Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 274: HUYỀN HÀ PHÁ TAM TÀI

Tôi nhất thời còn chưa phản ứng lại.

Ai lại đi tặng quà cho tôi? Còn thần bí như thế này, chẳng hề lộ mặt?

Phùng Chí Vinh thì lại có chút vui mừng, nói: “Khiêng vào trong là được, không thấy La tiên sinh đang ăn sáng à?”

Người làm đó rõ ràng có chút khó xử, rồi mới nói nhỏ: “Gia chủ, không khiêng vào được, cái thứ đó lớn hơn cả cổng chính.”

Tôi vừa nghe, trong lòng liền chấn động. Cổng chính của khu nhà họ Phùng này không hề nhỏ, cái thứ đó rốt cục lớn tới mức nào?

Cùng Phùng Chí Vinh theo người làm kia đi ra ngoài, bên ngoài cổng nhà họ Phùng đã có không ít người vây lại hóng chuyện.

Đấy là một cái rương gỗ phẳng dẹp cực lớn, cao tầm một mét, dài rộng phải đến gần bảy tám mét.

Đặt bằng trên mặt đất, vừa hay lớn hơn cổng chính nhà họ Phùng, không khiêng vào được.

Bản thân chiếc rương chặt khít kín mít, cũng đúng là chẳng biết ở trong để cái gì.

“Thay La tiên sinh mở ra xem!” Phùng Chí Vinh gọi một câu.

Lập tức có mấy người nhà họ Phùng liền lên trước. Khoảng tầm mười mấy phút sau, rương gỗ mới được mở ra.

Thứ ở bên trong khiến mí mắt tôi giật điên cuồng.

Chỉnh thể của nó là một cái sa bàn cực lớn, trong đó mô hình núi sông rõ nét, là một khu phong thủy cực đẹp.

Chỉ có điều trong đó lại ẩn giấu huyền cơ, Chi Lũng phân bố trong đó, sa thủy dựa vào nhau, nhìn thoáng qua thì chẳng biết huyệt nguồn nằm chỗ nào.

Tôi vốn cứ tưởng là do cái sa bàn này quá lớn, nên không nhìn ra phương vị, vô thức cũng lấy Định la bàn ra, đối chiếu nhìn một cái, rồi đồng tử mắt co mạnh lại.

Đây là một bố cục phong thủy tinh diệu phức tạp khác thường, không chỉ lợi dụng thế sa thủy, mà còn cả tướng thiên tinh, bố cục hùng vĩ.

“La tiên sinh, trong này còn có một bức thư.”

Phần rương gỗ bị tháo dỡ được chất đống sang một bên, người làm ban nãy trên trán rịn mồ hôi, vội vàng chạy đến trước mặt tôi, đưa cho tôi một bức thư.

Tôi xé bì thư ra, trên một tờ giấy màu vàng nhạt, có nửa trang chữ, nét chữ rắn rỏi mạnh mẽ.

“Bạch mã qua khe, tháng năm vội vã.”

“Chớp mắt bốn năm mươi mùa đã qua, La Trung Lương đã chết hai mươi hai năm, vốn nghĩ Địa tướng Kham dư không người kế tục. Chẳng thể ngờ bố cục Huyền Hà đâm ô dựng, lại bị một tiểu bối phá giải, thực thấy thiên hạ người tài lớp lớp.”

“Tướng cục phong thủy này, phiền nhiễu mỗ một đời, mỗ lấy sức người mấy chục năm, bao quát khắc họa, mời quan giải.”

“Vì việc này, nên mời di cốt, vợ góa, và hài cốt con trai La Trung Lương tới nhà, nói chuyện tình cảm xa cách bốn mươi mùa.” Nhìn nửa trang thư, nội tâm tôi kinh động.

Quả nhiên vị Kham dư đại sư năm đó vẫn chưa chết, thậm chí y còn nhìn thấy trâu sắt đâm đập sông Dương bị tôi phá hỏng!

Việc này cũng giống hệt như những gì tôi suy đoán, dòng nước lũ phía sau đó, mới là đòn đánh cuối cùng lợi dụng toàn bộ thiên thời địa lợi, cũng là việc ngoài tầm tính.

Nhưng nửa đoạn dưới, lại khiến mặt tôi lập tức biến sắc!

Tôi vụt co giò, lao vào bên trong cổng nhà họ Phùng!

Rất nhanh, tôi đã chạy đến dãy nhà bên!

“Bà nội!” Tôi trước tiên gọi lớn một tiếng, không có tiếng đáp lời, ánh mắt quét một lượt nhưng thấy hai cỗ quan tài vẫn đặt nằm dưới mái hiên.

Tôi lại vội vã đẩy cửa phòng bà nội ra, trong phòng trống không.

Ngay lập tức tim tôi đập đánh thịch một cái, trong lòng có dự cảm không lành.

Lại chạy ra phía trước quan tài, tôi cũng chẳng để ý được gì khác, đẩy nắp quan tài của bố tôi ra trước.

Bên trong hóa ra cũng trống trơn!

Lại mở nắp quan tài của ông nội ra, bên trong làm gì còn thi hài nào? Quan tài cũng trống rỗng!

Sắc mặt tôi lập tức trở nên trắng bệch.

Trong thời gian này ngao sói luôn đi theo bên cạnh tôi, lông trên lưng nó dựng ngược lên, vô cùng hung hãn và cảnh giác.

Phung Chí Vinh cũng đưa người đuổi theo vào trong sân.

“La tiên sinh, sao thế?” Ông ta hơi có chút gấp rút và kinh ngạc.

Có điều sau khi chạy đến bên cạnh tôi, mặt ông ta cũng biến sắc, nhìn trân trối vào cái quan tài rỗng.

Tôi không nói lời nào, nhìn quan tài chằm chằm, trong tay nắm lấy bức thư kia, gần như nó sắp bị tôi bóp rách, khớp ngón tay đều trắng hết cả lên.

Giọng nói của Phùng Chí Vinh vô cùng khó nghe, ông ta vụt quay người lại: “Mấy người làm ăn cái kiểu gì vậy! Ở trong nhà họ Phùng tôi, mà cũng có chuyện được?!”

Đám người làm nhà họ Phùng đi theo phía sau đều bị dọa không hề nhẹ, tận mấy người đều quỳ sụp xuống dưới đất.

Phùng Chí Vinh chửi bới om sòm, lại hạ lệnh cho người đi tìm! Tìm khắp cả thành phố Nội Dương! Lại đi liên hệ với người ở mọi phương diện, nghĩ cách tìm người đi chặn đường cao tốc.

Lòng tôi bức bối đến cực điểm.

Dẫn đến việc lời nói bên tai sau đó của Phùng Chí Vinh, tôi chỉ thấy trong đầu ong ong ù ù, cảm giác chẳng nghe thấy gì cả.

Vốn tưởng rằng phá giải xong vấn đề của trâu sắt, là đã giải quyết được phiền phức lớn nhất, rồi có thể điểm mộ chọn phần cho bố và ông nội tôi.

Bà nội cũng có thể sống cuộc sống tốt hơn chút, rồi tôi đi tìm hài cốt của Trương Cửu Quái về, là có thể thoải mái ở cùng bà nội, để bà có thể hưởng thụ niềm vui con cháu quây quần.

Cũng tôn trọng ý nguyện của bố tôi, mua căn nhà trong thành phố, từ từ ổn định lại, rồi cân nhắc việc đại sự cả đời.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được rằng, kẻ đó đúng là vẫn còn sống!

Con mắt của y không ngờ lại nhắm tới bà nội! Nhắm tới di hài của bố tôi và ông nội tôi!

Lại giơ bức thư kia lên, tôi nhìn trân trân, cũng chẳng biết nhìn mất bao lâu, mãi cho tới lúc con mắt nhức mỏi, cần cổ cứng đờ, tôi vẫn không động đậy.

Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi cũng vào trong sân, bà nội tôi không thấy đâu nữa, nhà họ Phùng gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên là không giấu hai người họ được.

“Chuyện thế nào vậy?” Mặt Lưu Văn Tam kìm nén đến đỏ bừng, trong mắt toàn là thẹn quá hóa giận.

Phùng Chí Vinh đứng cạnh tôi, kể sơ lược mấy câu về tình hình.

Lưu Văn Tam lại gọi tôi mấy câu, Hà Thái Nhi cũng vô cùng lo lắng, bảo tôi đừng vội quá lo lắng như thế, giờ đang nghĩ cách rồi, người sống sờ sờ như bà nội tôi, không dễ mà đưa đi như thế được.

Càng đừng nói đến chuyện còn có hai xác chết nữa.

Tôi lúc này mới nhúc nhích người, thời khắc này chỉ còn biết đem tất cả hy vọng đặt lên người Phùng Chí Vinh.

Sắc mặt của Phùng Chí Vinh thì lại chẳng được tự nhiên cho lắm, bảo tôi qua phòng khách của hậu viện trước, tất cả mối quan hệ và tài nguyên có thể sử dụng của nhà họ Phùng đều đem ra dùng hết rồi, không chỉ là thành phố Nội Dương, mà tất cả đường quốc lộ và đường cao tốc từ thành phố Nội Dương tỏa ra, ông ta đều đã xếp người đi kiểm tra.

Bây giờ tôi chẳng làm gì được, cũng chỉ còn cách nghe lời Phùng Chí Vinh.

Thời gian vụt trôi, chớp mắt đã đến chiều.

Người dưới trướng nhà họ Phùng đều lần lượt quay về, Phùng Chí Vinh cũng nghe không ít điện thoại, kết quả đều chẳng có tin lành.

Từ lúc ban đầu nhất lòng rối như tơ vò, cho đến sau cùng, tôi cũng chẳng còn cách nào khác mà phải bình tĩnh lại.

Kẻ này mấy chục năm trước, đã là một vị Kham dư đại sư, là nhân vật lớn trong giới phong thủy, đến cả ông nội tôi đều phải nhún nhường.

Y nhắm vào tôi, muốn làm việc gì, thì làm sao có thể không có sự chuẩn bị được?

Lại làm sao có thể để chúng tôi tìm thấy một cách đơn giản như thế, rồi đi ngăn chặn?

Trong chớp mắt, thời gian đã đến chập tối.

Hy vọng trong lòng tôi ngày càng ít đi, cuối cùng lúc trời sắp tối hẳn, lại có một người nhà họ Phùng, nói lúc dọn dẹp dãy nhà bên, phát hiện trong phòng bà nội tôi có một bức thư, hắn đem bức thư đưa cho tôi.

Tôi vội vàng mở ra xem, vẫn là bút tích đó, chỉ có vài câu chữ ít ỏi.

“Sau khi phá bố cục xong, cả nhà cậu tự khắc sẽ đoàn tụ, tôi chỉ cầu sinh môn, không cầu gì khác.”

........,,,........

[Giải thích từ dịch giả]

1. Nhu nhật: Chỉ các ngày xếp hàng chẵn trong Thiên can như Ất, Đinh, Kỷ, Tân, Quý. (Mấy chương trước quên ko giải thích, nay giải thích bù)

2. Sa thủy: thuật ngữ phong thủy, trong đó ‘Sa’ chỉ các vật nhô cao như đồi, gò, núi, cây cối, kiến trúc... có tác dụng chắn gió tụ khí, bảo vệ huyệt nguồn. ‘Thủy’ nghĩa hẹp chỉ nơi có nước như sông, suối, ao, hồ, thác, núi tuyết... nghĩa rộng chỉ các chỗ lõm như cửa sổ, cửa, thung lũng, bể cá, phòng tắm, giếng... Phong thủy truyền thống cho rằng núi quản nhân đinh, sông quản tiền tài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận