Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1034: BỌN HỌ CŨNG ĐANG ĐÀO

Điểm này trong Ngũ kỵ Ngũ tuyệt, thuộc về tuyệt thứ hai trong Ngũ tuyệt, gan tuyệt miệng há không khép mắt lật đen!

Kèm thêm với tướng mặt lúc trước, Ngũ kỵ đủ rồi, Ngũ tuyệt cũng chiếm hai điểm...

Đây nhất định là có liên quan với việc chúng tôi lại gần Tử môn, hơn nữa còn phát hiện ra biến số này!

Sắp có thể vào bên trong mộ, đương nhiên sẽ dẫn tới tướng mặt thay đổi!

Có điều tôi vẫn cứ không trả lời Ngô Mậu.

Trong mắt Ngô Mậu ánh lên vẻ nghi hoặc, nói: “La tiên sinh... Cậu tại sao lại nhìn tôi? Trên mặt tôi...”

Vô thức, Ngô Mậu liền đi sờ lên mặt của mình.

Có điều giây tiếp theo, mặt Ngô Mậu liền biến sắc rồi, đồng tử mắt y cũng co mạnh, nghi ngờ sợ hãi nhìn sang tôi, trên trán còn đang túa mồ hôi.

Bởi vì lúc này biểu cảm tôi nhìn sang Ngô Mậu rất lạnh nhạt, thông thường lúc nhìn tướng mặt của người ta.

Tôi sẽ bởi vì kết cục tướng cách của bọn họ, mà biểu cảm sắc mặt cũng có sự biến hóa.

Tướng Ngũ kỵ Ngũ tuyệt là tướng cách chết chắc, vậy nên tôi nhìn Ngô Mậu, giống như đang nhìn người chết vậy.

Rõ ràng, bây giờ Ngô Mậu cũng phản ứng lại, tôi đang nhìn tướng mặt của y.

Mồ hôi trên trán y càng nhiều hơn.

“La tiên sinh... Tôi...” Tiếng nói của Ngô Mậu gần như là từ trong kẽ răng rặn ra ngoài.

Tôi cũng không đoái hoài đến Ngô Mậu, mà mò ra một chiếc gương, lại đi nhìn mặt mình.

Giây phút mà tôi nhìn thấy tướng mặt của mình, mí mắt tôi cũng không nhịn được mà giật giật đôi phát.

Tướng mặt của tôi, phải nghiêm trọng hơn cả Ngô Mậu...

Không chỉ là gan tuyệt miệng há không khép mắt lật đen.

Màu môi tôi tái xanh, hơn nữa hơi hơi co ngắn, sắc mặt cũng vàng vọt, có một thứ cảm giác bi thảm.

Đây là tỳ tuyệt môi xanh co ngắn mặt vàng bủng...

Ngũ tuyệt tôi có tam tuyệt...

Bỏ gương xuống, tôi hít sâu một hơi, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Liễu Dục Chú, trịnh trọng nói: “Tôi khẳng định.”

“Ừ.” Liễu Dục Chú gật gật đầu, nói: “Tránh ra đi.”

Ngô Mậu lập tức né ra.

Tôi tránh người ra, đồng thời tiện tay rút trảm quỷ đao ở thắt lưng ra đưa cho Liễu Dục Chú.

“Kiếm của anh sợ là không được, thanh đao này của tôi to, nặng, anh thử xem.” Tôi trầm giọng nói.

Liễu Dục Chú được cái cũng không từ chối, đón lấy trảm quỷ đao.

Gã nắm lấy cán đao, đột ngột hất một phát lên trước, đồng thời lòng bàn tay vặn một phát, đao đột ngột xoay tròn, thứ mắt thường có thể nhìn thấy chỉ còn lại tàn ảnh.

Âm thanh vù vù vang lên, vô cùng điếc tai, thứ lập tức tràn ngập lên còn có bụi đất.

Có điều sắc trời sáng tỏ, được cái cũng không phá hoại bao nhiêu tầm nhìn.

Tôi liên tục nhìn động tác của Liễu Dục Chú, gã cũng không ngừng nghỉ, trong nháy mắt, trên mặt đất đã có thêm một cái hố nhỏ, có điều cái hố này không hề lớn.

Ngô Mậu sáp lại cạnh người tôi, y hơi có vẻ bất an.

“La tiên sinh, tướng mặt của hai người chúng ta, đều nguy hiểm vậy sao? Cậu không những là nhìn tôi giống như người chết... Mà lúc cậu nhìn gương, cái ánh mắt đó còn nghiêm trọng hơn so với tôi?”

Ngô Mậu nhỏ giọng nói: “Nguy hiểm, dữ vậy sao?”

Mặt tôi không biến sắc, ngừng lại một lát rồi nói: “Nếu anh đừng tiếp tục động chạm linh tinh bừa bãi, xác suất chúng ta sống sót chắc sẽ cao hơn một chút.”

Sắc mặt Ngô Mậu cứng đờ lại một phát.

Tôi chẳng thèm nhìn y, lại nói một câu: “Nếu như ở đây đào xuyên xuống dưới có đường, chúng ta sẽ cùng xuống dưới, có điều theo như tính cách của Liễu đạo trưởng, anh động chạm linh tinh gì, anh ta nhất định sẽ động thủ trước, nếu có chuyện thật, anh khả năng là trọng thương mất mạng, chứ không phải là bị nhiễm phải dịch bệnh của Sa Trấn.”

“......” Sắc mặt Ngô Mậu còn khó coi hơn là khóc: “La tiên sinh... Cậu sao lại không tin tôi chứ?” Giọng điệu của y vẫn cứ rất thành khẩn nghiêm túc.

Tôi không tiếp tục mở miệng nói chuyện nữa.

Thời gian, nhoáng cái đã trôi qua được một giờ đồng hồ.

Liễu Dục Chú dừng lại, gã lùi ra sau mấy mét, rời khỏi chỗ chân tường đầy bụi đất, trảm quỷ đao tiện tay cắm lên mặt đất.

Mấy phút sau, bụi đất toàn bộ đều tan đi.

Giữa chân tường và mặt đất có thêm một cái hố có thể thò nửa cánh tay vào trong.

Hơn nữa độ lớn này, đủ để cho một người miễn cưỡng thò vai vào trong!

Ánh mắt của Ngô Mậu càng kinh hãi hơn, lúc lại nhìn sang Liễu Dục Chú, mồ hôi trên trán càng nhiều hơn.

Thế này phải càng kinh sợ hơn so với khi lần đầu y gặp Liễu Dục Chú, bị Liễu Dục Chú điềm nhiên dùng lời nói uy hiếp.

Tôi cực lực bình ổn lại hơi thở, cũng không nói thêm gì khác, đi qua rút trảm quỷ đao trên mặt đất lên, đến phía trước cái hố đó, trảm quỷ đao chống ở trong hố, tiếp đấy lại dùng gậy khóc tang, gõ mạnh lên trên cán đao!

Keng một tiếng nặng nề vang lên, phía trước truyền lại tiếng phụp phụp khó nghe.

Lòng bàn tay tôi bị chấn động đến mức không ngừng tê dại.

Có điều tôi vẫn cứ cố nhịn, hơn nữa kiên trì đục từng phát từng phát một.

Tường thành này rất dày, nhưng lối đi ở phía dưới quyết không cách chúng tôi quá xa, chứ nếu không, cho dù là luồng khí đó có phong thủy, oán khí, sát khí, âm khí thêm vào, cũng không thể nào thổi ra ngoài được...

Thêm nữa Liễu Dục Chú dù sao chỉ cũng là một con người, nếu như toàn bộ dựa vào gã, tôi sợ gã hao tổn quá nhiều.

Tôi đục khoảng chừng nửa giờ đồng hồ, thu hoạch chẳng đáng là bao, có điều cũng coi như đục ra được mấy hòn đá lớn.

Kỹ thuật rèn của Thương Tượng không tồi một chút nào, đổi thành đao khác, sợ rằng sớm đã hỏng rồi.

Lúc này Ngô Mậu lại cũng tới tiếp tay, nói y cũng giúp.

Có điều Liễu Dục Chú rõ ràng nghỉ ngơi xong rồi, gã lên trước, lại cầm lấy trảm quỷ đao.

Lần này, gã cũng cầm lấy gậy khóc tang, mô phỏng động tác của tôi, đầu tiên là đục, phá hoại một bộ phận xong, lại dùng trảm quỷ đao xoáy ra không gian càng lớn hơn.

Thời gian cả một ngày, bèn cứ thế nhoáng cái đã qua.

Khi trời lại lần nữa vào đêm, mấy người chúng tôi đều đã mệt không chịu nổi rồi.

Tôi và Ngô Mậu liên tục thở dốc.

Liễu Dục Chú tuy đỡ hơn chút ít, nhưng rõ ràng lồng ngực cũng hơi có chút phập phồng.

Nhưng cái hố này, lại chỉ đục ra được khoảng sâu hơn một mét...

Lúc này Ngô Mậu kiến nghị, hay là đi lôi Phùng Bảo, Phùng Quân, cùng với lão điếc tới.

Sức lực đó của lão điếc, không dùng để đào hố thì tiếc quá.

Tôi không đếm xỉa đến Ngô Mậu.

Liễu Dục Chú thì lại đột ngột nói một câu: “Có thể cảm nhận được phía dưới có hang rỗng, không còn đặc ruột nữa, sắp rồi.”

Lời này của gã, lại khiến lòng tôi chấn động mạnh.

Hơi nghỉ ngơi một chút, chúng tôi lại tiếp tục đục xuống dưới.

Lúc này tôi và Ngô Mậu trên cơ bản đã chẳng còn sức lực gì nữa, chủ yếu đều là dựa vào Liễu Dục Chú.

Thời gian lại trôi qua mấy giờ đồng hồ, khoảng chừng vừa qua giờ Tý, Liễu Dục Chú đột nhiên nói một câu: “Thông rồi!”

Gã lập tức liền tránh khỏi miệng hố, tôi sớm đã chuẩn bị sẵn gậy huỳnh quang, dốc nghiêng ném xuống dưới một cái.

Tôi một phát liền nhìn thấy, phần đáy của cái hố, có một cái hốc nho nhỏ, phía trước trống rỗng đen xì.

Không, không chỉ là đen xì...

Ở chỗ sâu trong cái hốc đó, giống như có một con mắt khô đét.

Nó đang thông qua cái hốc đó chằm chằm nhìn chúng tôi!

Tôi chòng chọc nhìn xuống phía dưới, mí mắt không đè nén được mà giật điên cuồng, lẩm bẩm nói: “Bọn họ... Cũng đang đào... Chỉ tiếc là bọn họ...”

[Tác giả có lời muốn nói]

Thanh Sơn (khoát hai tay sau lưng): Lão La, nghe nói ngươi chuẩn bị sắp xếp cho ta lộ mặt.

Lão La (hê hê): Lộ một chút, một chút thôi.

Thanh Sơn (đầu mày hơi chau): Ta sớm đã không rành...

Lão La (liếm liếm mép): Thế sự đa biến, Thanh Sơn tiền bối lượng thứ lượng thứ, chỉ một chút là được.

Thanh Sơn (trầm mặc hồi lâu): Giờ nào?

Lão La (giơ một ngón tay): Giờ Tuất chính khắc, thế nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận