Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 391: CẬU TÊN LÀ LA THẬP LỤC?

Nói xong, tôi bèn chằm chằm nhìn Cẩu Tam Đường.

Tôi cũng sợ sẽ lại xảy ra sai sót gì nữa.

Nụ cười của Cẩu Tam Đường không hề bớt đi, nói một cách chắc nịch: “Việc đó là đương nhiên! Thứ cần chuẩn bị, đã sớm chuẩn bị sẵn rồi!”

Vừa nói, ông ta vừa rút trong cái túi treo trước ngực ra một phong bì thư màu vàng.

“Ảnh chụp đã đưa cho cậu rồi, đây là địa chỉ chỗ ở, thân phận trước đây, và cả tên tuổi hiện tại của ông ta.

“Người này rất thần bí, kỳ thực rất nhiều người đều cho rằng ông ta đã chết rồi, người muốn tìm ông ta cũng có không ít.”

“Quan trọng nhất là, trình độ phong thủy của ông ta đích thực là vô cùng cao siêu, nếu không phải vì các cậu giúp nhà họ Cẩu một việc lớn, nhà họ Cẩu đúng thật cũng sẽ không đi đắc tội với ông ta.”

Tôi đỡ lấy phong bì thư, không tiếp lời câu này.

Có điều Cẩu Tam Đường cũng coi như thoải mái, nói rõ ý đồ của ông ta, không tiếp tục nói những lời ra vẻ quang minh chính đại nữa.

Bóc bì thư ra, bên trong xếp mấy tờ giấy A4 viết dày đặc chi chít toàn thông tin.

Hơi thở của tôi đều trở nên gấp gáp hơn không ít, cưỡng chế khiến tâm trạng ổn định lại, bắt đầu đọc từng câu từng chữ một.

Còn về Lưu Văn Tam và Trần mù, bọn họ cũng bảo tôi đôi câu, rằng đem xác chết của Mạnh Hân Thư và Hà Tiểu Vân đi xếp đặt trước, rồi đợi tôi.

Vừa đọc một phát, đã khiến tôi vô cùng nhập tâm, đồng thời cũng càng kinh hãi.

Vị Kham dư đại sư này từng dùng ba cái tên.

Mấy chục năm trước lúc còn ở thành phố Nội Dương, quân phiệt chiếm cứ, y thay tên cầm đầu xem phong thủy bói mệnh, lần đầu tiên nổi danh, tên y lúc đó là Khâu Thiên Nguyên.

Khi đó tính cách của y rất quái gở, thậm chí còn có thể coi là bạo ngược, vì phong thủy mà làm không ít việc giết người, chuyện chôn sống hàng nghìn tù binh ở dưới núi Nội Dương năm đó cũng gây nên sóng gió tương đối lớn. Đương nhiên, bản thân người dân thường của thành phố Nội Dương, thì không hề biết quá nhiều chi tiết.

Cuối cùng sau khi quân phiệt các nơi bị lật đổ, có người xem trọng thuật phong thủy kham dư của y, muốn mời y tới trấn thủ cao đường, càng có người cảm thấy y tâm tà bất chính, muốn hỏi tội y.

Y bèn đổi tên thành Ngô Văn Trung, rồi mai danh ẩn tích, trong giới phong thủy đồn rằng y sẽ không can dự đến chuyện phong thủy nữa, mà tu tâm hướng đạo, giảm thiểu không ít phiền phức.

Những năm gần đây nhất thì y lại đổi tên họ, thành Dương Hạ Nguyên.

Theo việc thời gian ngày càng cách xa năm đó, người đáng chết, đại đa số đều đã chết già, còn lại một số người thì cũng đã già nua ốm yếu, người biết Dương Hạ Nguyên là Khâu Thiên Nguyên đã không còn nhiều.

Còn sót lại một số người biết chuyện, cũng không định ở tuổi xế chiều còn đi ép y nổi điên.

Có câu nói gọi là Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Y bị dồn đến mức phải cúp đuôi sống qua ngày, tuyệt đối không thể nào mà hiền đi thật được.

Ngoài ra, bèn là địa chỉ sống hiện nay, tình hình thế lực, cùng với tình trạng gia đình con cái của y.

Y không sống cùng tỉnh với chúng tôi, thuộc quyền sở hữu của y có một đạo trường học phong thủy không nhỏ, tập hợp phong thủy sư qua lại nam bắc, việc này thực ra cũng chẳng khiến tôi kinh ngạc.

Trừ phi y chết rồi, nếu không quyết không thể nào không đụng đến phong thủy được, cái sa bàn phong thủy kia là một minh chứng cực tốt.

Chỉ là y hóa ra cũng đã đến tuổi hoa giáp xế chiều, còn cưới một cô vợ trẻ đủ tuổi gọi y bằng ông, và cũng có con cháu, thì khiến lòng tôi bức bối không chịu nổi.

Phong thủy sư thông thường, gây họa một phương tất sẽ bị trời phạt, tôi cũng vô cùng thận trọng, không biết y dùng phương pháp gì tránh được những báo ứng này.

Chuyện này đúng là quá không công bằng.

Những tài liệu này nhìn số trang có vẻ không nhiều, nhưng nội dung rất cô đọng, toàn bộ đều là thông tin có tính then chốt, tôi không dám bỏ sót một tý nào.

Sau khi đọc hết một lượt xong, tôi ghi nhớ lại không ít thứ.

Đem tài liệu đút lại vào phong bì thư, tôi cũng cất luôn lên người.

Thở hắt ra một hơi dài, tôi ngẩng đầu lên, xoa bóp phần cổ nhức mỏi, nói một câu cảm ơn với Cẩu Tam Đường.

Lúc này đầu tôi đã có chút choáng váng, đánh đấm nguyên một đêm, cộng thêm việc tinh thần tập trung cao độ, đầu đã bắt đầu đau rồi.

Cẩu Tam Đường đặt tách trà trong tay xuống, rồi mới nói: “La tiên sinh dự định xử lý như thế nào, lúc nào thì ra tay? Cậu giúp nhà họ Cẩu chuyện lớn, tôi cũng sẽ thực hiện lời hứa, thế lực nhà họ Cẩu không nhỏ, người cũng không ít.”

“Nếu như cậu có thể đối phó với thuật phong thủy của ông ta, tôi sắp xếp người, là có thể trực tiếp trấn áp những thế lực hiện giờ của ông ta luôn.”

“Nhưng nếu như cậu không đối phó nổi, thì phải có dự định khác.”

Tôi do dự một chút, tuy Trần mù bảo tôi đừng dùng người nhà họ Cẩu.

Nhưng bây giờ xem ra, thế lực của vị Kham dư đại sư Dương Hạ Nguyên kia cũng không nhỏ, đơn thuần chỉ ba người chúng tôi hoàn toàn không đủ xài.

Tôi cũng không nói chắc nịch luôn, mà chỉ bảo với Cẩu Tam Đường rằng tôi cần suy nghĩ một chút, lập một kế hoạch cẩn mật, cũng cần sắp xếp chuyện hậu sự cho Mạnh Hân Thư và Hà Tiểu Vân, rồi mới có dự tính khác được, tới lúc đó tôi sẽ liên lạc với ông ta.

Cẩu Tam Đường gật gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, Mạnh Hân Thư nhập thổ thật rồi, nhà họ Cẩu cũng có thể yên tâm triệt để.”

Kỳ thực lúc này ở trong sảnh chính, chỉ có hai người là tôi và Cẩu Tam Đường.

Đương nhiên, trừ xác chết Ai Công ngồi trên chiếc ghế bành kia ra.

Lưu Văn Tam và Trần mù đều đã đi nghỉ, đến cả Liễu Dục Chú cũng đã rời đi.

Cúi đầu lại suy nghĩ thêm mấy giây, tôi mới bảo với Cẩu Tam Đường, hôm nay sẽ không ở lại nhà họ Cẩu thêm nữa, tôi chuẩn bị rời đi.

Cẩu Tam Đường cũng không cố giữ tôi, nói để Cẩu Hoàng đưa tôi đi thu dọn đồ đạc, rồi thông báo với Lưu Văn Tam và Trần mù một chút, cũng tiện thể xếp một chiếc xe đưa chúng tôi về.

Cẩu Tam Đường gọi Cẩu Hoàng lại, dẫn tôi qua khu nhà mà chúng tôi ở, lúc này tôi mới phát hiện Lưu Văn Tam và Trần mù không hề đi nghỉ.

Kỳ thực chúng tôi cũng chẳng có đồ đạc gì, đều là những món đồ đem theo người, bọn họ gần như cũng đã thu dọn xong hành lý rồi.

Trong phòng tôi chỉ để lại một số đồ vật nhỏ, trong lúc dọn dẹp tắm rửa, tôi cũng bảo Cẩu Hoàng đi chuẩn bị xe, đồng thời cũng dặn hắn đừng có quên xác chết của Mạnh Hân Thư và Hà Tiểu Vân.

Tôi cũng đơn giản nói là nghỉ ngơi một chút xong chắc là không có việc gì nữa, đương nhiên tôi cũng không giấu Trần mù, kể lại việc tôi không hoàn toàn từ chối thẳng nhà họ Cẩu.

Trần mù ừ một tiếng, không nói thêm gì khác, Lưu Văn Tam thì nói tôi làm thế là đúng.

Làm người chừa một lối, sau này gặp mặt cũng dễ nói chuyện, nhà họ Cẩu chưa chắc đã không phải cầu cạnh đến tôi nữa, nếu đúng là gặp phải chuyện nhà họ Cẩu có thể giúp được, chúng tôi mở miệng, bọn họ cũng chưa chắc đã từ chối, chỉ cần không đặt quá nhiều hy vọng vào bọn họ, cũng đừng nói chuyện quan trọng nhất với bọn họ là được.

Lúc qua lại chỗ sảnh chính, thì cũng đã thêm hơn một tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

Đương nhiên, tôi kỳ thực cũng có chút hiếu kỳ muốn hỏi Liễu Dục Chú một chút về tình hình mà lúc cuối cùng gã đi qua nhìn thấy.

Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn bỏ dự định này đi, cố gắng không giao tiếp với gã.

Còn khi vào trong sảnh chính, tôi vốn tưởng Cẩu Tam Đường chắc đã đi chỗ khác rồi, ông ta chẳng đến mức phải tiễn chúng tôi.

Nhưng không ngờ, Cẩu Tam Đường lại vẫn ở đó.

Có điều ông ta rõ ràng không phải đang đợi chúng tôi.

Ông ta ngồi trên một chiếc ghế ở phía dưới chiếc ghế bành kia, phía đối diện thì là một gã đàn ông trẻ tuổi, chỉ tầm trên dưới ba mươi, đang ngồi.

Nhìn trông thân phận địa vị không thấp, khí chất nói năng không tầm thường, mở mồm nói vài ba câu, bèn là đáng tiếc.

Cũng vào lúc này, Cẩu Tam Đường lập tức đứng dậy.

Ông ta nhìn sang tôi, cười nói với gã đàn ông kia: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, đây chính là Âm dương tiên sinh La Thập Lục, chuyện cái âm thai hóa ngọc kia đúng là xin lỗi, nhà họ Cẩu xử lý không thỏa đáng.”

“La tiên sinh là chuyên gia trong mảng này, còn là thầy đỡ âm linh nức tiếng xa gần, tôi đúng thật không lừa nhà họ Dương. La tiên sinh nói rất rõ ràng hậu quả của việc cố giữ lại âm thai, cái xác nữ đó cũng dữ lắm, kể cả nhà họ Dương cầm đi rồi, sau này cũng sẽ có phiền phức.”

Cẩu Tam Đường nói rất nhanh, tôi mới hiểu ra, người này chính là nhân vật định mua cái âm thai hóa ngọc kia? Hắn còn trẻ măng, mà có quyền thế thật, thì chắc cũng là gia tộc của hắn rồi.

Gã đàn ông đó cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt hắn đột nhiên có vài phần ngạc nhiên, nói một câu: “Cậu tên là La Thập Lục?”

Tôi gật gật đầu, cũng nhìn đối mặt với hắn, hắn lên xuống quan sát tôi.

Cái thần thái đó giống như là quen biết tôi vậy.

Cũng vào lúc này, ánh mắt Lưu Văn Tam hướng lên trên người hắn, mặt hơi hơi biến sắc.

Gã đàn ông đó cũng nhìn sang Lưu Văn Tam, ánh mắt hắn càng kinh ngạc hơn.

Lúc quay đầu nhìn lại sang phía tôi, trong mắt lại có chút ẩn ý.

“Tôi là Dương Hưng.” Hắn giơ tay về phía tôi, rõ ràng là động tác bắt tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận