Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 254: ĐIỂM ĐẤT XÂY NHÀ

Những lời này của Trần mù, lại khiến tôi rùng mình.

Cùng Từ Thi Vũ vào trong nhà, cho dù là ban ngày, ánh sáng vẫn không được rõ cho lắm.

Ở trong góc tường, đặt quan tài mẫu tử. Trong phòng bốc đầy mùi cay nồng của thuốc lá cuộn.

Đến bên cạnh bàn ngồi xuống, lại đến đúng lúc Trần mù còn đang ăn sáng, lão lại gọi Hoa Cô đi lấy hai cái bát ra múc cháo huyết chó cho chúng tôi.

Tôi vốn còn tưởng con gái nhìn thấy loại cháo đen đen bẩn bẩn như thế này, sẽ không nuốt nổi, chẳng ngờ Từ Thi Vũ lại không kén chọn chút nào.

Trong bụng có đồ ăn, tôi cũng toát đầy người mồ hôi, giống như bị thứ cháo huyết chó này đẩy lùi hết khí lạnh trong người đi!

Từ Thi Vũ cũng đặt bát đũa xuống, thần sắc cô ta vô cùng nghiêm túc, nhìn sang Trần mù.

“Chú Trần, chuyện của Từ Bạch Bì, chú biết được bao nhiêu?” Tôi mở miệng hỏi.

Trần mù ừ một tiếng, lão cúi đầu xuống suy nghĩ mất nửa phút, rồi mới mở miệng nói: “Thời những năm trước, thành phố Nội Dương còn nghèo, thôn nào trại nào cũng muốn có thể đẻ nhiều con kiếm nhiều tiền.”

“Dần dần trong thôn trại xuất hiện một lão tên Từ Bạch Bì, lão từng lên miền Bắc ở, lúc về lại, thì xưng là có Hoàng tiên phù hộ, tiêu tai trừ họa, giúp người ta có vợ có con.”

“Ban đầu nhất lão thu gom được một hội tín đồ, sau đó sự việc bại lộ, cái mà lão gọi là tiêu tai trừ họa, là xem nhà ai nhiều tiền, thì lợi dụng hoàng bì tử đi giết người.”

“Còn về vợ con, thì hoặc là che mắt con gái nhà người ta, giao cho đàn ông độc thân, sau đó đợi gạo đã thành cơm rồi, thì nhốt lại không cho người ta đi, hoặc là đi trộm trẻ con đem đến.”

“Chuyện mất tính người này làm nhiều rồi, nên khiến một số phong thủy sư của thành phố Nội Dương chú ý đến, đương nhiên hai giới hắc bạch cũng đều chú ý đến lão.”

“Cuối cùng Thiết khẩu Kim toán nói, ai diệt được Từ Bạch Bì, thì ông ta sẽ bói cho một quẻ, chỉ trong một đêm, Từ Bạch Bì liền mất tăm mất tích.”

“Ông ta cuối cùng cũng chẳng bói quẻ cho ai cả, đại để là Từ Bạch Bì nắm tin tức cũng nhanh nhạy, tự ẩn mình lại, bao nhiêu năm như thế rồi mà vẫn chưa từng lộ mặt.”

“Vốn còn tưởng Từ Bạch Bì đã rời khỏi thành phố Khai Dương, không ngờ, hóa ra vẫn cứ ở đây.”

Trần mù bập một hơi thuốc lá cuộn, lắc lắc đầu, rồi lại thở dài một tiếng: “Thực lực của lão tuyệt đối không tầm thường, chỉ nguyên con hoàng bì tử lông trắng kia thôi cũng đủ cho rất nhiều người lãnh đủ rồi, cho dù là Tiểu Hắc, cũng có khả năng sẽ bị che mắt.”

“Thập Lục mày bảo mày với con bé dương sai này chỉ ong đầu buồn ngủ, đấy là do mấy con hoàng bì tử con chỉ đánh cái rắm mà thôi.”

Từ Thi Vũ ngoảnh đầu sang nhìn tôi, tôi cũng đưa mắt nhìn nhau với cô ta.

Lúc này cô ta vẫn hơi có chút hoảng hồn, rõ ràng vẫn chưa chấp nhận được thực tế.

Tôi hơi thở phào một tiếng, rồi mở miệng trả lời: “Vậy thì còn may, không xung đột với ông ta.”

Trần mù lại im lặng một lát, rồi nói: “Xem ra những năm nay, lão cũng chẳng hề vứt bỏ nghề cũ, trong nhà lúc nào cũng có một bọc tã với trẻ con, cũng chẳng biết là nhà nào bị mất con nữa. Đám hoàng bì tử kia cũng gây hại không nhỏ. Chỉ tiếc là thành phố Nội Dương bây giờ, đã chẳng còn cảnh phong thủy thịnh hành như năm đó nữa, chẳng còn ai trị được lão.”

Tôi không tiếp lời câu nói này, chỉ là nghe mà trong lòng có chút khó chịu.

Từ Thi Vũ thì há mồm, nhưng cô ta cũng chẳng thốt ra được câu nào.

Bầu không khí trong phòng như ngưng đọng lại mất mấy giây, rồi cô ta mới nhỏ giọng nói, vậy bố mẹ cô ta cứ hỏa thiêu luôn, thì có vấn đề gì không?

Trần mù lắc lắc đầu: “Không có vấn đề gì, trong lò đốt của lò hỏa thiêu, bản thân đã có mấy đạo phù, bạch sát cứ đưa đi thiêu thẳng luôn. Xác chết thành tro, là xong hết, con bé dương sai mày cứ đi trước đi.”

Từ Thi Vũ gật mạnh đầu, cô ta nói đợi cô ta làm xong việc, thì sẽ quay lại đây tìm tôi, sau đó mới rời đi.

“Thập Lục, chuyện của sông Dương, mày có nắm chắc không? Nếu mà không chắc, thì đừng cố quá.” Trần mù bất chợt lại nói với tôi một câu.

Tư duy tôi bình tĩnh lại, cười cười nói: “Chú Trần chú yên tâm, chuyện này, có di nguyện của ông nội cháu, thêm việc chuẩn bị của cháu và chú Văn Tam, chắc chín phần mười.”

Ánh mắt nhìn qua quan tài mẫu tử ở góc tường, tôi mới nói: “Tính cả hôm nay, thì cháu vẫn còn thời gian ba ngày, chú Trần, chú đại khái muốn đặt địa điểm ở đây? Cháu giúp chú quy hoạch Triều Dương trạch nhé.”

“Ngoài ra, cháu chuẩn bị bói cho chú một quẻ.”

Tôi vừa mới dứt lời, cái lưng của Trần mù, đã lập tức thẳng hẳn lên, bên trong đôi con ngươi màu trắng xám ấy, hóa ra còn ánh lên chút màu đỏ.

Lão nói liền ba chữ tốt!

Tiếp đấy liền đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài.

Tôi cũng theo sát bước chân của Trần mù.

Đi đến bên lề đường, Trần mù chỉ vào một mảnh đất trống ở bên cạnh căn nhà của lão Đinh, nói: “Thập lục, chỗ chú định xây là mảnh đất này, chỗ này cách xa nội thành, yên tĩnh trong lành, cách đường Hàng Giấy cũng gần, đợi xong việc chú còn phải đi sửa lại Âm hồ trạch, mày xem xem phong thủy chỗ này thế nào?”

Căn nhà của nhà lão Đinh, thuộc loại nhà kiểu cũ, hơn nữa còn từng có người chết, cũng coi như là hung trạch.

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, cũng chẳng nhìn những phương vị phong thủy khác của mảnh đất trống này, mà trực tiếp lắc lắc đầu nói luôn: “Chú Trần, chỗ cạnh mồ mả hoặc hung trạch, đều thuộc chỗ không lành, Tế quỷ Triều dương trạch thuộc Âm trạch, nhà thờ người âm, thì không được xây ở bên cạnh nhà của lão Đinh, trong vòng trăm bước đều rất xấu. Ít nhất cũng phải cách ngoài một trăm bước.”

“Thế này đi, cháu sẽ tìm một phương vị ở gần đây! Cách một khoảng cách thì vấn đề chắc không lớn nữa, tiền mua đất xây nhà, cháu với chú Văn Tam chi.”

Tôi vừa mới dứt lời, Trần mù bèn nói: “Lưu Văn Tam đã đưa cho chú một món tiền rồi, những năm nay chú cũng để dành được không ít, nếu như không đủ thì Thập Lục mày giúp thêm, giờ cứ chọn một mảnh đất đã.”

Tôi cũng chẳng nói thêm gì khác, mò Định la bàn ra, bèn đi xuống con đường nhỏ ở bên cạnh, cúi đầu thuận theo kim chỉ đi về phía trước.

Xây dựng Triều dương trạch, có mấy điểm mấu chốt bắt buộc phải chú ý.

Đất nền phải màu mỡ, không được là loại đất đá sỏi cây cỏ không sống nổi. Đất phải hướng dương, có thể phân làm ba loại trước bằng sau cao, trước thấp sau cao, phải bằng trái cao.

Chỉ cần đất nền và hướng đất phù hợp, thì vấn đề địa thế cao thấp này, chỉ cần có một trong ba là được. Càng quan trọng hơn là, phải tránh việc trước cổng có giếng, cây khô, hoặc đối diện đường lớn.

Đặc biệt đây là Tế quỷ Triều dương trạch, chỉ có một người trú ở trong, còn lại bèn là Thanh Nhi và Trần Viễn Quy, nên nhà cũng không được quá lớn. Trước đây lý giải của tôi về Trạch kinh vẫn chưa được triệt để, thấy rằng chỉ cần một gian là đủ.

Nhưng trên thực tế Một là số không lành, chỉ có một gian nhà, thì tên gọi là Phòng cô đơn, nếu như xây số chẵn từ hai đến tám gian, cũng là số bất lợi, gọi là Phòng không trú. Số phòng là số lẻ ngoại trừ số một ra, mới là Cát trạch.

Tôi cúi đầu, cứ thuận theo phương vị của la bàn mà đi về phía trước, cũng xem sự thay đổi chuyển động của kim chỉ.

Cũng chẳng biết vòng vèo bao xa, đi mất bao lâu, mãi đến lúc chân đã bắt đầu nhũn ra, cổ cũng bắt đầu có chút cứng đờ, kim chỉ của la bàn cuối cùng cũng mới nổi lên trên!

Tôi lại nhìn phương vị của nó, trong lòng có vài phần vui mừng.

Chỗ này là một khoảng đất trống nằm giữa mấy mảnh ruộng, phía dưới cây cối um tùm, càng quan trọng hơn là, bốn phía đều lõm vào phía trong, nhưng lại không phải là kiểu khiếm khuyết rắn chặt bụng.

Có câu nói hình dung bèn là Tý Ngọ Mão Dậu tứ chính cung! Khoảng đất này, có thể không cần nhìn phương vị, bởi bất kể Đông Tây Nam Bắc đều có thể xây nhà! Mà còn là đại phú đại quý, khí vận hanh thông!

“Chú Trần, địa điểm chọn ở chỗ này, chú bảo Hoa Cô chuẩn bị giấy bút cho cháu, cháu vẽ sơ đồ thiết kế nhà cho chú! Ngoài ra, cháu sẽ giúp chú làm thêm một trấn vật!”

Tôi ngẩng đầu lên, hưng phấn nói.

Trần mù và ngao sói vẫn liên tục đi theo tôi, lúc này mặt Trần mù cũng tươi cười không ngớt.

Dưới ánh nắng, xương Dịch mã của lão lại đột nhiên có vài phần rũ xuống!

Trong chớp mắt, nụ cười trên mặt tôi cứng đơ lại.

Trần mù quay đầu cùng ngao sói đi về. Tôi đi theo phía sau, tâm trạng vui mừng lại thành cảm giác bất an.

Đương nhiên tôi không lập tức gọi Trần mù lại, nói tướng mặt lão có vấn đề.

Lúc này tâm trạng của Trần mù đang tốt, tôi không nhẫn tâm phá hoại.

Ngoài việc này ra, tôi dự định sau khi vẽ xong sơ đồ Triều dương trạch, thì sẽ lập tức bói quẻ cho lão!

Trong đầu, cái cảnh tượng Trần mù chết chìm dưới sông Dương trong giấc mơ lần đó của tôi, lại cứ vô duyên vô cớ không ngừng lởn vởn, tôi cố gắng nén lại, những cũng không dám xua đi.

Rất nhanh chúng tôi đã về đến trong nhà lão Đinh, thần sắc tôi vẫn còn chút ngẩn ngơ.

Đang định vào nhà, thì ngao sói đột nhiên dừng lại, hướng ra phía sau lưng tôi sủa ầm lên! Giây phút đó, thần sắc nó hung hãn khác thường, con ngươi đỏ au như rỉ máu vậy!

Mặt tôi lập tức biến sắc, nhưng ban ngày ban mặt, sau lưng tôi có vấn đề gì được?

Vừa nghĩ đến đây, tim tôi liền đập đánh thịch một cái.

Lúc này ánh nắng đang gắt, đồng hồ treo trong nhà đang chỉ đúng mười hai giờ, thuộc giờ chính Ngọ đại âm!

Trần mù nhíu mày quay đầu, tôi cũng quay người nhìn ra bên đường.

Chỗ lối rẽ, lại có một người đàn bà bụng to đang đỡ lấy bụng đứng đó.

Sắc mặt cô ta trắng nhợt không chút máu, đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Đồng thời cô ta lại đưa tay lên, dường như là lau mồ hôi, miệng hơi mấp máy.

Chỉ là cô ta đang nói cái gì, thì tôi lại không nghe thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận