Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 472: ẨN NẤP

Cũng vào lúc này, Trần mù mở miệng nói: “Thập Lục, mở quan đi, xem xem xác chết.”

Sài Dục cũng đi đến phía trước quan tài, ông ta khẽ thở dài một tiếng, vẫn là vẻ mặt cung kính thành khẩn, nói: “La tiên sinh, chuyện này tôi sẽ dốc sức phối hợp, mong cậu xong việc, thì giúp con trai tôi hạ táng tử tế, để nó có thể phù hộ cho nhà họ Sài.”

Tôi cũng phát hiện ra một chút chi tiết nhỏ, tính cách của Sài Dục, đúng thật cũng là chỉ cần có lợi.

Ông ta ngậm mồm không nhắc đến chuyện sẽ trả thù lao lễ tạ, là coi Lý Đức Hiền thành thù lao sao?

Đương nhiên, đây không phải là tôi muốn đòi tiền, mà là đang phán đoán lão Sài Dục này, rốt cục có đáng để tin tưởng hay không.

Chỉ có điều, bây giờ cũng là đạn đã lên nòng không thể không bắn, từ bỏ cơ hội lần này, sợ rằng đúng là sẽ rất khó mà bắt được Lý Đức Hiền.

Trong lúc suy nghĩ tôi đi đến phía trước quan tài, cũng không tiếp tục nghiền ngẫm phẩm chất của Sài Dục nữa.

Tối mai tôi cũng sẽ ở bên ngoài quan tài, còn có thể nhìn thấy Lý Đức Hiền.

Trần mù sau khi có được tay nải của bà cụ Hà xong, thì thực lực tiến bộ hơn hẳn.

Bao gồm Lưu Văn Tam sau khi lấy tượng Ai Công cũng có thay đổi, những điểm này từ việc bọn lão có thể đối kháng với huyết sát lúc ở Phị Phát Quỷ là có thể nhìn ra được, chỉ có điều tôi chẳng hỏi thêm mà thôi.

Đối phó với Lý Đức Hiền, tuy vẫn không hoàn toàn nắm chắc, nhưng dạng nguy hiểm này chắc vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế.

Trong nháy mắt nghĩ rõ những điểm này, lòng tôi cũng có sự cảnh giác đối với Sài Dục, nhưng không biểu hiện ra mặt.

Tay cũng dùng lực chống lấy nắp quan tài, đẩy mạnh một phát xuống dưới!

Trong tiếng động nặng nề, cỗ quan tài đỏ bị đẩy mở.

Lộ ra dưới ánh đèn, là một cái xác nam trẻ tuổi.

Trên người gã mặc bộ áo liệm màu đỏ, trên cổ đeo một miếng ngọc bài, trên tay, thắt lưng cũng đều quấn một số hạt ngọc có giá trị không nhỏ.

Trong miệng căng phồng, chắc là có ngậm thứ gì đó.

“Không có dấu hiệu hóa sát, có điều chú Trần, áo đỏ, quan tài đỏ.....” Tôi do dự một chút, rồi vẫn mở miệng nói.

Trong số đường lối chiêu thức của Thần bà mà Trần mù dạy tôi, quan tài đỏ là hỉ tang, thông thường người già trên tám mươi tuổi chết bình thường mới dùng quan tài đỏ. Áo đỏ trên cơ bản đều là ác quỷ hung hồn.

Đương nhiên, không phải là tất cả người chết mặc áo đỏ đều sẽ trở thành ác quỷ hung hồn, mà thông thường là hàm oan mà chết, oan khuất oán niệm không tan, áo liệm mặc trên người mới biến thành màu đỏ.

Trong xác sát, cũng giống như huyết sát sẽ hóa thành lông nhung màu đỏ máu vậy.

Loại xác chết tử vong không có oán niệm, có mặc áo đỏ lên cho nó cũng sẽ không biến thành ác quỷ.

“Không hóa sát, áo đỏ là xung hỉ, dùng quan tài đỏ cũng là xung hỉ, chú đoán không nhầm, thì bên cạnh chắc là một cỗ quan tài trắng hả?” Trần mù lại mở miệng nói.

Tôi gật đầu lia lịa, nói không sai.

Đồng thời tôi cũng biết, quan tài trắng là quan tài dùng táng người trẻ chưa lập gia đình, có điều quan tài trắng trước nay số lần sử dụng đều rất ít.

Bởi vì nó yêu cầu cũng hà khắc, chưa lập gia đình, chết bình thường, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Đại đa số thanh niên hơn hai mươi tuổi lập gia đình, chết trước thời điểm này, có mấy người là chết bình thường? Đều là do tai họa từ trên trời rơi xuống, mới thành người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

“Lý Đức Hiền đúng là thủ đoạn giỏi, lại còn có thể đào được xác nữ chưa hôn phối. Thế này dùng để điểm Âm hôn, nếu như Hôn nguyên tương hợp, thì đích thực là đại hỉ.” Trần mù cúi đầu, lão giơ tay ra mò mẫm cái xác nam trong quan tài màu đỏ.

Sài Dục đứng bên cạnh rõ ràng trầm tư do dự một chút, rồi đồng thời mở miệng nói: “La tiên sinh, nếu cái xác nữ này đã gả cho con trai tôi, Hôn nguyên tương hợp là đại hỉ, đợi giải quyết xong Lý Đức Hiền, cậu có thể lại tổ chức việc hỉ này được không? Việc hỉ nhà họ Sài không chê nhiều.” Đầu mày tôi nhíu lại một cái.

Tay của Trần mù thì lại bóp lấy má của cái xác nam, gan bàn tay đỡ dưới cằm gã, bóp một phát, xác nam liền há miệng ra.

Tay còn lại của lão dùng hai ngón tay chọc vào trong, kẹp ra một viên bi hình bầu dục.

Màu sắc sáng ấm, giống như là hạt ngọc, dưới ánh đèn lờ mờ còn có cảm giác đang lưu chuyển.

“Hôn nguyên tương hợp là xung hỉ, nhưng có một điểm, hôn phối này chưa được phụ mẫu cho phép, chưa qua bà mối gật đầu, thuộc xác đào về, vào thời trước như thế này coi là vụng trộm, kẻ dâm ô vợ con người khác, bắt buộc phải chịu hình phạt nặng nề.” Con mắt xám trắng của Trần mù nheo lại thành một đường rãnh, nhìn hạt ngọc này.

Đồng thời lão cũng tiếp tục nói: “Muốn mạng của cái xác nữ này, thành vận của con trai ông, của nhà họ Sài, thì chỉ có thể dựa vào việc con trai ông hành hung cưỡng chế trấn áp nó, như thế này, bản thân con trai ông sau khi chết không hóa sát gây loạn, cũng sẽ biến thành quỷ quái. Thời gian kéo dài thì chắc chắn sẽ gây hại cho gia tộc, trong nhà có quỷ, làm sao có thể gia hưng nghiệp vượng?”

“Nếu như con trai ông không trấn áp được cái xác nữ này, thì các ông thuộc trộm người về nhà, xác nữ đêm đêm khóc oán, nhất định sẽ khiến gia tài tán hết.”

“Lý Đức Hiền chỉ cần tiền của ông, nó không thể nào làm tốt tất cả mọi việc hậu sự cho ông được.”

Những lời này của Trần mù nói rất bình thản, cũng rất tự nhiên.

Lão cũng buông cằm xác nam ra, rút một tờ giấy lau bỏ dịch nước bọt dính bên trên viên ngọc.

“Đây là ngọc minh châu dùng định xác, tuy nói là có thể bảo đảm xác chết không thối rữa, nhưng xác không rữa trước nay đều dễ thành hậu họa, xác sát không rữa bởi có oán, người thường muốn để phúc cho con cháu thật, vẫn là thối rữa xong hòa vào với mộ, như vậy cũng không được dời mộ nữa.”

Những lời này của Trần mù, đối với tôi mà nói cũng là bài học sâu sắc!

Đường lối chiêu của Thần bà, kỳ thực cũng ngầm có vài phần đạo lý phong thủy dễ hiểu.

Chỉ có điều thông thường đại mộ phong thủy đẹp, sinh khí dồi dào, xác chết cũng có thể không thối rữa. Định thi châu nhiều nhất coi như là gấm dệt thêm hoa, nếu ở huyệt vị phong thủy tương đối yếu, thì chỉ có thể để phúc cho con cháu, không thể khiến xác chết không thối rữa, thì vẫn đừng dùng loại vật phẩm quý báu này, sẽ dụ kẻ có tâm tới đào mộ.”

Trần mù đã bắt đầu thò tay bê xác chết ra ngoài.

Nhưng sắc mặt của Sài Dục thì lại trở nên mưa nắng thất thường, trên trán ông ta rịn mồ hôi, huyệt thái dương cũng hơi co giật.

“Sài gia chủ, ông còn cần phải sắp xếp chỗ để đặt thân xác của quý công tử, tuyệt đối đừng để người ta phát hiện.”

Tôi thấy Trần mù đã động tay, lập tức cũng mở miệng nói.

Giọng của Sài Dục trở nên rất khàn, nói ông ta có một gian mật thất, dùng để bảo quản một số món đồ cổ cực kỳ quý báu, ngoài ông ta ra không ai có thể vào được, trong gia tộc cũng chẳng ai biết.

Sài Dục đi từ chỗ rèm cửa bên cạnh vào trong dẫn đường

Trần mù cõng xác chết, chúng tôi đi theo ông ta, còn Lưu Văn Tam thì canh ở trong gian sảnh.

Đi hết gian nhà đó, lại rẽ qua rẽ lại vào trong một hành lang của khu nhà, cuối cùng từ phía dưới ngọn giả sơn chỗ bồn hoa vào trong một cánh cửa nhỏ kín đáo, đem xác chết đặt ở trong gian mật thất bên dưới giả sơn.

Trong cả quá trình ánh sáng đều tối om, tôi cũng chẳng chú ý ở trong có những gì.

Đợi sau khi ra ngoài xong, Sài Dục mới khàn giọng mở miệng, nói ông ta đúng thật không biết, Lý Đức Hiền lại để lại bao nhiêu ẩn họa cho nhà họ Sài như thế, cũng may thông qua lão Phùng tìm tới chúng tôi.

Chuyện này, ông ta khẩn cầu chúng tôi nhất định phải làm tốt, xử lý bỏ tên Lý Đức Hiền táng tận lương tâm này, nhà họ Sài cảm kích không thôi.

Tôi hoàn toàn không ngờ rằng, những lời này của Trần mù, ngược lại vô tình khiến Sài Dục căm hận Lý Đức Hiền.

Đối với chúng tôi mà nói, thì cũng tốt thêm được đôi phần.

Sài Dục chắc chắn sẽ càng để tâm hơn, bởi vì Lý Đức Hiền hoàn toàn không đáng tin, ông ta sẽ chỉ có thể tin tưởng chúng tôi.

Về đến trong gian sảnh, Trần mù đem viên Định thi châu kia giao trả lại cho Sài Dục, tiếp đó lão và Lưu văn Tam liền vào luôn trong quan tài, cũng chẳng hỏi thêm gì, liền bảo tôi đóng nắp quan tài lại.

Lưu Văn Tam cuối cùng nhìn tôi một cái, trong ánh mắt tràn ngập sự tin tưởng dành cho tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận