Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 498: CON ĐANG SỢ CÁI GÌ

Nói hết xong, thần sắc của Trần mù càng bình thản hơn.

Tôi cũng không ngu, một phát liền hiểu ra, Trần mù thế này là bảo tôi gọi mẹ tôi ra đấy...

Lão từ lúc mới đầu, đã rất có cảm tình với Từ Thi Vũ rồi.

Còn về mẹ tôi, mẹ không những tặng lược, thậm chí lúc chúng tôi đối phó với Lý Đức Hiền, mẹ còn đi theo Từ Thi Vũ, liên tục bảo vệ cô ta.

Có thể tưởng tượng được thái độ của mẹ tôi là gì.

Ý tứ của Lưu văn Tam tôi hiểu, đàn bà đi qua đời lão không ít, chuyện còn chưa đâu vào với đâu, thì sẽ không đầu tư quá nhiều.

Chỉ là việc Trần mù bảo tôi làm, thì lại là tiến một cách quá nhanh.

Việc này ngược lại khiến tôi không khỏi bứt rứt, cũng không hề lập tức mở miệng gọi mẹ tôi ra.

Lưu Văn Tam loạch xoạch loạch xoạch, liên tục châm thuốc tận hai lần, mà đều không châm lên được.

Trong phòng đột nhiên một phát liền rơi vào trong yên lặng.

Cuối cùng, thuốc của Lưu Văn Tam châm cháy rồi.

Lão rít một hơi thật mạnh, cháy hết luôn nửa điếu.

Trước tiên là nhìn nhìn trần mù, rồi lại nhìn nhìn tôi, rồi lão đột nhiên nói một câu: “Lão mù, nói một câu thực tế, tôi biết ý ông là con bé đấy phù hợp với Thập Lục.”

“Không sai, nó đúng thật rất phù hợp. Tâm tính hơn người, sẽ không gây trở ngại cho Thập Lục, biết tiến biết lùi, Thập Lục cũng cần có một người có thể chăm sóc cuộc sống, chứ không phải gây thêm phiền phức cho nó.” Trần mù trực tiếp mở miệng luôn.

Lưu Văn Tam: “.....”Lão thở dài một tiếng, ngược lại không tiếp tục tranh cãi, chỉ là trên mặt lộ ra chút ít vẻ cười khổ.

“Quen biết bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy ông năm lần bảy lượt ngắt lời tôi, xem ra ông đúng thật là rất coi trọng nó.”

“Có điều tôi chỉ hỏi ông một câu, ông đúng thật không nhìn ra, bây giờ Thập Lục vẫn còn đang dao động à?”

“Tôi cũng hỏi thêm ông một câu, Thập Lục nghe lời chúng ta, làm theo lời chúng ta nói rồi, nếu sau này lại có biến cố gì, nếu nó kỳ thực không thích con bé đấy lắm, thì việc này có công bằng với con bé không?”

Lưu Văn Tam lắc lắc đầu, nửa điếu thuốc còn lại cũng đã hút hết, lão cười cười với tôi, nói: “Thập Lục, chuyện này, chú với lão mù đều không thể quyết định thay mày được.”

“Chú Văn Tam không phản đối, nó phù hợp với mày hơn con bé nhà họ Cố kia, bất luận thế nào, chuyện của mày với nhà họ Cố cũng đã chấm dứt rồi. Có điều quyết định lựa chọn như thế nào, mày cần phải suy nghĩ rõ ràng, đừng làm tổn thương một người đối xử chân thành với mày.”

“Nghĩ xong rồi, nên làm thế nào, thì cứ thế mà làm, một khi đã làm, thì bản thân không được hối hận, nếu không sẽ thành tự nuốt trái đắng.”

Trần mù nhìn sang Lưu Văn Tam, lão cũng không tiếp tục nói nữa.

Mà chỉ lại nằm xuống giường, hơn nữa còn nghiêng người, quay lưng về phía chúng tôi.

Phút cuối cùng lão nói một câu: “Bên cạnh Triều dương trạch, chắc cũng có chỗ đất không tồi.”

Lưu Văn Tam cũng nằm lên giường, nhấp một ngụm rượu, lại châm một điếu thuốc từ từ hút.

Tôi đi ra cửa phòng bệnh, lại dừng lại, quay đầu hơi gập người với bọn lão, nói một câu cảm ơn.

Lưu Văn Tam cũng đột nhiên bồi thêm một câu, nói: “Con gái quá lắm là thích trang điểm ăn diện, con bé đấy sợ là đời này cũng chẳng ăn diện mấy được lần, mày có thể thử xem.”

Tôi cười cười, tuy rằng Lưu Văn Tam và Trần mù ý kiến không giống nhau, nhưng bọn lão đều nói rất đúng trọng tâm, tôi cũng cảm thấy rất ấm áp, đối với tôi mà nói, bọn lão cũng càng trở nên thân thiết hơn, như cha như thầy.

Sau khi ra khỏi phòng bệnh, tôi không lập tức rời đi, mà ngồi xuống ghế băng ở bên ngoài cửa phòng bệnh.

Tôi lại lần nữa tự hỏi bản thân, cảm nhận của mình đối với Từ Thi Vũ.

Trước đây, kỳ thực tôi vẫn rất kiêng dè việc bản thân nghĩ đến những chuyện này.

Lần trước sau khi suy nghĩ kỹ càng, tôi vẫn cảm thấy tự ti, sợ thích một người, rồi đến cuối cùng lại thành cầu mà không được, thậm chí là làm tổn hại đến đối phương.

Tôi không dám đi nghĩ nhiều đến những gì đã phát sinh với Từ Thi Vũ, đồng thời cũng cảm thấy, việc này quá không chân thực.

Chỉ có điều theo dòng thời gian trôi, việc này cũng đã từ không chân thực trở thành hiện thực.

Tôi không thể phủ nhận, Cố Nhược Lâm từng là người tôi khát khao nhưng không có được.

Tôi đồng thời cũng không thể phủ nhận, Từ Thi Vũ hóa ra cũng đã âm thầm chiếm một vị trí trong trái tim tôi.

Nội tâm đột nhiên có chút đắng chát.

Nếu như tôi tiếp nhận Từ Thi Vũ, nhưng không bảo vệ tốt cho cô ta thì sao?

Bởi vì lờ mờ, trong đầu tôi lại vô cớ vọt ra cảnh tượng trong hai giấc mơ liên quan đến núi Kế Nương của mình.

Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới, những ánh mắt chán ghét phản cảm của Thẩm Kế đối với tôi có nguồn gốc từ đâu.

Thậm chí trước đây khi tôi định vào thành phố Nội Dương, cô ta còn cố ý ngáng chân tôi một phát.

Bây giờ trời xui đất khiến thế nào tôi lại nghĩ rõ ra rồi, lẽ nào bọn họ còn có toan tính gì đối với tôi?

Thẩm Kế lại có tính toán gì đối với tôi nữa?!

Giây phút ý nghĩ này xuất hiện, liền biến thành cảm giác hoảng loạn và hụt hẫng mãnh liệt.

Tôi mở to mắt ra theo bản năng, chằm chằm nhìn ra phía trước, cũng dùng sức ôm chặt lấy ngực.

Nếu đúng là như thế này, thì tôi sẽ đem nguy hiểm tới cho Từ Thi Vũ.

Một thứ nguy hiểm tôi không khống chế được, mà cô ta cũng không tưởng tượng được!

Giấc mơ của tôi bản thân đã có tác dụng cảnh báo, đây cũng là năng lực được ông trời ưu ái của Âm dương tiên sinh.

Bên cạnh đột nhiên có hình bóng nhẹ nhàng.

Một thân hình ngồi xuống bên cạnh tôi, đây chẳng phải chính là mẹ tôi sao?

Mẹ khe khẽ ôm lấy vai tôi, vuốt ve mái tóc tôi, dường như đang an ủi tôi.

Trong đầu óc tôi toàn là những tư duy hỗn tạp này, tâm trạng cũng càng bất an hơn.

Một lúc sau, mẹ tôi khẽ nói: “Con không phải vì không quyết định tốt được mà phiền não.”

“Con đang sợ hãi?”

“Con sợ cái gì?” Tay của mẹ tôi dừng lại trên đỉnh đầu tôi, giọng của mẹ có chút lạnh, đương nhiên đây không phải là lạnh với tôi, mà là toát ra chút vẻ lạnh lùng do bênh vực.

Mẫu tử liền tâm, mẹ có thể đoán ra được tâm tư của tôi, chuyện này không hề kỳ quái.

Tôi lúc này mới ngồi thẳng dậy, cười khổ xong, tôi đem những suy đoán của mình về Âm tiên sinh và cả Thẩm Kế kể hết ra.

Đồng thời, tôi cũng không giấu giếm cảnh tượng trong mơ của mình.

Hơn nữa tôi cũng đem chuyện Âm dương tiên sinh có thể cảnh báo từ trong vô tận về những chuyện sẽ phát sinh, đem thứ năng lực đặc thù này nói với mẹ tôi.

Mẹ tôi yên lặng hồi lâu.

Rồi mẹ mới mở miệng nói: “Vẫn còn chưa biết được, bọn chúng trước mắt không có ác ý với con, dương thọ của con, cũng cần bù đắp.”

“Mẹ sẽ bảo vệ các con.”

Tôi cười cười, nói: “Kiểu gì cũng không thể cứ để mẹ đối mặt với nguy hiểm mãi, mọi người bảo vệ con đủ lâu rồi, nếu đúng là Thẩm Kế có toan tính, thì cũng chỉ có thể là do con tự mình đối mặt.”

Mẹ tôi còn định nói nữa.

Lúc này tư duy trong đầu tôi đột nhiên sáng tỏ hơn nhiều, tôi nghiêm túc nói: “Mẹ, con nghĩ rồi.”

“Quà tặng con mua, đất nhà con điểm, mẹ phải đồng ý với con một chuyện!” Trên mặt mẹ tôi rõ ràng có vẻ vui mừng, đồng thời cũng nghi hoặc.

Tôi nghiêm túc, nói từng câu từng chữ một: “Khám dương quan xong, mẹ đã không cần theo con mọi lúc nữa, việc này con biết.”

“Việc con muốn mẹ đồng ý với con là, nếu như sau này con lại tới núi Vô Thổ, lại lên mộ Kế Nương, thì mẹ không được tiếp tục đi theo con.”

“Trên núi đó đầy rẫy nguy hiểm, Kế Nương lại là xác sắp vũ hóa, Âm tiên sinh cũng có bản lĩnh lớn. Con không hy vọng mẹ sẽ xảy ra chuyện.”

“Sống chết có số, con cũng không muốn lại liên lụy mẹ một lần nữa.”

“Tới lúc đó mẹ đi theo Thi Thi, con mới có thể yên tâm, không còn lo lắng gì.”

Lập tức mẹ tôi liền định lắc đầu luôn.

Tôi căn bản không cho mẹ cơ hội nói, mà đứng dậy luôn, bịch một phát quỳ trước mặt mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận