Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 31: ĐÀN BÀ DẠI (1)

Ảo giác?

Tôi không nhìn Liễu Chí nữa, chẳng muốn lại bị dây vào vụ phiền phức này!

Theo như lời Lưu Văn Tam nói, lão Liễu không phải bị Vương Mộng Kỳ giết, nhiều khả năng là bị lũ họ hàng nghèo muốn chiếm tài sản của lão hại!

Thằng Liễu Chí, cũng rất đáng ngờ...

Hơn nữa, nếu không phải tại Liễu Chí, thì cũng chẳng đến mức Lưu Văn Tam phải bỏ ra bốn mươi vạn, tôi cũng mất chẵn mười vạn! Để làm dịu cơn giận của dân thôn.

Rất nhanh đã đến cổng thôn.

Lưu Văn Tam buồn bã thở dài: “Bình thường đi đâu, cũng có lão Liễu lái xe, cực kì tiện, đột nhiên lão mất, có chút không quen.”

Tôi cũng khẽ than một tiếng, tuy là chỉ tiếp xúc với lão Liễu một hai lần ngắn ngủi, nhưng tính cách thô mộc chất phác của lão, cũng khiến người ta dễ gần gũi.

Lão ra đi quá đột ngột, cũng quá đáng tiếc.

Cổng thôn có xe bus liên thôn, đợi chúng tôi vào đến thành phố, cũng đã hơn năm giờ, mặt trời sắp lặn, nhưng trời vẫn còn sáng rõ.

Lưu Văn Tam dắt tôi đến ngân hàng nông thôn gửi tiền.

Giám đốc chi nhánh là một thiếu phụ tầm ba mươi tuổi, đầy nét quyến rũ, rất nhiệt tình.

Kéo lấy tôi và Lưu Văn Tam, nằng nặc mời chúng tôi làm dịch vụ quản lý tài chính.

Lưu Văn Tam cười hề hề nói một câu, quản lý tài chính mà, không phải là không được làm, chuyện thì là chuyện này rồi, nhưng còn cái lý thì phải vuốt cho xuôi, không thì tối nay cô ta đi ăn cơm cùng với chúng tôi, có cái khách sạn có phòng view cảnh đêm rất đẹp, vô cùng có ý nghĩa nghệ thuật!

Ngay lập tức, giám đốc thiếu phụ kia không bám lấy chúng tôi nữa.

Đối với sự điêu luyện của Lưu Văn Tam, tôi tròn mắt kinh ngạc!

Sau khi rời ngân hàng, tôi hỏi Lưu Văn Tam, nhỡ mà thiếu phụ kia đồng ý đi ăn với lão thật thì sao?

Lưu Văn Tam trả lời như thật, thế thì cái tài chính này chắc chắn phải quản lý, chỉ tính việc cô ta cố gắng lấy doanh số, là chúng ta phải giúp.

Tôi: “.....”

Giám đốc thiếu phụ ấy cũng không đơn giản, giới thiệu gói quản lý tài chính đều khởi điểm ba năm, đây là tiền cưới vợ của tôi, đợi ba năm nữa, thì cũng nhỡ hết việc rồi!

Đứng bên vệ đường, Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc.

Tôi lại hỏi lão bây giờ thì đi đâu? Chúng ta không phải đứng đây để đợi cô nàng giám đốc kia ra chứ?

Lưu Văn Tam cười híp mắt nói: “Thập Lục, mày thích nó à? Tuy là chú thấy nó cũng khá, nhưng mà để lấy mày, thì hơi lớn tuổi, Lưu âm bà chắc chắn không đồng ý.”

“Giờ chú cũng là bố nuôi của mày, để mày cưới con vợ như thế là không được.”

“.......”

Tôi thôi luôn không nói nữa, trước đây sao không phát hiện, Lưu Văn Tam biết ăn nói thế, một hai câu là trêu cho người ta chẳng dám mở mồm nữa.

Đại khái là Lưu Văn Tam hút hết khoảng ba điếu thuốc, một chiếc Bendley đỗ lại trước mặt chúng tôi.

Kính cửa xe hạ xuống, để lộ ra một khuôn mặt tương đối xinh xắn.

Mái tóc uốn xoăn, nhuộm màu vàng nâu, mắt hoa đào, bọng tằm nằm, da như phấn, mày lá liễu.

Tôi nhìn ngẩn ngơ luôn, xinh quá thế này! Đúng chuẩn trắng-xinh-giàu!

Nhiều nhất là hai ba hai tư tuổi, mà đã lái Bendley Bentayga, thì gia cảnh phải đến mức nào?

“Lưu tiên sinh, xin lỗi để hai người phải đợi lâu, vị này là La âm bà?” Ánh mắt và giọng nói của người đẹp đầy thành ý, xương cằm tôi suýt rớt xuống đất!

Cô ta đến tìm chúng tôi?

Lưu Văn Tam dừng bên lề đường, hóa ra không phải đợi giám đốc thiếu phụ kia ra, mà là đợi xe của người đẹp này?

Tôi chợt nhớ ra, lão bảo đưa tôi đi đánh một vụ lớn! Tim đập thình thịch lên!

Lưu Văn Tam cười ha hả gật đầu, rồi giới thiệu với tôi: “Đây là Cố Nhược Lâm, là người đẹp có tiếng của thành phố Khai Dương, nhà họ Cố cũng là gia tộc nổi tiếng.”

“Xin chào, tôi là La Thập Lục.” Tôi căng thẳng gần chết, lên tiếng chào.

Cố Nhược Lâm nhìn tôi cười cười, dịu dàng như nước: “La âm bà, anh với Lưu tiên sinh lên xe đi.”

Tôi thề, đây là lần đầu tiên được ngồi xe sang như thế này, thậm chí còn có cảm giác, sợ làm bẩn ghế xe.

Cố Nhược Lâm ngoảnh đầu, thăm dò nhìn tôi và Lưu Văn Tam, nhẹ giọng nói: “Lưu tiên sinh, La âm bà, thế cứ đến thẳng khu nhà cổ nhà tôi nhé?”

“Ừ, qua thẳng bên đó, xem tình hình như thế nào.” Lưu Văn Tam gật đầu.

Cố Nhược Lâm lái xe, tôi hỏi nhỏ Lưu Văn Tam, giờ đi làm gì vậy?

Lưu Văn Tam cười không giải thích, chỉ nói: “Đỡ âm linh.”

Tiếp đấy lão lại bổ sung một câu: “Lần này không phải đỡ cho xác mẫu tử chết đuối, nhà họ Cố có một bà bầu mới mất, tìm người đỡ âm linh khắp nơi, mấy năm nay người đỡ âm linh ít rồi, bọn họ hỏi thăm đến thôn Tiểu Liễu, biết Lưu âm bà sang chỗ chú, liền liên lạc với chú, vừa hay trước đây chú có tiếp xúc qua với nhà họ Cố, nên chú mới giới thiệu mày.”

Tôi nghe đơ luôn, hóa ra Lưu Văn Tam nói đánh quả lớn, là cho tôi đi đỡ âm linh, mà còn không phải xuống nước.

Nói thật, tôi vô cùng căng thẳng, dù gì bản thân cũng mới đỡ âm linh có một lần, lại còn gặp vụ Vương Mộng Kỳ nữa. Đỡ âm linh chỉ sơ xuất một chút, là phiền phức to!
Bạn cần đăng nhập để bình luận