Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 71: CẬU CÓ DUYÊN VỚI ÁN MẠNG



Người dân xung quanh cũng trợn tròn, đưa mắt nhìn nhau.

Tiếng của Liễu Trung Đường không to, nhưng mặt nước bãi lau Liễu vốn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghe rất rõ ràng.

“Ý mày là gì?” Lưu Văn Tam nhìn chằm chằm Liễu Trung Đường.

Liễu Trung Đường cười một kiểu lạnh lẽo rợn người, rồi mới mở mồm nói: “Thằng súc sinh Liễu Chí, lấy mạng Liễu Trung Thư.” “Hôm đó, nó còn đến tìm tao.”

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, lão nheo mắt nhìn Liễu Trung Đường mấy giây, rồi đột nhiên ném điếu thuốc ra trước mặt Liễu Trung Đường.

Liễu Trung Đường run rẩy nhặt điếu thuốc lên, rít mạnh một hơi, thần sắc không tránh được có phần tàn nhẫn.

“Thằng súc sinh Liễu Chí, nói nhà nó thiếu tiền, trẻ con phải đi học, bố vợ lại bị ung thư, nghèo không có tiền chữa trị, nó ham cờ bạc, thua mất chỗ tiền bán nhà để nộp phí phẫu thuật.”

“Nó nghe nói Trung Thư theo người ta đi vớt xác, đi một chuyến kiếm được một hai vạn, tiền gửi ngân hàng không ít, nó cũng muốn đi theo, nhưng Trung Thư không cho.”

“Nó mới tính, kiếm chút tiền từ chỗ Trung Thư để tiêu. Nó tìm tao, là vì nó đi xin tiền Trung Thư mấy lần rồi, giờ không xin được nữa, nó biết tao vào khám mấy lần, xuống tay ác, nên định bàn với tao, giết Trung Thư, rồi chia đôi tiền của lão.”

Nhoáng cái, điếu thuốc của Liễu Trung Đường đã hút hết, lão liếc Lưu Văn Tam một cái, nói: “Tao kể hết cho chúng mày nghe, cho tao điếu nữa.”

Lưu Văn Tam vứt thẳng cả thuốc lẫn bật lửa xuống trước mặt Liễu Trung Đường.

Liễu Trung Đường vội vàng châm một điếu thuốc nữa, lão rít mạnh một hơi hết nửa điếu, thần sắc trở nên ngây ngất hơn nhiều.

Lúc này, trên mặt lão lại xuất hiện nụ cười co giật kiểu da cười cơ không cười lúc trước.

Tôi lập tức nhớ lại cảnh đêm qua, trong lòng không rét mà run.

“Kể cả là nuôi con chó ngao, cũng chẳng có lý gì cắn càn tại ổ cả, tuy là trước đây mọi người đều nói mạng tao với Trung Thư quá cứng, khắc chết bố mẹ, rồi bọn tao ai đi đường nấy. Giữa chúng tao cũng hiểu lầm không ít.”

“Nhưng tao cũng không ác đến mức giết anh cướp tiền được, mấy lần tao vào khám, vợ con tao đều do Trung Thư nuôi, tao rõ hết.”

“Lúc đấy tao đã tẩn cho thằng khốn Liễu Chí một trận, cấm nó làm càn!”

“Hôm đó trong lòng tao thấy không yên, nên định vào thôn xem xem, mới biết ngay tối hôm đó Trung Thư đã mất rồi, tao núp sau tường nghe, thấy bảo là do quỷ tác quái.”

“Mẹ nó toàn là láo toét! Mạng Trung Thư cứng như lửa thiêu, có quỷ quái nào làm gì được lão!”

“Tao biết thừa, là do thằng tạp chủng Liễu Chí đấy làm, tâm địa nó ác mà! Cậu nó, mà nói giết là giết! Nó nghiện cờ bạc, đầu óc đánh bạc đến lú lẫn hết rồi!”

“Tao khuyên nó ra đầu thú, nó không nghe, còn làm đám tang cho Trung Thư thật to, bảo là Trung Thư cũng không trách nó, kiếp này lão sống không ra cái hồn người, cầm tiền chỉ lãng phí, chẳng thà cho người nhà được toại nguyện.”

