Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 269: TRĂM SỰ ĐỀU LÀNH, TRĂM SỰ KHÔNG CẤM KỴ

Lần này cần đến năm sáu con quỷ nước, mới có thể đưa một xác chết lên nổi.

Đến cả con quỷ nước già kia cũng rõ ràng rất vất vả, tốc độ bơi càng chậm chạp hơn nhiều.

Nước lũ, đã không còn đơn giản chỉ là chảy xiết nữa, mà là cuộn lên từng đợt từng đợt!

Từ buổi sáng chúng tôi tới bờ sông, cho đến lúc này, đã là tầm bốn năm giờ rồi.

Vốn dĩ là thời tiết mây mù có mưa, nay đã sớm thành tối sầm.

Thời gian từ đường hoàn thành, còn nhanh hơn một chút so với tưởng tượng.

Công nhân đông nghịt, đều vây quanh bờ sông.

Một bộ phận tương đối công nhân, kỳ thực đều là ngư dân ngày ngày kiếm ăn ở sông Dương.

Bọn họ từ lúc ban đầu nhất là tròn mắt nghẹn lời, đến bây giờ, đã thành mặt mũi ngơ ngác.

Quỷ nước và người vớt xác là kẻ thù truyền kiếp, còn ngư dân thì làm gì có chuyện không sợ quỷ nước?

Cảnh tượng hiện giờ, đã làm đảo lộn nhận thức của bọn họ.

Dù sao thì giai đoạn làm công này, cũng coi như mắt thấy tai nghe, cũng có thể biết được tôi và Lưu Văn Tam đang làm gì, nhà họ Phùng đang làm gì.

Sự biến hóa của sông Dương cũng khiến bọn họ từ không tin, đến bắt đầu tin rồi.

Sáu giờ, trời đã hoàn toàn tối hẳn....

Chuyến xác chết thứ sáu, chỉ đưa lên mười mấy cái xác.

Bên bờ sông đặt đèn pin loại mạnh, lúc đám quỷ nước này lên bờ, trên người hóa ra hoặc nhiều hoặc ít đều có thương tích, nước sông chảy mạnh như thế, dưới nước sợ rằng đều có cát đá trôi nổi, bị thương cũng chẳng có gì lạ.

Đặt xác chết xuống xong, có mười mấy con quỷ nước ở phía cuối, liền bị sóng lũ cuốn đi...

Cảnh tượng này khiến mặt tôi đột ngột biến sắc.

Bọn chúng không còn đủ thể lực... cũng chẳng chống đỡ nổi nước lũ nữa!

Ba con quỷ nước già, phát ra tiếng kêu gần giống như tiếng bò rống trộn lẫn với cả âm thanh như tiếng trẻ khóc run, rồi đưa những con quỷ nước khác lên chỗ đất bên trong bờ hơn, ngồi xổm xuống vị trí vẫn còn lại ít nước.

Rõ ràng, bọn chúng cũng chẳng còn cách nào khác.

Ngẩn ngơ nhìn vọng ra ngoài mặt sông, một bầy cô độc, rõ ràng đều toát ra vẻ đau buồn.

Cái âm thanh như bò rống lẫn với tiếng trẻ con khóc ấy vẫn không ngừng lại...

Đi đi lại lại, xác chết ở dưới sông đã không còn nổi một phần ba, tuy rằng chưa vớt hết, nhưng liệu có thể phá hoại được bố cục phong thủy này không?

Trong lúc suy nghĩ, tôi cũng nói suy nghĩ của mình ra với Trương Nhĩ.

Trương Nhĩ trầm ngâm mấy phút rồi trả lời: “Chưa biết được.”

Cùng lúc này, bên đường lại có một lượng lớn xe đi tới. Trong chớp mắt, đã khiến con đường bờ sông đỗ đầy xe.

Ánh đèn xe hỗn loạn chói mắt, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện càng lộn xộn.

Những người từ trên xe bước xuống kia, đều là đầu đội mũ tang người mặc áo xô, không một ngoại lệ, những người này tuổi tác đều không còn nhỏ nữa, bốn năm mươi tuổi đều được coi là trẻ rồi, phần nhiều đều là người già bảy tám mươi tuổi.

Người mà Phùng Chí Vinh tìm tới, đều bắt buộc phải là tự nguyện đến đây thờ cúng xác chết.

Trong đó gần như đều là những gia đình năm đó trải qua việc thành phố Nội Dương bị xâm lược, hoặc mất con, hoặc mất con một, thậm chí có một số người, còn là bố già mẹ già của những tù binh bị dìm chết năm đó.

Đương nhiên, hàng vạn người chắc chắn không phải đều thuộc dạng này, cũng có cả gia đình mà mấy chục năm gần đây có con trai hy sinh, hoặc đại loại như thế.

Rất nhanh, Phùng Chí Vinh đã đến trước mặt tôi và Trương Nhĩ.

“Trước dự định một ngày, cũng mất không ít thời gian, La tiên sinh Trương tiên sinh, không làm hỏng việc chứ?” Phùng Chí Vinh hơi có chút lo lắng.

Trương Nhĩ không hề nói thêm gì cả.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi trả lời: “Có một số biến cố, vấn đề chắc không lớn, Phùng gia chủ ông đưa người đi chia ra, xem xem tổng cộng vớt lên được bao nhiêu, đều tự chia nhau đi đốt hương cúng bái.” “Đợi chút nữa chúng tôi xác định không vấn đề gì nữa, thì mới khiêng xác chết vào trong từ đường.”

Rất rõ ràng, Trương Nhĩ đã làm xong những việc cần dạy cho tôi, chỗ còn lại vẫn là giao cho tôi tự làm.

Phùng Chí Vinh gật gật đầu, ông ta lại do dự một chút rồi mới nói: “Trong đây còn có gần trăm gia đình, nói năm đó con trai họ là lính phòng thủ của thành phố Nội Dương, bị bắt rồi dìm chết, tôi bảo bọn họ tới tìm trước, xem có tìm được di thể không, rồi sắp xếp sau.”

Lòng tôi càng run lên, gật đầu nói được, chỉ là bảo bọn họ phải cố làm nhanh.

Dứt lời, Phùng Chí Vinh bèn đi sắp xếp.

Hơn mười phút sau, âm thanh ồn ào đã trở nên yên tĩnh hơn không ít.

Linh đường không hề chiếm khoảng không gian đặc biệt lớn, xác chết cũng chẳng có mấy tổn hại, trên cơ bản đều giữ được bộ dạng trước khi chết.

Lại qua mấy phút sau, từ tiếng khóc đau khổ đầu tiên vang lên.

Bầu không khí tĩnh mịch bên bờ sông, hoàn toàn bị tiếng khóc của ông già bà cả chiếm trọn.

Ngoài những xác chết bản thân có gia đình đến tế bái ra, mấy ngàn người còn lại thì chia ra mười người thờ cúng một xác chết, bọn họ đương nhiên cũng tức cảnh sinh tình, đều cúi đầu rơi lệ. Rõ ràng đáng lẽ phải là hắc sát hung hãn, nhưng lại không có bất cứ xác chết nào, có dấu hiệu hóa sát!

“Đi qua lấy tờ cáo phó, đến trước linh đường niệm lên, chọn một giờ lành, bảo bọn họ đưa xác chết vào trong từ đường.” Trương Nhĩ đột nhiên nhắc tôi một câu.

Tôi định thần lại, bèn vào trong khu linh đường, tìm tới chỗ cái bàn lúc đó Trương Nhĩ viết cáo phó, lấy tờ cáo phó ra.

Đứng ra bên ngoài linh đường, cảnh tượng này cũng khiến lòng tôi có đôi chút ngột ngạt.

“Giờ nào, là giờ lành?” Tôi cúi đầu chằm chằm nhìn tờ cáo phó, sau đó lại hỏi Trương Nhĩ một câu.

Bởi vì tôi đúng thật không hiểu mấy thứ này.

Trương Nhĩ khoát tay sau lưng, bình thản trả lời: “Nếu có chuyện gấp gáp, không đợi chọn ngày được, nhưng có giờ lành, thì trăm việc đều lành, trăm việc không cấm kỵ.”

“Mười hai nhật chi phân thành sáu ngày, Tý Ngọ, Sửu Mùi, Dần Thân, Mão Dậu, Thìn Tuất, Ất Hợi.”

“Hôm nay là ngày Ất Hợi, có mấy giờ Tuất, Hợi, Sửu, Dần, Ngọ, Mùi để chọn.”

“Bây giờ là mấy giờ? Thuộc giờ nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận