Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1021: VIÊN CỤC

“Hoành triều sơn này là núi hộ vệ, chúng ta trèo lên trên, tác dụng không lớn, trên cơ bản là không thể nào nhìn thấy toàn bộ diện mạo được, kể cả có một khả năng nhất định, cũng chẳng tác dụng gì mấy, nhiều nhất là tìm thấy phương vị của giếng vàng, mà phương vị của giếng vàng, chúng ta đi vào bình thường cũng có thể tìm thấy được mà!”

“Hơn nữa chỗ này là miệng khí, nếu chỉ mỗi sinh khí thổi ra còn đỡ. Nhưng nhìn tình trạng hiện giờ của Sa Trấn, đó hoàn toàn không chỉ có mỗi sinh khí, thổi nhiều rồi, sợ là sẽ có chuyện.” Ngô Mậu giọng điệu nghiêm trọng giải thích với tôi.

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Theo hiểu biết của tôi về Liễu đạo trưởng, anh ta chắc chắn, hơn nữa cũng chỉ có thể trực tiếp qua giếng vàng, vậy nên chúng ta cần lên đỉnh núi.”

Ngô Mậu: “....”

Y loanh quanh không quyết mất mãi một hồi, mới bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Nghe La tiên sinh đi...”

Kỳ thực trong lúc Ngô Mậu do dự, tôi đã đang chuẩn bị rồi.

Rút dây đeo ba lô đến mức chặt nhất, trực tiếp buộc vào thắt lưng và trước ngực tôi.

Trên hai tay đeo găng tay tiên xám, thế này so với tay không leo trèo, đỡ hơn nhiều.

Đồng thời tôi cũng xem xét độ cong của Hoành triều sơn.

Thân núi tuy dày nặng, nhưng so với Phị Phát Quỷ đã thành nấm mồ mà tôi từng leo lần đó, vẫn còn dễ dàng hơn nhiều, độ dốc của thân núi phải lớn hơn chút ít, tương đối dễ leo trèo.

Trước đây tiên xám diệt nhiều, làm được không ít găng tay tiên xám, lần này lúc xuất phát, trên người tôi đem theo tận mấy đôi dùng dần, bèn tiện tay mò ra một đôi đưa cho Ngô Mậu...

Ngô Mậu mặt đầy kinh ngạc, hiếu kỳ hỏi tôi, đây có phải là đồ nghề của bà đỡ âm linh không? Y từng nghe nói qua, nhưng còn chưa từng tận tay cầm bao giờ.

Tôi lạnh nhạt ừ một tiếng, tiếp đấy bèn đi đến trước chân núi, chọn một phương vị phù hợp, bắt đầu leo núi.

Kỳ thực, nếu như trên núi này có thể đục ra một bậc thang, liền sẽ không hề cảm thấy dốc chút nào.

Bây giờ chỉ dựa vào đá núi thông thường để đặt chân, ở góc kẹp gần bốn năm mươi độ này, liền có vẻ rất là khó đi.

Chỉnh thể núi không cao, có điều cũng đến bốn năm mươi mét, nửa đầu chúng tôi leo còn coi như nhẹ nhàng, đến nửa sau, tôi liền phải bò rạp lên trên vách đá, từ từ nhích lên phía trên.

Ngô Mậu ở phía sau, thì càng tỏ vẻ dè dặt thận trọng hơn, trên trán y đều đang không ngừng túa mồ hôi.

Ngao sói tuy thân người to lớn, nhưng lúc trèo lên núi, phải linh hoạt nhẹ nhàng hơn chúng tôi nhiều.

Lúc đến chừng hai phần ba cự ly, ngao sói đột nhiên hung hãn sủa ầm lên một tiếng, vụt vọt lên phía bên trên!

Tim tôi thót lại một phát, lập tức quát lên một tiếng: “Tiểu Hắc, đi theo tao, đừng lỗ mãng!”

Nhưng ngao sói lại không đoái hoài đến tôi.

Mười mấy mét còn lại đối với nó mà nói, gần như là như đi trên đất bằng, nó “vù!” một phát, liền trực tiếp vọt luôn lên đỉnh núi, biến mất khỏi tầm nhìn của tôi...

Chắc chắn là ngao sói đã phát hiện ra gì đó, nếu không đã không có phản ứng này!

Tốc độ leo núi của tôi càng trở nên nhanh hơn.

Giây tiếp theo, thứ tôi nghe thấy lại là tiếng sủa ầm liên tiếp không dừng, trong tiếng sủa này còn toát ra vẻ hưng phấn.

Tinh thân tôi lập tức chấn động một phát, đột nhiên sức lực trào dâng, khiến mười mấy mét cuối cùng đó tôi leo luôn một hơi, lên thẳng đỉnh núi.

Đỉnh núi, là một khoảng đất dài bằng phẳng, rộng khoảng bốn năm mét, cả ngọn Hoành triều sơn dài bao nhiêu, nó bèn dài bấy nhiêu, hai đầu cách ít nhất phải tới gần trăm mét!

Ở bốn năm mét phía ngoài, chỗ vị trí bên rìa khu đất bằng của đỉnh núi, một gã đàn ông dáng người sừng sừng thân mặc đạo bào, đang đứng quay lưng lại, khoát hai tay ra sau lưng.

Tuy đã có vài phần suy đoán, nhưng giây phút nhìn thấy gã, tôi vẫn cứ ngẩn ra một phát, gọi một tiếng: “Liễu đạo trưởng?!”

Ngao sói vẫn đang hướng về phía Liễu Dục Chú sủa ầm ĩ, tiếp đấy nó lại quay đầu nhòm tôi một cái, phát ra âm thanh ư ử, đuôi dùng sức vẫy mạnh tận mấy cái.

Ở sau lưng tôi, Ngô Mậu cũng đã leo lên trên, mặt y càng đầy kinh ngạc.

“Liễu đạo trưởng? Anh tại sao lại ở trên đây?” Liễu Dục Chú không hề trả lời chúng tôi, vẫn cứ giữ nguyên động tay hai tay khoát sau lưng, cũng chẳng ngoảnh đầu ại.

Tâm trạng tôi dần dần bình ổn lại, thở mạnh ra một hơi, đi về phía Liễu Dục Chú.

Tôi không ngờ rằng có thể gặp được Liễu Dục Chú, tôi còn tưởng rằng gã đã vào trong rồi.

Việc này ngược lại gần giống với suy đoán lúc trước của tôi...

Có điều tôi cảm thấy, Liễu Dục Chú chắc sẽ không đợi ở đây quá lâu, xác suất lớn là chúng tôi tới còn được coi là nhanh, vậy nên mới có thể gặp được gã.

Đồng thời, tôi còn nghĩ tới một điểm.

Dựa vào cảm nhận của Liễu Dục Chú, sợ là chúng tôi đi đến nửa đường, còn chưa lại gần ngọn Hoành triều sơn này, gã liền đã biết chúng tôi tới rồi?

Chỉ có điều, mãi cho tới chân núi, gã đều không nhắc nhở tôi...

Việc này liền khiến trong lòng tôi hơi có chút buồn không nói ra được.

Tôi đi đến bên cạnh Liễu Dục Chú, nghiêng đầu nhìn sang gã, lúc này Liễu Dục Chú vẻ mặt lãnh đạm, vân ngang tâm mày nổi lên, chỉ lạnh nhạt liếc tôi một cái, rồi bèn ngước mắt nhìn thẳng ra phía trước.

Tôi thuận theo ánh nhìn của gã, quay đầu lại, đang định mở miệng, nhưng cơ thể lại cứng đờ lại, hai mắt chằm chằm nhìn thẳng tất cả mọi thứ trước mắt!

Ở phía sau ngọn Hoành triều sơn này, hóa ra là một vùng quần thể núi trùng điệp chất chồng lên nhau, mà thứ thật sự khiến tôi vô cùng kinh hãi, là bố cục sắp xếp của những dãy núi này.

Ở trước Hoành triều sơn, có một ngọn núi lùn nhỏ, giữa hai ngọn núi này, nước sông phía dưới đang chảy, Sa Thủy dựa vào nhau.

Độ cao của ngọn núi lùn không hoàn toàn che khuất tầm nhìn, sau núi là một khoảng thung lũng trống trải, trong thung lũng này hóa ra có một vạt kiến trúc.

Đại thể nhìn lên trên, ngoại vi của kiến trúc là đá núi đen xì, giống như tường thành bao bọc từng tầng từng tầng một.

Phía sau khoảng thung lũng đó, lại là hai ngọn núi một cao một thấp.

Tiếp tục nhìn sang trái, thì là ba ngọn núi cao phía trước, hai ngọn núi thấp phía sau. Nhìn sang bên phải cũng là như vậy, hình thành một cảnh tượng đối xứng với nhau.

Trong lúc kinh hãi, trên trán tôi càng túa ra mồ hôi to như hạt đậu.

Lẩm bẩm nói: “Chân khí xuống bình nguyên, tứ phía vây viễn sơn, nhất mã bình xuyên địa, dương khí như gió đi.”

“Không... Không đúng... Nhìn như ở đây là Viên cục không sai, nhưng Viên cục là Long mạch chính kết, là non nước đại hội, sao trời rõ rệt, khí thế phi phàm, sẽ không âm u như thế này...” Tôi lấy Định la bàn ra, cúi đầu nhìn kim chỉ bên trên, mà Định la bàn ở chỗ này, kim chỉ lại mất tác dụng rồi...

Trong Thiên bàn, kim chỉ bất động không nhúc nhích.

Nói là mất tác dụng, trên thực tế nhìn lại, thì lại giống như có hai kiểu kim chỉ.

Một là kim trắc bất động không nhúc nhích, hai thì lại là đầu kim nổi lên, nhưng chưa đạt đến trên đỉnh...

Nếu như phân tích theo hai dạng kim chỉ này.

Thì ở đây bề mặt chắc là Thần đàn Cổ sát, còn phía dưới, sẽ có phần mộ!

Tôi đã không cần tìm giếng vàng nữa, đồng thời tôi cũng biết, tại sao Viên cục này lại Âm đến vậy rồi.

Bởi vì ở đây bị lợi dụng để bố trí ra Kim thần Thất sát.

Viên cục vốn là đất xây thành, Kim thần Thất sát thì lại khắc Viên cục, chứ kỳ thực không phải là người của Sa Trấn muốn mở rộng xây nhà, kích thích đến phong thủy của Kim thần Thất sát.

Kiêng kỵ ở đây, lúc xây dựng Kim thần Thất sát liền đã phạm phải rồi.

Chỉ có điều trong bao nhiêu năm, sự hung ác của hung địa, cuối cùng cũng xối tan Dương khí của Dương thành, nên mới Đại hung như thế.

“Xem ra cậu hết sợ chết rồi?” Liễu Dục Chú đột nhiên mở miệng nói.

Tôi nhắm nhắm mắt, cực lực khiến tư duy bản thân hơi bình ổn lại một chút, rồi mới lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Sợ chết, cũng không dám chết, tôi có chấp niệm.”

“Huống hồ tôi vốn đã không phải người tham sống sợ chết, không làm được chuyện bỏ một mình anh lưu lại chỗ này. Chỗ này anh không phá được đâu, cho dù là anh cho rằng trung tâm chính là chỗ của giếng vàng, nhưng anh không vào được, chúng ta phải tới tường thành trước, mới có thể vào trong lối vào phía dưới.”

“Nếu như tôi đoán không nhầm, trong phía dưới này có cạm bẫy, sẽ dẫn dụ người ta tới một nơi, nơi đó chính là mộ đạo trời sinh nơi mà Tưởng Bàn mất mạng.” Tôi đột ngột mở mắt, câu chữ âm vang.

[Tác giả có lời muốn nói]

Cảm ơn thưởng lớn của mọi người, không xin thưởng mà đều cho lão La nhiều như vậy, vừa mừng vừa sợ vừa mừng vừa sợ.

Còn cả số người khen thưởng hôm qua nữa, hóa ra lại là 520! Wow! (520 đọc lái trong tiếng TQ là 我爱你 - Anh yêu em/Em yêu anh!)
Bạn cần đăng nhập để bình luận