“Tao nghe mà trong lòng không biết là vị gì, chỉ có một cảm giác phẫn nộ không kiềm chế nổi.

Chỉ vì không kết hôn, nên là sống không ra cái hồn người?

Chỉ vì ăn mặc lôi thôi một chút, kiếm tiền mà không tiêu, nên cầm tiền chỉ lãng phí?

Cho người nhà được toại nguyện kiểu đó, không có chút lương tâm nào.”

Liễu Trung Đường lại châm một điếu thuốc, bập bập hút hết nửa điếu, nheo mắt nói: “Tao thấy khuyên nó không được, bèn giả quỷ, định dọa nó trận, cho nó đi đầu thú.”

“Kết quả nó cũng ngang, căn bản không tin có quỷ, chửi tao ấu trĩ, toàn làm mấy trò trẻ con rách việc.”

“Ha ha, nó nghĩ tao định đòi tiền?” Liễu Trung Đường nhổ một bãi nước bọt xuống bãi lau Liễu.

“Bố mày cần cứt tiền! Bố mày bắt nó đền mạng!”

“Nếu giết nó luôn từ đầu, thì không có ai khiêng quan tài cho Trung Thư, tới lúc cảnh sát đến, nhỡ mà lôi Trung Thư đi giải phẫu tìm nguyên nhân chết, người chết rồi, còn bị lôi đi phanh ngực rạch bụng, thì là đại bất kính đối với Trung Thư! Xuống dưới đó cũng phải vào vạc dầu.”

“Xác chết là do tao lôi ra ngoài, định đợi chúng nó chôn quan tài xong, thì giết chết chúng nó, rồi tạo thêm một vụ lão quỷ giết người báo thù nữa, xong thì kiếm chỗ chôn Trung Thư. Nhập thổ vi an. Thế cũng coi như tao báo thù cho lão.”

“Tao không động vào con bé con, nhốt trong phòng khóa lại, người lớn có tội, nhưng trẻ con thì không, nuôi lớn thì vẫn là dòng giống nhà họ Liễu.”

“Vốn dĩ tao định đợi chuyện này kết thúc lắng lại xong, thì về thôn đón con bé con đi, không ngờ chúng mày cho người nhận nuôi rồi, lại còn cho một món tiền lớn thế.”

“Lưu Văn Tam, mày đúng là có nhân có nghĩa thật.”

Đột nhiên, Liễu Trung Đường ngẩng đầu nhìn Lưu Văn Tam, giọng nói lão bình thản hơn rất nhiều.

“Trước tiên cho ba mươi vạn tổ chức tang lễ, tử tế không còn gì để nói.”

“Rồi lại cho ba mươi vạn với hai con cá vàng để nuôi con bé con, đối vớ Trung Thư mà nói cũng coi như chăm sóc hết cỡ rồi, Trung Thư có thằng bạn như mày, tốt hơn bao nhiêu lần so với anh em cháu chắt họ hàng bọn tao.”

“Tao cũng chỉ nghĩ, món tiền đấy không cho người ngoài hưởng được, mới định buổi tối vào bế con bé con đi, tiền cũng cầm đi luôn, chứ không hề có ý lấy mạng nhà kia.”

“Để xác Trung Thư trên cây, cũng là định đợi sau khi con bé con mất tích, chúng mày phát hiện xong rồi tìm thấy xác chết, thì quy chuyện này thành do quỷ tác quái.”

“Không ngờ lại thua vào tay chúng mày.”

Liễu Trung Đường vừa nói, vừa hút thuốc, mặt lão vẫn không dừng được cái kiểu cười co giật kia.

Tôi cũng rõ rồi, lão như vậy là không khống chế được bản thân, đa phần là mắc bệnh kiểu như động kinh.

Mà sự thật từ miệng Liễu Trung Đường nói ra.

Để lại trong lòng tôi, chỉ có một cảm giác bức bối ngột ngạt khó tả.

Liễu Chí vì tiền, giết cậu ruột của mình, lại còn ra vẻ thằng cháu hiếu thuận, làm tang lễ thật to!

Rồi đàng hoàng đến ăn vạ tôi và Lưu Văn Tam!

Lão Liễu Trung Đường này cũng đúng là độc ác, một nhà ba người, nói giết là giết!

Chuyện này lão căn bản không có quyền phán xét.

Giết người đền mạng.

Nếu lão đi báo cảnh sát, nhà Liễu Chí chắc chắn không thoát được lưới pháp luật.

Nhưng lão ra tay lấy mạng cả nhà Liễu Chí, thì lão phải đền mạng!

Nếu mà không bị bọn tôi tóm, có thể lão sẽ thoát được.

Một cơn gió lành lạnh thổi qua bãi lau Liễu, thổi lên người tôi lạnh buốt, khiến tôi rùng mình.

Bên tai đột ngột nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát.

Trong đám người chẳng biết là ai giơ tay lên, lắp bắp nói một câu: “Tôi... ban nãy tôi vừa gọi cảnh sát...”

Lưu Văn Tam chèo thuyền, đưa Liễu Trung Đường vào bờ.

Sắc mặt Liễu Trung Đường đột nhiên trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Ai nhỉ, mày là La Thập Lục, đi đỡ âm linh, ăn cơm người âm đúng không?” Bất chợt, Liễu Trung Đường nói với tôi một câu.

Tôi phản ứng lại, gật gật đầu.

Liễu Trung Đường đột nhiên nói: “Mày giúp tao một chuyện được không, cũng không hẳn là giúp tao, cũng coi như giúp Trung Thư.”

Tôi do dự một chút, nhìn Lưu Văn Tam một cái.

Kết quả Lưu Văn Tam ngửa đầu, đi lên trước hút thuốc.

Đấy rõ ràng là lão không muốn quản... hoặc là, lão ngầm đồng ý cho tôi quản?

Chủ yếu là giúp lão Liễu, thực chất tôi cũng muốn quản, lão Liễu chết đáng thương, ấm ức như thế, tối qua tôi còn đục một lỗ trên đầu lão...

Những người khác cũng nhường lối một cách rõ rệt.

Tôi gật gật đầu, bước đến trước mặt Liễu Trung Đường.

Liễu Trung Đường thì thầm mấy câu vào tai tôi, khiến tôi trợn tròn con mắt, đồng tử co mạnh lại...

Tiếp đấy lão ngẩng đầu, cười ha hả bước về phía trước.

Mặt lão lại co giật mấy phát, có điều cái cảm giác khiến người ta không rét mà run kia, thì hoàn toàn biến mất...

Tôi đi theo về phía trước, cho đến tận cổng thôn.

Lúc này xe cảnh sát cũng vừa dừng lại, mười mấy cảnh sát hợp thành một tiểu đội, đang đi vào trong.

Có hai người phụ nữ trong thôn đang bô lô ba la nói gì đó.

Trưởng thôn đi trên đầu, giao Liễu Trung Đường cho cảnh sát.

Sau đó là cảnh sát ghi khẩu cung.

Chuyện này cũng rất trùng hợp.

Phụ trách ghi khẩu cung cho tôi, là một cô nàng hoa khôi cảnh sát có khuôn mặt thanh tú, rất ưa nhìn.

Cô ta rất kinh ngạc, nói: “La Thập Lục, lại là cậu?” Tôi ngượng ngập gãi gãi đầu.

“Hai vụ án mạng, lúc phá án anh đều có mặt, chuyện này ít gặp lắm.”

Tôi càng ngượng hơn.

Ghi chép khẩu cung, thêm việc hỏi Lưu Văn Tam và dân thôn khác nữa xong, cũng gần đến mười hai giờ.

Được cái Liễu Trung Đường rất hợp tác, có chuyện còn chẳng đợi chúng tôi nói, đã gân cổ lên bảo một câu lão sẽ khai tất, chứ không, có khi tôi với Lưu Văn Tam còn phải đi theo một chuyến.

Còn về xác chết của lão Liễu, cảnh sát không đưa đi.

Thôn đứng ra nói sẽ an táng lão Liễu, thêm việc đã biết hung thủ là ai, nên không cần thiết đưa xác chết đi khám nghiệm nữa.

Trong đó cũng có một chuyện ngoài lề.

Đó là về chuyện mà sau cùng Liễu Trung Đường nói với tôi, tôi không kể ra.

Ngoài ra, lúc tôi với Lưu Văn Tam vào trong thôn xong, wechat của tôi có thêm một lời mời kết bạn.

Nhìn ảnh đại diện, thì chính là cô nàng hoa khôi cảnh sát kia!

Lúc đấy tìm tôi đập thình thịch nhanh hơn nhiều.

Như này là như nào... Lẽ nào còn chuyện gì phải gọi tôi đi một chuyến?

Chấp nhận lời mời kết bạn xong, cô nàng hoa khôi cảnh sát gửi cho tôi một biểu tượng mặt cười, nói: “La Thập Lục, làm quen với cậu một chút, tôi là Từ Thi Vũ, cảm giác cậu có duyên với án mạng, nên add nick cậu luôn, về sau nếu có vụ án nào, hoặc có nghi vấn gì, có thể trực tiếp liên lạc với tôi.”

Trong lòng tôi: “....”

Đương nhiên, tôi không dám nói ra, chỉ dám vâng vâng dạ dạ gửi hai chữ ừ ừ qua.

“Thập Lục, chuyện gì vậy? Sắc mặt khó coi thế?” Lưu Văn Tam hỏi tôi một câu.

Tôi ngại ngùng nói: “Không... không có gì.”

Chuyện add wechat tôi không kể, nếu không kiểu gì Lưu Văn Tam cũng trêu tôi.

“Rồi, về nghỉ tý, đợi đến tối tìm được chỗ, thì chôn lão Liễu, rồi thắp cho lão nén hương.”

“Mai chú Văn Tam đưa mày đi làm ăn.” Lưu Văn Tam chẳng biết lại lôi đâu ra nửa chai Nhị Oa Đầu, hớp mấy ngụm rồi lại nằm lên ghế dựa ngoài sân gà gật.

Thực lòng mà nói, xem phong thủy tôi còn chẳng đạt nổi trình độ gà mờ, hoàn toàn dựa vào học thuộc lòng Trạch kinh.

Cũng may thế núi mũ phán quan, trong Trạch kinh giải thích rất rõ ràng.

Buổi chiều, tôi điểm cho lão Liễu một vị trí phong thủy coi như tốt nhất trên núi.

Người trong thôn đào huyệt, chôn cất lão Liễu.

Đương nhiên, cái đinh sắt kia cũng được rút ra, không thể chôn theo lão Liễu được.

Tôi cố ý chờ dân trong thôn đều tản đi hết, mới đến thắp cho lão Liễu ba nén hương.

Nói nhỏ, bảo là chuyện của lão Liễu Trung Đường đều kể với tôi hết rồi, tôi sẽ làm tốt, bảo lão cứ yên tâm mà lên đường, không cần lo lắng.

Trên núi rõ ràng không có gió, vậy mà tiền giấy trước mộ lão Liễu bay đầy trời!

Ánh lửa cũng không ngừng chập chờn giữa không trung.

Theo như cách nói của người già trong thôn, như này nghĩa là người ở dưới đó vui mừng nên mới có phản ứng như vậy.

Lòng tôi cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cũng chuẩn bị nghỉ ngơi đàng hoàng.

Kết quả vừa xuống núi, liền có cảm giác âm u phía sau lưng, giống như có ai đó đang theo dõi tôi vậy...

Lúc này trời cũng sắp tối rồi.

Tôi vô thức ngoảnh đầu lại nhìn.

Trên con đường đất lên núi, có một người đứng đó, từ phía xa nhìn vọng về phía tôi.

Ngoài Mã Bảo Trung ra, thì còn ai vào đây nữa?



[Tác giả có lời muốn nói]: Nếu mọi người thích truyện này, thì nhớ bình luận nhé!

Bạn cần đăng nhập để bình luận