Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 726: TRUYỀN THỪA TÁNG ẢNH QUAN SƠN

Nếu như thế này, lão bản thân đã là Phong thủy sư, cộng thêm thuật Dương toán, bèn có thể thành Âm dương tiên sinh Xuất hắc.

Kết quả lại thành hiện giờ thế này, lão thành mục tiêu công kích, càng là một ẩn họa bắt buộc phải trừ tận gốc.

Đang lúc trong lòng tôi thở dài, thì bên ngoài lại vọng vào tiếng sủa ầm ĩ.

Tôi định thần lại, đứng dậy sải bước đi ra ngoài.

Trong hậu viện, ngao sói đang vẩy lớp lông bóng nhẫy ánh lên thứ màu xanh đen, cả thân người của nó dường như lại to thêm một vòng, thân hình càng to con hơn, đôi mắt đã triệt để biến thành màu xanh đỏ, toát ra vẻ âm u và hung hãn.

Trên chân nó đích thực vẫn còn có vết thương, có điều lờ mờ đã không còn nhìn rõ nữa.

Lúc này, ngao sói chạy về phía trước mấy bước, rồi lại lượn một vòng quanh tôi, chỉ còn hơi cà nhắc một chút, rõ ràng thương tích đã khỏi gần hết rồi.

Ngoài cổng truyền lại tiếng bước chân, người tiếp tục bước vào hậu viện bèn là Lưu Văn Tam.

Lúc này lão mặt mày hồng hào, ngao sói ngoảnh đầu, nó hướng về phía lão sủa một tiếng nịnh nọt.

Rõ ràng là con ngao to đùng, mà lại có một thứ cảm giác nịnh bợ?

Lưu Văn Tam cười hề hề huơ huơ tay, nói: “Đừng có nghịch với Thập Lục! Đợi xong rồi tao lại vớt cho mày mấy cái tẩm bổ thêm. Thập Lục, lão mù ở nhà trước nói chuyện, chúng mày đã đợi thời gian dài thế rồi, để tránh đêm dài lắm mộng, không ngủ đêm ở Nội Dương nữa, lên xe ngủ, lập tức xuất phát!”

Tiểu Hắc hóa ra còn nghe hiểu lời của Lưu Văn Tam, vẫy đuôi đến bên cạnh Lưu Văn Tam, đi liếm liếm tay Lưu Văn Tam.

Trên mặt tôi cũng nở nụ cười, chắc là Lưu Văn Tam đã vớt xác chết rất dữ cho Tiểu Hắc, đối với nó mà nói, càng dữ thì càng bổ.

Bây giờ thời gian không được coi là quá muộn, mấy người Lưu Văn Tam nếu đã quyết định, bèn không cần thiết phải tiếp tục kéo dài thêm một đêm nữa, tôi nhấc chân đi về phía tiền viện.

Vừa đến tiền viện, đúng lúc Liễu Dục Chú và Trần mù từ trong sảnh chính đi ra.

Tôi gật gật đầu với Liễu Dục Chú, Liễu Dục Chú ừ một tiếng, bốn người bèn đi ra phía ngoài cổng.

Ở bên ngoài cổng, ba người Phùng Khuất, Phùng Bảo, và cả Phùng Quân cũng đang đợi.

Phùng Khuất lên trước hạ giọng nói với tôi mấy câu, đại khái là vẫn cứ để Phùng Bảo Phùng Quân lái xe chở chúng tôi, không cần đều đi xe của Trường Thanh Đạo Quán, một là điều kiện của Đạo quán bọn họ tầm thường, hai là hai người Phùng Bảo Phùng Quân tiện sai vặt.

Tôi gật đầu đồng ý, Phùng Bảo còn đỡ, trạng thái tinh thần đều không tồi, Phùng Quân thì hơi có chút tránh né, cúi đầu không ngẩng lên.

Nhìn bộ dạng này của Phùng Quân, phùng Chí Vinh chắc xử phạt hắn không ít, tôi bèn không cần thiết phải truy cứu nữa.

Ba người tôi, Trần mù, Lưu Văn Tam lên xe của Phùng Bảo và Phùng Quân, ngao sói nằm cuộn trên hàng ghế sau cùng, cảm giác phía sau đều bị nó nhét đầy rồi, còn hơi có chút chật chội.

Liễu Dục Chú thì lên xe của Trường Thanh Đạo Quán.

Chúng tôi không tiếp tục qua Trường Thanh Đạo Quán nữa, mà đi thẳng về hướng rời thành phố.

Lúc sắp đến đường cao tốc, bèn nhìn thấy bên đường có đỗ một dãy xe, khi chúng tôi đến gần, bọn họ bèn lái xe đi lên trước, trên xe chắc là những người còn lại của Trường Thanh Đạo Quán, cùng với ba lão đạo sĩ kia của nhà họ Liễu rồi.

Trường Thanh Đạo Quán tuy tổn thất không ít, nhưng có cơ hội tiếp cận với nhà họ Liễu, bọn họ tuyệt đối không bỏ qua.

Đơn thuần lái xe đi tới Trần Thương, cũng cần thời gian không ngắn.

Lần trước hai người Phùng Bảo và Phùng Quân lái xe, còn có thể thay ca, có thể coi là đi cả ngày lẫn đêm mà đều mất ba ngày.

Lần này đi đường, Tiểu Hắc gần như lúc nào cũng đang ngủ.

Lưu Văn Tam ngồi cạnh cửa sổ, lúc lại mân mê tượng Ai Công một phát, còn về Trần mù, thì liên tục cúi đầu chống lên cây gậy khóc tang và trảm quỷ đao trong tay.

Tôi kỳ thực trong lòng còn có nghi hoặc, đó chính là Liễu Dục Chú sau đó nói chuyện với ba lão đạo sĩ kia kiểu gì.

Gã kỳ thực không hề nói chuyện này với tôi, tôi chắc chắn sẽ không đổi họ, nếu như bọn họ đồng ý, tôi sẽ trả lại đồ vật từng dùng Áp trấn thần chú, bảo đảm về sau không sử dụng Áp trấn thần chú, những chuyện này cũng vẫn chưa làm.

Xem ra đã có thể xác định, chuyến đi Phị Phát Quỷ này bọn họ sẽ đưa chúng tôi theo.

Vậy nếu thế này thì tôi còn phải bàn bạc với bọn họ, ít nhất sau chuyến đi này mới đem gậy khóc tang, trảm quỷ đao đưa bọn họ.

Ngoài ra bên chỗ bà cụ Hà còn có một bộ, chúng tôi vẫn chưa qua lấy, tới lúc đó cũng phải bảo nhà họ Phùng đưa tới, không cần thiết phải giở trò khôn vặt gì trong chuyện này.

Sau khi suy nghĩ xong, tôi càng tập trung tinh thần, hồi tưởng lại các kiểu đánh đấu với Viên Hóa Thiệu, cùng với cách ra đòn của Dương Thanh Sơn, Lý Âm Dương, Lý Độn Không trong thời gian này.

Sau một phen nhận định và phân tích, tôi càng xác định, Âm dương tiên sinh trên bản chất phần lớn năng lực vẫn nằm ở Âm dương thuật, cùng với nơi Sa Thủy núi non.

Kỳ thực mệnh số đã không bạc đãi Âm dương tiên sinh rồi, trong tình trạng nguy hiểm cực độ có mệnh số bảo hộ, phù văn có thể trấn vật, không những trấn xác quỷ, mà thậm chí là cả đòn đánh của đối phương, còn Âm dương tiên sinh cũng có phù, giống như những thứ mà Lý Độn Không sử dụng kia.

Tuy rằng không bá đạo được như đạo sĩ nhà họ Liễu, là đòn tấn công tất sát, nhưng lúc Lý Độn Không nhập vong Trần mù, đối phó với Hứa Xương Lâm cũng chẳng hề có chút nào rơi vào thế hạ phong.

Tuy rằng không có người truyền dạy cho tôi, nhưng đồ nằm ở đấy, tôi đã thấy người ta sử dụng qua, nếu như tôi tự mình nghiên cứu ra một đường lối, hiệu quả sử dụng chưa chắc đã không bằng những gì người khác truyền thụ, nói không chừng còn càng mạnh hơn cũng có khi.

Việc này đối với Âm dương tiên sinh mà nói đã đủ rồi, nếu như tôi tham lam, thì chẳng phải thành người giống như Viên Hóa Thiệu sao?

Y chẳng phải cũng tham lam quá độ, mới biến thành thế này sao?

Thay đổi một tý một chút, sẽ không lập tức làm thay đổi một con người, nhưng ăn mòn từng tý từng chút lại có thể làm được.

Huống hồ, trên bản chất tôi cũng không sát phạt quyết đoán được như Liễu Dục Chú thế kia.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, khoảng tầm nửa ngày cuối cùng, Liễu Dục Chú mới tìm tôi, bảo với tôi sắp xếp của bọn gã.

Sau khi đến Trần Thương, trước tiên dùng thời gian vài ngày lôi Trương Nhĩ ra, ngoài ra tộc Khương cần thanh tẩy ngoại môn nhà họ Dương này, Dương Hạ Nguyên tên gốc Khâu Thiên Nguyên, phản bội tộc Khương, thuật phong thủy của y có được từ tộc Khương, những thứ của con cái y, cũng dựa vào đó mà có được, đều không thể để lại cho y.

Thanh tẩy môn phái, tóm được Trương Nhĩ xong, thì chuẩn bị vào núi, diệt Xác âm luyến dương, trừ khử Dương Hạ Nguyên.

Cuối cùng Liễu Dục Chú còn nhìn tôi một cách đầy ẩn ý, nói: “Sau khi bọn chúng đều bị trừ khử xong, cậu tiếp tục lấy Thiện thi đan trong tay Dương Thanh Sơn, việc này các sư bá khó khăn lắm mới đồng ý, cậu cố hết khả năng hoàn thiện tốt tất cả.”

“Ngoài ra, chuyện đạo thuật, tạm thời cậu có thể suy nghĩ thêm một thời gian, chuyện còn lại sư bá không nhắc đến, bọn họ còn đang suy nghĩ nên làm thế nào, nhưng tôi muốn nhờ cậu suy nghĩ một chút, có đồng ý làm hay không.”

“Chuyện gì?” Tôi thắc mắc hỏi.

“Từ sau khi Dương Hạ Nguyên phản bội tộc Khương, rồi còn đổi họ, mạch Phong thủy của tộc Khương bèn đứt đoạn, thuật Táng ảnh quan sơn mà tổ sư truyền lại, ngoài cậu ra, trên đời này đã không ai sử dụng.”

“Cậu vào tộc Khương, không cần đổi tên, đem Táng ảnh quan sơn truyền lại, thay tộc Khương bồi dưỡng Phong thủy sư đời tiếp theo. Tôi sẽ khiến các sư bá đồng ý cho cậu sử dụng Áp trấn thần chú, thậm chí có thể cho cậu lại chọn thêm một đạo phù nữa đem đi.”

“Nếu như cậu không đồng ý, các sư bá hoặc giả còn cần thu hồi Táng ảnh quan sơn.”

Những lời này của Liễu Dục Chú, lại khiến đồng tử mắt tôi co mạnh.

Tôi suýt chút nữa thì bỏ qua vụ này, Táng ảnh quan sơn là do Khâu Xử Đạo nghiên cứu ra! Là thuật Phong thủy do tộc Khương sở hữu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận