Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 789: DỄ NHƯ TRỞ BÀN TAY

Trong tiếng quát, bốn người bọn họ gần như đồng thời giơ kiếm lên.

Trong giây phút mũi tên của Liễu Tam Nguyên áp sát Xác âm luyến dương, bọn họ một người vung ra ba thanh kiếm đồng thau, tận mười hai thanh kiếm chém về phía Xác âm luyến dương!

Thủ đoạn mạnh nhất của đạo sĩ nhà họ Liễu, tôi không chỉ một lần từng thấy Liễu Dục Chú dùng, đều vô cùng mạnh mẽ.

Lúc này do Liễu Tam Nguyên dẫn đầu, không chỉ là Liễu Dục Chú, mà bốn người còn lại đều mạnh hơn gã.

Ba trảm ba bắn này! Sợ rằng kể cả Lý Âm Dương và Lý Độn Không đồng thời xuất hiện, đều không cách gì đỡ được!

Kiếm đồng thau và mũi tên, trong chớp mắt đã đến trước mặt Xác âm luyến dương.

Xác âm luyến dương đứng dậy, động tác của hắn nhìn như rất chậm, nhưng tốc độ của hắn, thì lại đi trước mũi tên và kiếm kia!

Chỉ thấy hắn một tay túm lấy thành của cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng phía sau lưng, giây tiếp theo, cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng này bèn giống như một cây gậy bị hắn vung lên!

Dương Thanh Sơn đều chỉ có thể dựng cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng này dậy kéo lê đi, nhưng đối với Xác âm luyến dương mà nói, lại nhẹ như cây gậy, vung đập tự nhiên.

Tiếng keng keng không ngừng, hắn vung một phát thế này, chẳng khác gì càn quét kẻ địch, mũi tên và kiếm đồng toàn bộ đều bị cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng chặn lại, trong lúc va chạm tia lửa bắn tung tóe.

Kiếm và tên, dễ dàng bị chặn đứng, bật ra ngoài!

Liễu Hóa Đạo, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương, mặt gần như đều lộ vẻ kinh hãi, Liễu Dục Chú thì mặt mày tái xanh.

Trong mắt Liễu Tam Nguyên càng đầy sát khí ác liệt, ngược lại không giống với vẻ chính khí lẫm liệt mà đạo sĩ chính phái nên có!

“Cái văn: Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương, giờ nay phá thổ, vạn sự cát tường.”

“Cuốc vàng nhất cử, Thụy khắp núi đồi! Quỷ quái hung ác, rời xa tha hương!”

Liễu Tam Nguyên nhảy bật lên một phát xong, thân người dừng ở giữa không trung trong nháy mắt ngắn ngủi, vụt rút từ bên hông ra một cây cuốc vàng.

Cây cuốc này không phải là thuần màu vàng kim, mà ngược lại toát ra một thứ màu đỏ máu, giống như trong vàng có nhuộm máu vậy.

Chỉ thấy cây cuốc đó bắn bay ra ngoài, chém thật mạnh về phía Xác âm luyến dương.

Mấy người Liễu Hóa Đạo trong trạng thái kinh hãi vẫn không hề ngừng nghỉ chút nào, bốn người gần như đồng thời vung tay, bốn dải vải bay ngang trước người.

“Càn Nguyên hanh lợi trinh, châm pháp lý ưu thâm, tế được việc trong trạch. Âm dương diệu có linh! Mật quyết như thần thông! Chí linh vọng cảm ứng!”

“Phụng thỉnh tất thảy tiên sư Miêu Quang Kiều, Triệu Quang Phổ, Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong, hà cớ chân hương được cùng thờ cúng.”

“Nay có đạo sĩ Liễu Hóa Đạo!”

“Nay có đạo sĩ Liễu Dục Chú!”

“Nay có đạo sĩ Liễu Hóa Minh!”

“Nay có đạo sĩ Liễu Hóa Dương!”

“Cầu diệt Xác âm luyến dương! Thiên có Tam Kỳ, Địa có Lục Nghi, tinh linh dị quái, cố khí phục thi, bùn vàng đất đỏ, gạch ngói phần mộ, tỏa sáng bách bộ, theo kim gặp mặt, lập tức tuân luật lệnh!” Chú pháp này lại lần nữa đồng loạt quát lên, bốn người bọn họ đồng thời vung hai cánh tay, hương cháy bắn bay ra ngoài, lại còn vững vàng cắm xuyên mặt đất, bên trên nén hương, khói trắng uốn lượn.

Bốn người lại lần nữa lật người bật lên, phất trần trong tay đồng thời quật mạnh lên trên dải vải một phát, vô số cây kim bạc trong màn đêm quét qua hàng vạn tia sáng bạc, đồng thời bay về phía Xác âm luyến dương.

Tốc độ của kim bạc nhanh như điện xẹt, trong nháy mắt đã vượt qua cuốc vàng, bắn tập trung về phía trước mặt Xác âm luyến dương!

Mắt nhìn đã sắp khiến hắn bị vạn kim xuyên tim!

Tôi thì càng chẳng có cơ hội và khả năng xen vào.

Nếu tôi lên trước giúp đỡ, sợ rằng còn chưa lại gần Xác âm luyến dương, đã liền bị những đạo pháp này giết nhầm rồi!

Lưu Văn Tam đã nhìn ngây cả người, mồ hôi lạnh trên trán thì càng liên tục túa ra, giọng lão khô khốc khản đặc, nói: “Đầu bò kinh quá... Một thằng đã rất khó chơi rồi, năm thằng đánh một thế này, Thập Lục, mày bảo chúng nó trước đây bảo là không diệt được Xác âm luyến dương, có phải là giả không?”

Tôi không tiếp lời, trong tâm thì vẫn có một lớp mây mù, trong tình trạng này, nhà họ Liễu sẽ không nói dối, nhưng bọn họ liệu có phải trước đây cũng chưa từng liên thủ hay không?

Đồng thời, trong lòng tôi lại bị đè lên một tảng đá lớn, là vì sợ đã ở vào tình trạng này mà còn không diệt nổi Xác âm luyến dương, vậy còn có người nào có thể làm được?

Còn nữa, người ở trong bóng tối ra tay kia, rốt cục là ai?

Hắn lẽ nào không có tim sao? Sự nguy hại của Xác âm luyến dương này, đủ để khiến sinh linh một phương lầm than, hắn lẽ nào hung ác tàn nhẫn vậy sao?!

Tư duy nhanh chóng chuyển động trong đầu, đồng thời tôi vẫn cứ chằm chằm nhìn vào trong trận chiến.

Chỉ thấy Xác âm luyến dương đột nhiên hai tay giơ cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng lên, thân người thụp xuống một phát, quan quách lại từ trên xuống dưới, trực tiếp đậy luôn người hắn lại!

Tiếng va chạm ting ting ting dày đặc vang lên, kim bạc toàn bộ đều bắn lên trên cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng.

Hơn nữa lần này, số kim này không một cây rơi xuống đất, toàn bộ đều cắm ngập vào trong quan quách! Có thể tưởng tượng được lực của chúng mạnh đến mức nào.

Rồi giây tiếp theo, cuốc vàng liền chém thật mạnh lên trên quan quách.

Rắc một tiếng giòn giã vang lên, cả cỗ quan quách chia năm xẻ bảy, cuốc vàng bay ngược trở lại.

Thân người Liễu Tam Nguyên rơi mạnh xuống mặt đất, giây phút chạm đất, ông ta lại đón lấy cuốc vàng, vụt lên trước tiếp tục vung lên lần nữa.

“Cuốc vàng lại cử, khởi huyệt an tường! Thiên thu bách tuế, phú quý vĩnh xương! Một vạch Thiên Môn rộng mở! Hai vạch Địa Hộ khép kín, ba vạch Quỷ Lộ bít nghiêm, bốn vạch Nhân Đạo thông suốt!”

Giây phút này, chính là lúc cỗ quan quách bằng cẩm thạch trắng chia năm xẻ bảy, cái Xác âm luyến dương kia vụt đứng dậy, hai tay phủi mạnh một phát từ trước ra sau, giống như đang dùng ống tay áo phủi bụi đất vậy, cỗ quan quách vỡ nát lập tức liền bắn bay ra tứ phía!

Bốn tiếng hét thảm gần như đồng thời vang lên!

Vô số mảnh vỡ quan quách, đồng thời đập trúng mấy người Liễu Hóa Đạo, bao gồm cả Liễu Dục Chú cũng bị đánh trúng ngực.

Bốn người bọn họ giống như diều đứt dây vậy, bắn mạnh ra ngoài.

“Phương sĩ.” Giọng nói trầm thấp, giống như vang lên trong đầu óc.

Hai cánh tay của Xác âm luyến dương khép về phía trước, cuốc vàng vào giây phút sắp chém trúng mặt hắn, bị kẹp chặt lấy cán cuốc.

Đạo pháp của Liễu Tam Nguyên trước mặt Xác âm luyến dương, lại bị phá bỏ một cách nhẹ nhàng đến như vậy, hơn nữa hai chữ mà Xác âm luyến dương nói, càng khiến người ta theo bản năng từ đáy lòng cảm thấy hoảng loạn và khiếp sợ.

“Phương sĩ luyện dược canh lò, mà cũng có tâm phản loạn, theo luật đáng trảm!” Đồng tử kép của Xác âm luyến dương chăm chú nhìn Liễu Tam Nguyên, đổi thành một tay giữ cuốc vàng, ném ngược lại một phát, chỉ thấy cuốc vàng lưu lại một dải tàn ảnh trên không trung.

Liễu Tam Nguyên vụt rút kiếm, ba thanh kiếm đồng thau đồng thời quăng ra!

Tiếng keeng keeng vang vọng, tia lửa bắn ra, ba kiếm đồng loạt gãy!

Giây tiếp theo, hai chân của Xác âm luyến dương bắt đầu cử động, sải bước về phía Liễu Tam Nguyên, mỗi một bước đều như búa tạ đập xuống đất, nhịp bước mạnh mẽ, khắp mặt đất đều theo đó mà chấn động.

Cái cuốc vàng kia dư lực không giảm, Liễu Tam Nguyên lách người tránh né, nhưng vẫn bị rạch trúng cánh tay, máu tươi tung tóe.

Tôi ngoài kinh hãi, còn không khỏi ớn lạnh, đạo sĩ nhà họ Liễu dưới sự lãnh đạo của Liễu Tam Nguyên, thủ đoạn mạnh mẽ, chiêu thức của mấy người Liễu Dục Chú cũng dũng mãnh trước nay chưa từng có, nhưng bọn họ không những chẳng khiến Xác âm luyến dương bị thương, mà ngược lại là bốn người trọng thương, Liễu Tam Nguyên thương tích cũng không nhẹ.

Tôi chằm chằm nhìn Thượng phương Trảm mã kiếm trong tay, trong lòng vẫn cứ vô cùng rối bời, lòng bàn tay còn càng không ngừng run rẩy.

Vừa nãy tôi vẫn còn đang nghĩ, nếu như bọn họ có thể hơi khắc chế được Xác âm luyến dương một chút, tôi liều mạng đi trảm một kiếm, hoặc giả dưới sự bảo hộ của mệnh số vẫn còn có cơ hội.

Bây giờ xem ra, chúng tôi làm gì có bản lĩnh mà trảm hắn!

Trong nháy mắt, Xác âm luyến dương đã đến trước mặt Liễu Tam Nguyên, bàn tay to như nan quạt của hắn, túm về phía đỉnh đầu của Liễu Tam Nguyên.

Liễu Tam Nguyên thần sắc hung hãn, phất trần trong tay đã thấm đẫm máu tươi trên cánh tay ông ta, cây phất trần to đùng, giống như một cây bút lông, chống về phía đỉnh đầu của Xác âm luyến dương!

Tâm trí tôi lại lần nữa chấn động, ông ta định dùng máu của mình để vẽ phù?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận