Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1088: NGƯƠI SẼ LÀ ĐÁ MÀI DAO!

Rất rõ ràng, vừa nãy lúc sương mù nổi lên, Từ Bạch Bì sợ rằng đã liền vào luôn trong cái hang đó rồi...

Cái hang này thông đi đâu, lão ta bây giờ đã đến chỗ nào rồi?

Tim tôi đột ngột thắt lại một phát, vụt quay đầu qua nhìn gian phòng của Từ Thi Vũ.

Từ Bạch Bì không ngu, thủ đoạn tốt nhất của lão ta bây giờ, chính là tóm Từ Thi Vũ vào trong tay!

Co giò, tôi lập tức liền lao thẳng về phía gian phòng đó!

Cùng lúc này, sau lưng truyền lại tiếng bước chân gấp gáp, không cần quay đầu tôi liền biết, chắc chắn là Liễu Dục Chú và những đạo sĩ nhà họ Liễu kia đã đuổi theo vào trong rồi.

Đột ngột, một âm thanh lạnh nhạt vang lên trong khu nhà.

“Ương Thần minh kính chiếu, Lang Thần ở trong sàng.”

“Quái Thần dùng tên bắn, Hỷ Thần quấn dây hồng.”

“Hung thần đều tránh né, Phúc Thần bảo ngàn chung! Lập tức tuân luật lệnh!”

Chú pháp này không hề ác liệt chút nào, chỉ là lạnh lùng bình thản, nhưng ngược lại trong thứ lạnh lùng bình thản này, lại toát ra thứ uy lực còn mạnh hơn so với Trảm tang chú của đám đạo sĩ kia hợp lại.

Âm thanh này vô cùng quen thuộc, chẳng phải Dương Thanh Sơn thì còn ai?!

Ngay tiếp đó, bèn là ầm một tiếng nặng nề vang lên, phía bên trên gian phòng của Từ Thi Vũ, đột ngột vỡ ra một lỗ hổng lớn, một bóng người trong màu trắng xen lẫn với màu đen, giống như đạn pháo, bắn bay ra ngoài!

“Từ Bạch Bì, đứa trẻ này, ngươi không được động tới.” Giọng nói điềm nhiên của Dương Thanh Sơn càng rõ nét hơn, hiển nhiên là từ trong phòng truyền ra.

Từ Bạch Bì bị đánh bay ra giữa không trung, hung hãn gào lên: “Đạo sĩ còn sống đã khiến người ta ghét, cái thứ chết rồi cũng khiến người ta khó chịu buồn nôn y hệt! Tao phải nghiền xương rắc tro tất cả chúng mày!”

Giây tiếp theo, giọng nói của Từ Bạch Bì đột ngột im bặt, thay vào đó, bèn là một tiếng kêu gào thảm thiết đầy run rẩy, giống như trong vô hình, có một thứ gì đó gây ra đau đớn cực độ cho lão ta vậy.

Cơ thể lão ta vụt rơi xuống phía giữa sân.

Cùng lúc đó, tiếng nói của Dương Thanh Sơn lại lần nữa vọng ra.

“Nghiền xương rắc tro? Bố cục phong thủy tập hợp tử khí của cả thành phố Nội Dương, một mũi Xuyên tâm long đâm xuyên vào con phố, mục tiêu giết bèn là Từ Bạch Bì ngươi, ngươi sẽ là đá mài dao của La Thập Lục, không có cơ hội nghiền xương rắc tro người nào nữa.”

“Đạo sĩ tới đây, chỉ là không muốn để người tháo chạy mà thôi.”

Thân thể Từ Bạch Bì không trực tiếp rơi xuống dưới sân, mà đột ngột ở giữa không trung lắc chéo xuống phía dưới một phát, rơi hướng về phía sau!

Giây phút đó, tôi cảm nhận được một thứ sát khí không cách gì miêu tả nổi.

Mà giây tiếp theo, hình bóng của Từ Bạch Bì đã biến mất khỏi tầm mắt.

Trong thời gian này, các đạo sĩ nhà họ Liễu lại đồng loạt quát lên một đạo chú pháp, hàng trăm kiếm gỗ đào và kiếm đồng thau đồng loạt bắn về phía sau khu nhà! Có điều chiêu thức lần này nhìn lên trông, liền giống như giả vờ tấn công vậy!

Lại tiếp sau đấy, bọn họ bèn không tiếp tục dùng chú pháp nữa.

Mấy chục người toàn bộ chen vào trong sân khu nhà cũ.

Liễu Hóa Dương Liễu Hóa Minh thì bay người trực tiếp lên luôn trên mái nhà, vội vã đuổi theo ra phía sau khu nhà.

Nhưng một lát sau, bọn lão cũng nhanh chóng quay về, tới trước mặt tôi xong thì lắc lắc đầu.

Lúc này, Liễu Dục Chú cũng đã tới trước mặt tôi, hướng ánh mắt dò hỏi về phía tôi.

Tôi hít sâu một hơi, nói: “Con đường mà Từ Bạch Bì tháo chạy này, sẽ qua bố cục phong thủy mà tôi sắp xếp, trên đường còn có chú Trần, chú ấy đã dùng Ngũ quỷ thỉnh hồn, Từ Bạch Bì lấy cánh tay và Thi đan của cái xác đen, nhưng lại không làm việc cho cái xác đen, chắc chắn sẽ bị quật trả, có điều chú Trần không phải đối thủ của lão, tôi sẽ đuổi theo.”

“Liễu đạo trưởng, trong con phố này không được tiếp tục cho người ở lại nữa, Từ Bạch Bì đi rồi, còn có rất nhiều người bình thường bị hoàng bì tử giam hãm, phải nhanh chóng đưa bọn họ ra ngoài, chứ nếu không, tử khí ở đây sẽ mang tới cho họ tổn tương vĩnh viễn, thậm chí còn mất mạng.” Tôi nhanh chóng nói hết.

Liễu Dục Chú lập tức nhìn sang Liễu Hóa Dương, Liễu Hóa Minh, trầm giọng nói: “Phiền hai vị sư bá rồi.”

Hai người bọn lão cũng lập tức hạ lệnh.

Liễu Dục Chú tiếp tục mở miệng: “Tôi cùng cậu đuổi theo lão, dồn cho lão qua chỗ mà cậu muốn lão qua.”

Tôi mím môi, không lập tức gật đầu, bởi vì tôi phải biết được, bà nội tôi ở đâu.

Hơn nữa tôi cũng không giấu Liễu Dục Chú, trực tiếp nói luôn cho gã biết, Liễu Dục Chú cũng không tiếp tục thúc giục tôi nữa.

Tôi đang định sải bước đi về phía phòng của Từ Thi Vũ, thì “két!” một tiếng khẽ vang lên, cửa phòng được đẩy mở rồi.

Từ Thi Vũ thân người gầy gò, run rẩy bước ra.

Cô ta lúc này cuối cùng cũng triệt để ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn tôi, nước mắt tuôn như suối.

Hai tay cô ta ôm chặt trước ngực, dường như thế này mới có thể giữ được trấn tĩnh.

Phía sau lưng Từ Thi Vũ, tôi lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của Dương Thanh Sơn.

“Thanh Sơn tiền bối... Đa tạ.” Tôi khàn giọng, cảm kích nói.

Vừa nãy Từ Bạch Bì bèn là định xuống tay với Từ Thi Vũ, có điều Dương Thanh Sơn đã ngăn lão ta lại.

Hơn nữa, chúng tôi rõ ràng không dọa khiến Từ Bạch Bì sợ chạy được, cái bộ dạng khí thế đó của lão ta, đúng là định động thủ ở tại đây.

Vẫn là những lời đó của Dương Thanh Sơn, nhìn như vạch rõ tất cả, nhưng trên thực tế lại khiến Từ Bạch Bì cảm nhận được uy hiếp, nên Từ Bạch Bì mới rời đi!

Có điều, việc này đồng thời cũng chứng minh một điểm...

Trạng thái hiện giờ của Xuyên tâm long, có thể tổn thương đến Từ Bạch Bì, nhưng còn chưa hoàn toàn đủ, vẫn cần có thời gian ấp ủ.

Uy hiếp của đạo sĩ đối với Từ Bạch Bì cũng không đủ.

Nếu không phải sự xuất hiện của Dương Thanh Sơn, Từ Bạch Bì lúc này căn bản sẽ không tháo chạy.

Dương Thanh Sơn lúc này không hề mở miệng trả lời, tôi rất rõ hắn cũng không muốn xuất hiện biến số, vậy nên mới ra tay áp chế biến số.

Tư duy qua lại trong nháy mắt, tôi lại lần nữa nhìn sang Từ Thi Vũ, trong mắt toàn là tự trách.

Ánh mắt của Từ Thi Vũ nhìn đối diện với tôi, cô ta mím môi, lắc lắc đầu, nghẹn ngào nói:

“Thập Lục, tôi biết anh có rất nhiều lời muốn nói, bây giờ chưa phải lúc, ông nội tôi đã không giống như một con người nữa, đừng để ông hại người.”

“Tôi biết bà nội ở đâu, tôi sẽ đưa bà nội ra ngoài.” Nói đến sau cùng, trong giọng điệu của Từ Thi Vũ toàn là cứng cỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận