Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 916: THỤ THI HỘ SÔNG QUỶ QUÁ ĐƯỜNG

Đương nhiên, sự hiếu kỳ đối với phong thủy tôi dĩ nhiên là có, nhưng phần nhiều hơn vẫn là sự cảnh giác.

Còn chưa vào thôn, mà nước bên ngoài thôn đã là Song hung thủy, chỗ này nhất định sẽ không đơn giản.

Lại qua khoảng chừng mấy phút, Lưu Văn Tam vẫy tay gọi một câu: “Xong rồi, mọi người nhanh chân lên thuyền đi, lúc này còn vẫn chưa mưa, đi qua không vấn đề, đợi lúc nữa mưa rồi, thì đúng phải nói là không dám qua đâu.” Lưu Văn Tam chỉ gỡ một chiếc thuyền ra, có điều chiếc thuyền này không hề nhỏ, đã đủ để cho mấy người chúng tôi lên rồi.

Liễu Dục Chú, Thẩm Kế, Trần mù lên thuyền trước.

Cuối cùng lúc Phùng Bảo, Phùng Quân cùng với Khương Manh cũng định lên thuyền, thì tôi giơ tay ngăn ba người họ lại.

Trong lúc nghĩ ngợi, ánh mắt tôi liên tục nhìn mặt của Phùng Quân.

Thời gian này bảo Phùng Quân đi theo tôi, tướng mặt của hắn không thay đổi nhiều lần, tôi cũng chẳng biết vạch kiếp nạn đó của hắn đã tan đi chưa.

Theo lý mà nói, tướng mặt đột ngột thay đổi, sự việc cũng sẽ nhanh chóng phát sinh, lúc này còn chưa biến đổi, thì chắc là sẽ không tới nữa.

Qua con sông này vào thôn, nguy hiểm tuyệt đối không nhỏ, nếu như đưa theo ba người bọn họ, không những là gánh nặng, mà còn dễ xảy ra chuyện.

Ngừng lại một lát, tôi nói: “Phùng Quân, anh đừng tách rời với mấy người Phùng Bảo Khương Manh. Còn nữa Khương Manh, cô với người trong tộc các cô cùng canh giữ ở đây, đừng có hành động một mình. Nếu có người tiếp cận các cô, bất luận bọn họ nói gì, các cô đều không được tin, bảo làm việc gì, các cô đều không được làm.”

Trong lúc nói, tôi lấy từ trong túi ra mấy tờ giấy phù, phân biệt đưa cho Phùng Bảo Phùng Quân cùng với Khương Manh mỗi người một tờ.

Chỗ còn lại chừng ba bốn tờ, tôi cũng giao cho Khương Manh, bảo cô ta phân chia.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, tôi hơi yên tâm hơn chút ít, lúc này mới là người cuối cùng lên thuyền.

Lưu Văn Tam khua khua mái chèo, hây một tiếng hò lên một câu, chèo thuyền đi về phía bờ đối diện.

Mặt sông nhìn như sóng nước cuồn cuộn, có điều Lưu Văn Tam chèo thuyền lại toát ra một vẻ bình ổn.

Cho dù là sóng nước ào ào trên mặt sông, cũng không khiến tôi cảm thấy cảm giác thuyền sẽ bị lật, mà ngược lại còn yên tâm hơn nhiều so với ngồi trên xe.

Liễu Dục Chú đứng vững vàng ở đầu thuyền, đem phất trần trong tay gác chéo chỗ khuỷu tay, đôi mày kiếm nhíu lại, trong thần thái nghiêm nghị toát ra vài phần phong thái cao nhân thông suốt.

Trần mù ngồi dựa nghiêng vào boong thuyền, đem gậy khóc tang bằng đồng nắm chặt trong tay, hơi hơi cong lưng, con ngươi màu xám trắng chằm chằm nhìn mặt nước.

Thẩm Kế lúc này, cũng rút cây roi dài ở thắt lưng ra, vẻ mặt nghiêm trọng, cảnh giác.

Ba người họ đều đang trong trạng thái cảnh giác, luôn phòng bị nguy hiểm xuất hiện ở trong nước.

Tâm trí tôi càng ổn định thêm vài phần, cùng với việc lại gần bờ sông, dồn toàn bộ tâm trí quan sát sự thay đổi của phong thủy ở xung quanh.

Đột nhiên một tia chớp xẹt qua xé rách bầu trời, ánh sáng mạnh chói mắt khiến tầm nhìn của tôi lập tức trắng xóa một vùng, ngay tiếp đó lại là “Đùng!” một tiếng sét lớn vang lên, đợi lúc tầm nhìn của tôi hồi phục lại, chúng tôi đã qua khỏi đoạn giữa sông rồi.

Cả con sông chẳng qua cũng chỉ rộng bốn năm mươi mét, không cần tốn thời gian quá dài.

“Thập lục, bây giờ đều là thụ thi với xác chết di động, có chút quái dị rồi, toàn bộ đều đang nhìn chúng ta, không lại gần.”

Lưu Văn Tam khua mái chèo mấy phát, ánh mắt lão nhìn ra phía sau, hơi nheo mắt lại, trong ánh mắt là vẻ ác liệt.

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại một phát, cũng nhìn ra phía sau.

Chỉ có điều ở đây không so được với sông Dương hồi đó, mặt sông sóng nước cuồn cuộn thế này, tôi làm gì có được con mắt như người vớt xác, nhìn thấy được thứ ở dưới nước? Cảm giác của tôi, chính là như có dao kề từng đợt sau lưng, dưới sông này tuyệt đối có thứ gì đó...

Thụ thi là hàm oan không tan, xác chết di động hồi đó khi chúng tôi vớt tiên tổ Ai Công của nhà họ Cẩu ở khúc thứ nhất của Cửu khúc Huyền Hà từng gặp phải, cái thứ này cũng hung dữ quá đáng, ở dưới nước có thể đánh bất phân thắng bại với người vớt xác.

Nhưng những lời này của Lưu Văn Tam cho tôi cảm giác, sao lại giống như là những xác chết này đang nhìn chúng tôi qua sông vào thôn vậy?

Bọn chúng không hề ngăn cản chúng tôi, thậm chí không hề tác quái, mà ngược lại giống như khán giả?

Trong lòng tôi lập tức liền dâng lên một dự cảm chẳng lành, xác nhìn người, người vào thôn, nói không chừng là Trương Nhĩ đã động chân động tay gì đó rồi...

Lúc này, Liễu Dục Chú đột nhiên lạnh giọng quát lên: “Cút!”

Tiếng quát này thấu suốt, nghiêm khắc, thậm chí còn vượt qua cả tiếng sấm rền rĩ.

Sau khi gã dứt lời xong, cái cảm giác bị nhìn chằm chằm đó của tôi cứ thế liền biến mất không còn nữa.

Nhưng Lưu Văn Tam lại bất thình lình nói một câu: “Nhìn chúng ta vào trong, chưa chắc sẽ nhìn chúng ta ra ngoài, con sông này, lão Trương Nhĩ này, hơi bị hay ho đấy.”

Lưu Văn Tam tiếp tục dùng sức chèo thuyền, chúng tôi rất nhanh đã qua hết nửa con sông còn lại, lúc gần đến bờ, cũng có một bến đò nhỏ, thuyền cập bến xong, mấy người chúng tôi nhanh chóng lên bờ.

Hai bên bến đò có nến hương sắp thành hàng, đại khái vài mét liền có một bát hương, cắm nén hương dài ngắn khác nhau, trên mặt đất trải một lớp vải trắng, bên trên vải trắng có tro hương.

Trần mù đặt chân xuống trước, cánh mũi lão hít hít, đột nhiên hỏi: “Ở đây thắp hương rồi? Trên mặt đất có vải với tro hương?” Trong lúc nói, lão còn dùng chân di di mặt đất.

Tim tôi thót lại một phát, tôi cũng cảm giác kiểu bố trí này không bình thường.

Lập tức liền bảo với Trần mù những chi tiết mà tôi nhìn thấy.

Trần mù ngậm miệng không nói, mấy giây sau mới bảo: “Dương Hạ Nguyên đích thực đã thu thập rất nhiều thủ đoạn của Thần bà, y không chỉ có Ôn thần chú, mà đến Quỷ quá đường y hóa ra cũng có. Những thứ này Dương Hưng chắc toàn bộ đều đã lấy được, chỉ là không biết, nó có giao cho Trương Nhĩ hay không, chỗ này là do Trương Nhĩ bố trí, hay là do Dương Hưng bố trí đây?”

Tốc độ nói của Trần mù cực nhanh, lão hơi nheo mắt lại, tiếp tục nói: “Con đường chúng ta đi này, là đường người chết đi, chú cảm giác, là Trương Nhĩ để lại cho chúng ta đi đấy. Đây đúng thật là dụ cá vào rọ. Thập Lục, mày thấy thế nào?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận