Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 620: VẤN HỒN PHÁP

Tôi hít sâu một hơi, vứt bỏ tạp niệm trong đầu đi: “Chú Trần, chú cứ ở lại Triều dương trạch bầu bạn với con gái cháu trai cũng tốt, không cần thiết phải cùng cháu dây dưa tới quá nhiều chuyện.”

Vừa nãy lúc xuất hiện một tia cảm ứng từ trong vô tận đó, tôi liền hồi tưởng lại lần đó ở quần thể núi Nam Sơn, khi núi Phị Phát Quỷ sụp đổ.

Tôi lợi dụng số mạng cứng của Trần mù để gieo quẻ, tìm ra nơi có cơ hội sống.

Mọi người từ sông ngầm dưới lòng đất, theo dòng nước Âm long thoát ra ngoài.

Có điều nguyên cả tướng quẻ đó lại chưa hoàn toàn ứng nghiệm hết.

Quẻ đó là Khảm thượng Khảm hạ, Khảm là quẻ Thủy, đến Thượng lục hào cuối cùng, ám chỉ Trần mù sẽ bị nhốt trong tù ngục, hào này vẫn chưa hề ứng nghiệm.

Sau đó chúng tôi lại gặp phải một loạt sự việc, lên núi Kế Nương, cuối cùng về đến thành phố Nội Dương, Trần mù ở lại trong Triều dương trạch thời gian dài, cũng không hỏi chuyện bên ngoài, nên tôi cũng lơ là hào này đi.

Giây trước nội tâm âm ỉ có cảm giác bất an, vẫn là xuất hiện khi Trần mù nói muốn tiếp tục giúp tôi, tôi liền biết, nếu đúng là để Trần mù giúp đỡ thật, thì sợ rằng sẽ có chuyện, hào này sẽ ứng nghiệm trong biến cố.

Tôi nói hết những lời này, Trần mù cũng không tiếp lời nói gì khác nữa, lão ngồi xổm xuống nhặt thanh tre vừa nãy bị rơi lên, tiếp tục bắt đầu đan xe nôi tre.

Hoa Cô lúc này mới từ phòng bếp bên cạnh bước ra: “La Thập Lục, cậu với chú Trần nói chuyện cả nửa ngày rồi, cháo huyết chó tôi đã hâm lại hai lần rồi, ăn xong thì đi về đi.”

Hoa Cô rõ ràng vừa dè dặt vừa thận trọng nhìn tôi.

Đương nhiên, Hoa Cô không có ác ý, cô ta cũng là người rất tốt. Trú trong Triều dương trạch lâu rồi nên biết được một số chuyện tôi và Trần mù làm. Cô ta nhắc đi nhắc là với tôi rằng Trần mù sẽ không đi với tôi, cũng là vì nghĩ cho Trần mù.

Hoa Cô đem một bát tô lớn cháo huyết chó đang bưng trên tay đặt xuống cái bàn đá ở bên cạnh, đồng thời còn đặt xuống hai đĩa đồ nhắm.

Tôi ngồi xuống xong liền ăn ngấu nghiến, sau đó mới chào từ biệt Trần mù, rồi rời khỏi Triều dương trạch.

Lúc sắp ra đến cổng, tôi cũng trịnh trọng nhìn Hoa Cô, thành khẩn nói: “Hoa Cô, thời gian gần đây, đừng để chú Trần ra khỏi nhà.” Hoa Cô rõ ràng không hiểu chuyện gì, tôi cũng không giải thích thêm, quay người đi ra phía ngoài.

Về đến bên ngoài căn nhà hai tầng nhỏ của lão Đinh, Phùng Bảo đang ngồi trong xe gà gật, tôi không lập tức lên ghế lái phụ, mà đứng bên đường gọi điện thoại.

Bấm gọi cho số của Thẩm Kế, chuông reo được một hồi xong mới được bắt máy.

Đầu bên kia không có tiếng nói, tôi hơi do dự, hỏi một tiếng: “Thẩm Kế?”

Lần trước gọi điện là người khác nghe, tôi cũng đã có chuẩn bị tâm lý, hoặc giả Thẩm Kế đang bận rộn sẽ không nghe điện thoại của tôi.

Giây tiếp theo, truyền lại một tiếng ừ lạnh lùng trong trẻo, rõ ràng là giọng của Thẩm Kế.

Tôi thở phào một tiếng, lập tức liền nói tôi có chuyện muốn hỏi cô ta, giọng điệu của cô ta so với vẻ lạnh lùng trong trẻo của lần trước, thì lần này có kèm chút vẻ bình thản, bảo tôi nói xem là chuyện gì.

Tôi không nói những chuyện của Lý Âm Dương cùng với ông nội tôi, mà chỉ đơn thuần là hỏi cô ta Thi đan của Ác thi có tác dụng gì, nếu như Ác thi vũ hóa mất đi Thi đan, thì xác chết sẽ có nguy hiểm gì? Nên xử lý như thế nào?

Sau mấy giây yên tĩnh, giọng điệu của Thẩm Kế có chút gợn sóng: “Anh lại có được một viên Thi đan?”

“Việc này kỳ thực chẳng phải là chuyện tốt lành gì.” Tôi khẽ thở dài một tiếng, đáp.

“Thời gian gần đây, tôi đang học tập rất nhiều thứ mà Chủ tế nên nắm giữ, điển tích về Thi đan tôi vừa mới tìm thấy, chưa kịp đọc nhiều, tôi có thể đợi đọc xong rồi bảo với anh.” Giọng điệu của Thẩm Kế lại lần nữa trở nên lạnh lùng.

“Vậy thì đa tạ rồi.” Tôi cảm kích nói.

“Ừ.” Cuộc nói chuyện kết thúc bằng tiếng ừ này của Thẩm Kế, sau đó liền bị cúp máy luôn.

Đợi lúc tôi quay đầu lại, Phùng Bảo đã sớm xuống khỏi xe rồi, hắn đang đi qua đi lại ở bên cạnh xe, cũng không dám lên trước làm phiền tôi.

“Đi thôi Phùng Bảo, về nhà họ Phùng.” Tôi đi thẳng qua ghế lái phụ, cũng không tiếp tục lấy Ác thi đan ra nữa.

Những tư duy và ý tưởng dư thừa này toàn bộ đều cưỡng chế đè nén xuống, việc cần kíp bây giờ, vẫn là phải giải quyết bỏ lão già trộm thọ kia đi, mức độ nguy hiểm và tàn hại của lão lớn nhất!

Thời gian tốn ở trong Triều dương trạch thực sự không ít, tôi bốn giờ đến nơi, cuộc nói chuyện này với Trần mù, hóa ra đã hẳn ba tiếng đồng hồ trôi qua, hiện giờ đã là bảy giờ rồi, bên ngoài trời đã tối sầm xuống từ lâu, hoàng hôn bị màn đêm nuốt chửng.

Sau khi về đến nhà họ Phùng, ở tiền viện tôi nhìn thấy Trương Nhĩ, Mao Nguyên Dương cũng đang ở đấy, hai người bọn họ đang thương thảo chuyện gì đó.

Tôi đi vào trong sảnh chính, Mao Nguyên Dương nhìn tôi một cái, thần sắc hơi có vài phần lạnh lùng, nói một câu: “Vẫn coi như là có chữ tín.”

Trương Nhĩ gật gật đầu với tôi, nói: “Ngồi xuống đã, trong thôn không có chuyện gì khác chứ?”

Tôi lắc lắc đầu, trả lời là không có chuyện gì.

“Phùng gia chủ có liên hệ với phía cảnh sát thành phố Nội Dương, Thích Mâu hé miệng rồi, có điều vẫn chưa khai ra thứ gì hữu dụng, Thích lão gia thì kiểu gì cũng không mở miệng. Tôi với Mao quan chủ thương lượng một chút, nếu như dùng Vấn hồn pháp với Thích lão gia, thì chắc có thể có được một chút manh mối.”

Trương Nhĩ trầm giọng nói: “Dù gì cũng đã đợi hai ngày rồi, thời gian đợi càng lâu, thời gian phản ứng của lão già đó cũng sẽ càng nhiều, không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa, bên kia lãnh đạo cấp cao cũng đã biết trong vụ này còn có chủ mưu, có quan hệ của nhà họ Phùng, có thể để chúng ta đi gặp mặt hỏi chuyện một lần.”

Lòng tôi kinh hãi, trước đây tôi phản đối dùng Vấn hồn pháp lên người Thích Lan Tâm.

Có điều dùng trên người lão già nhà họ Thích, thì tôi chẳng có bất cứ ý kiến gì.

Kẻ giết người sớm muộn cũng sẽ bị giết, huống hồ Vấn hồn pháp này ngoài mặt cũng sẽ không gây ra thương tích gì, kể cả là lão có di chứng gì, thì cũng đều là tự làm tự chịu, so với những người bị lão hại chết, việc này phải nói là quá đỗi nhẹ nhàng.

Gật gật đầu, tôi nói: “Cháu không có ý kiến, có thể hỏi ra được thì quá tốt rồi.”

Mao Nguyên Dương đứng dậy, lão lạnh nhạt nói một câu: “Ý kiến của cậu cũng không quan trọng, chúng tôi vốn đã chuẩn bị xuất phát rồi, cậu đi cùng với chúng tôi luôn.”

Đầu mày tôi hơi nhíu lại, cái giọng điệu như ra chỉ thị này của Mao Nguyên Dương, đối với tôi mà nói chẳng mấy dễ chịu.

“Chuyện trong thôn quá mệt, tôi luyện gậy khóc tang rất lâu, chuẩn bị về nghỉ rồi, tôi cũng chẳng mấy muốn tới chỗ đất Dương sát, Mao quan chủ không cần lo lắng cho an toàn của tôi. Tôi ở nhà họ Phùng đợi các ông.” Tôi cự tuyệt Mao Nguyên Dương.

Trương Nhĩ đứng dậy, lão hơi hơi gật đầu với tôi, cũng nói đôi câu.

Đại khái là bảo để tôi nghỉ ngơi dưỡng sức, mục đích của lão già đó trước tiên nằm trên người tôi, nếu như tinh lực của tôi không đầy đủ, bị lão trộm mất thọ, thì bọn họ cũng không đối phó nổi với lão già đó.

Mao Nguyên Dương hất ống tay áo một phát, đi thẳng ra ngoài luôn.

Trương Nhĩ cũng nói một câu bảo tôi nghỉ ngơi tử tế, rồi mới theo sau cùng rời đi.

Tôi đi thẳng qua hậu viện, không hề đi tìm Phùng Chí Vinh, sau khi về thẳng phòng mình xong, tắm một phát rồi lên giường nằm xuống nghỉ ngơi.

Cả ngày hôm nay lên núi đào mồ, xuống núi chạy thoát thân, đúng thật là đã khiến tinh lực của tôi tiêu hao gần như cạn kiệt.

Gần như vừa mới nhắm mắt lại, tôi liền chìm luôn vào giấc ngủ say.

Kết quả đến quá nửa đêm tỉnh dậy một lần, sau khi tiếp tục nhắm mắt lại, thì bắt đầu nằm mơ.

Giấc mơ này hỗn loạn đến ly kỳ, lúc thì là lão già kia bưng cái bát đòi trộm thọ tôi, Liễu Dục Chú biến thành xác khô tướng đoạn mạng.

Lúc thì lại là ở trong căn nhà bên phố cổ, một đám hoàng bì tử đang kêu gào thê thảm.

Khi tôi tỉnh dậy xong, thì trời đã sáng rồi.

Toàn thân tôi đều dày đặc mồ hôi, lau bỏ mồ hôi trên trán xong, mí mắt vấn hơi có chút giật giật.

Vừa lật người xuống giường, liền truyền lại tiếng gõ cửa khe khẽ: “La tiên sinh cậu tỉnh chưa? Trương tiên sinh và Mao quan chủ về rồi, bọn họ đang bàn chuyện ở tiền viện, nói đợi cậu qua.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận