Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1019: LA TIÊN SINH CỨU TÔI

Lão điếc vụt đứng dậy, hai mắt lão trợn tròn.

Gậy gỗ trong tay vung đánh một loạt về phía Ngô Mậu!

Ngô Mậu lập tức lùi sau tận mấy bước, có điều y vẫn mặt mày tươi cười.

Y trước tiên là làm mấy động tác tay, là đang đòi lấy đồ của lão điếc, tiếp đấy lại nói mấy câu, có điều lão điếc vẫn cứ không ngừng a ba a ba, gậy gỗ trong tay liên tục nhắm chuẩn vào Ngô Mậu, ánh mắt không thân thiện.

Đầu mày Ngô Mậu nhíu chặt, hạ giọng nói một câu: “Vừa điếc vừa câm, phiền chết đi được, cái gương đồng này trấn tà không thua la bàn, ông bây giờ lại không vào trong, ông không đưa cho bọn tôi, để làm cảnh à?”

Cùng lúc lẩm bẩm, y đồng thời cũng nhanh chóng rút giấy bút viết ra một đoạn.

Tôi lúc này đi đến bên cạnh Ngô Mậu, hành động bất thường này của y rất quái dị, nhưng tôi cũng không lập tức ngăn cản.

Mà tôi nhìn chữ viết trên giấy của y, lại hoàn toàn không giống với ý tứ mà bản thân y muốn biểu đạt.

Trên giấy chỉ là nói mượn gương đồng của lão điếc một chút, hơn nữa còn sẽ cho lão đủ thù lao.

Nhưng trong lòng tôi lại biết, Ngô Mậu tuyệt đối không phải nghĩ như vậy...

Khóe mắt liếc qua lão điếc, trong mắt lão điếc, đã tràn ngập sát khí đối với Ngô Mậu.

Tôi càng biết được nguồn gốc của sát khí này.

Lão có gương đồng, mới có thể tiếp xúc con trai lão, cu Thanh, nếu như cho Ngô Mậu rồi, phàm là chúng tôi không phá được Kim thần Thất sát, lão cũng sẽ không còn khả năng gặp mặt con trai nữa.

Ngô Mậu đem giấy đưa cho lão điếc, vẫn là một bộ mặt cười.

Nhưng lão điếc lại vung gậy lên, trực tiếp vụt thẳng vào mặt Ngô Mậu!

Phản ứng của Ngô Mậu rõ ràng không nhanh bằng lão điếc, lần này, trực tiếp liền để lão điếc vụt trúng luôn!

“Bốp!” một tiếng giòn giã xong, bèn là tiếng hét thảm của Ngô Mậu.

“Thằng già! Mày muốn chết!”

Ngô Mậu căn bản không biết rằng, lão điếc chẳng qua chỉ là giả câm giả điếc mà thôi.

Y đã có cái tâm tư đó, trước mặt lão điếc bèn giống như một thằng hề.

Ngô Mậu sau khi dính một gậy xong, lộ mặt hung ác!

Lật tay lại rút ra một con dao găm, trực tiếp vung thẳng về phía cổ của lão điếc.

Đồng thời, trong mắt y vụt qua một tia nham hiểm, sẵng giọng nói: “La tiên sinh, lão già này kỳ dị lắm! Để lão lại đây chắc chắn là phiền phức lớn! Chúng ta phải khử bỏ lão rồi vào trong sau!”

Tôi không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng bàng quan.

Dao găm của Ngô Mậu, trong nháy mắt liền đến trước mặt lão điếc.

“Lão già, lấy ra đây!” Sát khí trong mắt Ngô Mậu càng mạnh hơn, giơ tay trái ra liền đi cướp gương đồng trên thắt lưng lão điếc!

Thân người lão điếc đột nhiên ngã ra sau một phát, giống hệt như cầu phẳng vậy, trực tiếp né khỏi đòn này của Ngô Mậu, tay trái thò ra của Ngô Mậu cũng vợt hụt.

Mặt Ngô Mậu biến sắc mạnh, ngoài ngạc nhiên, trong mắt còn càng là nghi ngờ kinh ngạc.

Tôi lắc lắc đầu, hơi nheo mắt lại.

Giây tiếp theo, một bên chân của lão điếc vụt vung lên, giống hệt như một cây roi vậy, vụt thật mạnh lên trên chân phải của Ngô Mậu!

Lực đánh này Ngô Mậu rõ ràng không cách gì chặn được, chân phải của y trực tiếp bị hất lên trên không, hự lên một tiếng, cả cơ thể mất thăng bằng, lập tức bay lên không, rồi ngã mạnh xuống dưới đất.

“Rầm!” một phát, Ngô Mậu rơi mạnh xuống mặt đất.

Cây gậy đó của lão điếc, vù một phát vung lên, trực tiếp bổ thẳng xuống phía đầu của Ngô Mậu.

Ngô Mậu không khỏi kinh hãi, thất thanh hét lớn: “La tiên sinh, cứu tôi!”

Ngô Mậu ra tay định cướp đồ của lão điếc, còn định giết người, y rõ ràng không nghĩ lão điếc có thân thủ gì, chỉ là một lão già mà thôi.

Phản ứng của lão điếc, cũng dạy đủ cho y một bài học.

Bây giờ tình hình này, Ngô Mậu rõ ràng còn biết không ít chuyện.

Đến gần bên ngoài Kim thần Thất sát, tôi cũng không thể nào để Ngô Mậu chết được, như thế này, biến số của chuyến đi này nhất định sẽ tăng thêm càng nhiều.

Tư duy chỉ trong nháy mắt, tôi đã nhấc chân lên trước, giơ tay ra liền định đi đỡ gậy này của lão điếc!

Tay của lão điếc, đột ngột khựng lại một phát, vừa hay liền dừng ở phía bên trên tay tôi, không bổ xuống dưới.

Trên trán của Ngô Mậu toàn là mồ hôi, hai mắt y trợn tròn, mí mắt thì càng không ngừng giật điên cuồng, lồng ngực cũng nhanh chóng phập phồng lên xuống.

Y vụt lật người một phát, tránh sang một bên, ngay tiếp đấy lại lăn ra ngoài ba bốn mét mới bò dậy, nghi ngờ kinh hãi nhìn lão điếc.

Lúc y lại quay đầu nhìn sang tôi, trong ánh mắt toát ra một tia cảm kích, còn lúc này, tôi đã hoàn toàn không có nửa phần tin cậy đối với Ngô Mậu, vẻ cảm kích này của y là giả vờ hay là thật, còn đều phải nói sau.

Lão điếc rút gậy gỗ về, lão thu cái gương đồng ở thắt lưng lại, giấu vào trong ngực, rồi lại nhấc một tay lên hướng về phía tôi a ba a ba mấy câu, lại ngoảnh đầu nhìn Ngô Mậu, lão khạc một tiếng, một bãi đờm đặc nhổ ra đất.

Tiếp đấy lão lại chỉ chỉ vị trí dãy núi hình người đen xì phía trước, sau đó quay người đi, chống cây gậy gỗ đi đến vị trí chỗ vũng nước bên rìa khu đá loạn đó, sau khi ngồi xuống xong, lão cũng không động đậy nữa, giống như đang nghỉ ngơi.

Rõ ràng, lão điếc không dự định tiếp tục đi lên trước nữa.

Động tác tay đó của lão cũng bảo rõ ràng với tôi, chỗ đó chính là nơi chúng tôi muốn đi, giữa đường chắc không vấn đề.

Ngô Mậu nhìn tôi một cái, lại nhìn nhìn lão điếc, y lúc này đã hơi hồi phục lại, sắc mặt càng mưa nắng thất thường.

Tôi cũng không có ý nghĩ muốn lão điếc tiếp tục lên trước.

Sợ rằng lão vừa nãy quỳ lạy, chính là bởi vì lão không tiếp tục đi lên trước, vậy nên cần hành lễ với chỗ đó?

Dù sao Sa Trấn trước đây có thể phồn vinh, đều là dựa vào miệng khí của Kim thần Thất sát.

Hoặc giả hồi đó Tưởng Bàn cũng chỉ để cho lão tới chỗ này là liền dừng lại?

Suy nghĩ ngược lại, tôi cuối cùng nhìn sâu lão điếc một cái, rồi mới ngẩng đầu lên nói với Ngô Mậu: “Ngô tiên sinh, không có lần sau nữa.”

Nói rồi, tôi bèn nhấc chân, men theo dòng nước róc rách đó, đi về phía trước.

Ngô Mậu vội vàng đi theo tôi, nhưng bước chân lại có chút chần chừ, cả người trông đều cực kỳ mất tự nhiên.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã liền đi vào trong ốc đảo nhỏ do cây muối, xương rồng và bụi cây hình thành mà dòng nước chảy vươn vào trong.

Lại lên trước, thực vật càng nhiều hơn, mà dòng nước chảy cũng càng ngày càng lớn!

Sông đào khô cạn, thứ khô cạn chỉ là Dương long giả ở bên ngoài, chỉ là dòng nước tràn ra trên mặt đất mà thôi.

Qua khỏi Sa Trấn và khu đá loạn kia xong, ở đây đã là phạm vi của Kim thần Thất sát, Âm long cường thịnh, đường nhiên nước đầy tràn ra ngoài.

Hơn nữa từ chỗ dòng chảy bắt đầu lớn lên, ở giữa đều có thể nhìn thấy rõ nét nước đang cuồn cuộn sủi bọt.

Vũng nước đầu tiên chỗ khu đá loạn, chẳng qua chỉ là một huyệt nguồn rỉ tràn ra ngoài, ở trong đoạn nước chảy này chắc là có nhiều huyệt nguồn tương đồng, nước sẽ tràn ra càng nhiều hơn, đồng thời tạo thành hiện tượng dòng chảy lớn lên.

Đi lên trước một hồi, Ngô Mậu mới ngượng ngùng mở miệng nói: “La tiên sinh, cậu vẫn đừng hiểu nhầm, tôi đích thực cảm thấy lão điếc đó vấn đề rất lớn, đồ trên người lão, đối với chúng ta nhất định cũng có tác dụng lớn.”

“Cậu xem, lão vốn chỉ là một người dẫn đường bình bình thường thường, một lão già vừa câm vừa điếc, làm sao lại có thân thủ lợi hại thế được?”

“Lão quái dị lắm đấy, chúng ta không thể không phòng.”

Rõ ràng, Ngô Mậu đang hòa hoãn quan hệ với tôi.

Có điều tôi lại cảm thấy, việc này xác suất lớn là bởi vì y thất thủ rồi.

Tôi ngừng lại một chút, bình tĩnh nói: “Bất kể lão điếc có bí mật gì, lão dẫn đường cho chúng ta, chúng ta mới có thể tới được đây, chuyện tháo cối giết lừa không làm được.”

[Giải thích từ dịch giả]

Tháo cối giết lừa: Thành ngữ TQ. Người xưa buộc lừa để kéo cối xay đồ, sau khi xay xong tháo khỏi cối thì giết bỏ lừa. Ám chỉ sau khi hoàn thành công việc, đạt được mục đích thì giết bỏ người từng bỏ công sức giúp mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận