Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 997: KIM TOÁN

Vân ngang trên trán Liễu Dục Chú hơi giãn ra chút ít, cầm đũa gắp đồ ăn, bình thản trả lời: “Không cần phải cảm ơn, phương thức của chúng ta không giống nhau mà thôi.”

Chẳng bao lâu, Lưu Văn Tam và Hà Thái Nhi cũng được mời tới.

Trong quá trình ăn cơm, tâm trạng của Phùng Chí Vinh rõ ràng rất không tồi, còn mời rượu Liễu Dục Chú, ông ta hơi có chút cảm thán nói: “La tiên sinh nhân hậu, Liễu đạo trưởng mặt sắt, Ngô Mậu bèn là nhắm chuẩn điểm nhân hậu này của La tiên sinh, nhưng toan tính của hắn tới chỗ Liễu đạo trưởng, hoàn toàn không tác dụng.”

Liễu Dục Chú ban đầu không uống rượu.

Lưu Văn Tam nghe thấy bèn nổi hứng, giục Phùng Chí Vinh kể xem đã phát sinh chuyện gì.

Phùng Chí Vinh kể xong, biểu cảm của Lưu Văn Tam bèn vô cùng đặc sắc.

Lão vụt vỗ bàn một phát, hưng phấn nói một chữ địt, tiếp đấy liền đi qua mời rượu Liễu Dục Chú.

Vốn dĩ lúc trước Phùng Chí Vinh cũng mời rượu, Liễu Dục Chú không tiếp.

Rượu mời của Lưu Văn Tam, gã ban đầu cũng không tiếp.

Nhưng Lưu Văn Tam và Phùng Chí Vinh hoàn toàn không giống nhau, lão liên tục mời rượu, hơn nữa còn nói mãi không ngừng, lúc thì nói Liễu Dục Chú không uống chính là coi thường lão, lúc lại lôi chuyện đạo sĩ là thượng cửu lưu, coi thường hạ cửu lưu ăn cơm người chết ra.

Chung quy lời này của lão nói, khiến Liễu Dục Chú đều liên tục nhíu mày, cuối cùng rõ ràng bất đắc dĩ, Liễu Dục Chú nhấp nhẹ đôi chén.

Tâm trạng Lưu Văn Tam liền càng tốt hơn, trực tiếp vui vẻ cười lớn.

Một bữa cơm ăn xong, Phùng Chí Vinh liền nói không làm phiền chúng tôi nữa.

Phùng Quân kỳ thực lúc trước bèn đã đợi ở trong sân rồi, lúc này hắn cũng lên trước, bảo với tôi tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.

Tôi gật gật đầu, không tiếp tục nói thêm gì, ngồi ở trong sảnh chính uống trà chờ đợi.

Trong thời gian này, tôi lấy Kim toán bàn ra, đặt nó lên trên đùi.

Tay của tôi liên tục phủ trên hạt bàn tính, chẳng biết tại sao, trong lòng liền có một thứ trực giác và bản năng thế này, khi tất cả đồ nghề của Địa tướng Kham dư đầy đủ xong, tôi ngược lại liền cảm giác, Kim toán bàn này, dường như tác dụng là lớn nhất, nhưng trên thực tế, tồn tại của Kim toán bàn tác dụng rất nhỏ.

Trừ khi là bói mệnh cho người ta.

Nhưng nó lại là một món vật phẩm duy nhất trong Dương toán, vốn lẽ ra không nên vô ích như thế.

Dương toán chỉ dựa vào tướng mặt, đều có thể nhìn thấu họa phúc cát hung.

Nói cách khác, bộ phận Âm thuật có Nghiên Thiên Can và Bút Địa Chi, có Định la bàn, còn bộ phận Dương toán chỉ có một chiếc Kim toán bàn, món đồ này có thể so bì với ba món của Âm thuật, lẽ ra phải càng mạnh hơn mới đúng.

Ngoài ra, từ ngày tôi lấy được Địa tướng Kham dư đến nay, sử dụng nhiều nhất là Âm thuật, xem phong thủy, cùng với bộ phận tướng mặt trong Dương toán.

Chiếc Kim toán bàn này dùng đã ít còn ít hơn.

Năm đó Trương Cửu Quái dựa vào một bộ Dương toán, có thể một câu nói khiến phong thủy sư của cả giới phong thủy thành phố Nội Dương thay ông ta làm việc.

Dạng địa vị này, phải mạnh hơn quá nhiều so với Âm thuật tiên sinh là ông nội tôi.

Bản lĩnh của ông ta, tuyệt đối không giới hạn ở mò cốt xem mặt cho người ta, chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng mà bị giới hạn ở việc bắt buộc phải cần sinh thần bát tự mới có thể bói mệnh cho người ta.

Tôi lúc này đã coi như là nghiên cứu thấu triệt Âm thuật, nhưng đối với Dương toán, lại còn xa mới hiểu sâu sắc.

Nhắm mắt trầm tư, tôi hồi tưởng lại nội dung của Dương toán ở trong đầu.

“Dục Chú, số công nhân kia đều tỉnh rồi, toàn bộ đều bình an vô sự.” Khi tôi nghe thấy giọng nói của Liễu Hóa Dương, cảm giác thời gian chỉ trôi qua một chốc lát.

Từ trạng thái xuất thần tỉnh lại, tôi mở mắt liền nhìn thấy Liễu Hóa Dương, cùng với Ngô Mậu đi ở bên cạnh.

Ngô Mậu lúc này rõ ràng mang bộ dạng trạng thái chán chường.

Bộ dạng Liễu Hóa Dương phải cứng nhắc hơn Liễu Dục Chú nhiều.

Hơn nữa nhìn trời, lại đều đã có chút sầm sì rồi, liếc đồng hồ treo trong sảnh một cái, thời gian hóa ra đã gần đến năm giờ chiều rồi.

Tôi suy nghĩ xuất thần một phát thế này, ít nhất phải qua đến ba bốn tiếng đồng hồ...

Có điều nghe những lời này của Liễu Hóa Dương, tôi lập tức cũng yên tâm hơn không ít.

“Ừm, xuất phát?” Liễu Dục Chú nhìn tôi một cái, đối với Ngô Mậu gã được cái chẳng có thay đổi thần thái gì cả.

“Được, đi đường cần thời gian chắc không ngắn, không kéo dài nữa, xuất phát ngay trong đêm.” Những lời này của tôi và Liễu Dục Chú, khiến sắc mặt Ngô Mậu cũng thả lỏng hơn chút ít.

Chỉ có điều y vẫn cứ hướng về phía tôi cười khổ một phát.

Tôi nhã nhặn gật gật đầu với y, cũng không tiếp tục nói thêm gì cả.

Ra khỏi cổng lên xe, Phùng Chí Vinh với Lưu Văn Tam và cả Hà Thái Nhi tới tiễn chúng tôi.

Ngao sói nhảy lên trên hàng ghế sau, vẩy vẩy lông, khiến cho xe vụt lắc lư tận mấy phát.

Trong khu nhà đột nhiên truyền lại mấy tiếng ngỗng kêu nghiêm nghị, âm thanh này tới rất đột ngột.

Tôi ngạc nhiên, tiếp đấy bèn nhìn thấy lão Bạch hóa ra đang nghểnh đầu ưỡn ngực đi đến cổng khu nhà.

Cổ nó lắc lư lên xuống, giống như đang ra hiệu cho ngao sói vậy.

Tôi ngoảnh đầu nhòm ngao sói một phát, nó thì xì mũi một phát, ư ử một tiếng, giống như đang trả lời.

Tiếng động cơ vang lên, Phùng Quân đạp chân ga, Phùng Bảo trên ghế lái phụ thì nói một câu, từ đây đi tới Lũng Nguyên Hà Tây, phải tới hai nghìn cây số, không ngủ không nghỉ cũng phải đi nhanh chạy gấp mất một ngày một đêm.

Hắn hỏi ý của tôi, là nhanh chóng đi gấp, hay là đi đường bình thường?

Tôi do dự một chút, đang nghĩ ngợi.

Thì Liễu Dục Chú đột nhiên nói một câu: “Đi đường bình thường, không cần quá gấp, cần giữ tinh khí thần sung mãn, tránh xảy ra sơ suất và bất trắc.”

Nói dứt lời, Liễu Dục Chú đồng thời còn nhìn tôi một cái đầy ẩn ý, giống như có ý ám chỉ vậy.

Tim tôi đập đánh thịch một phát, đây rõ ràng là Liễu Dục Chú đã nhìn thấu lúc trước tôi đang suy nghĩ gì rồi, gã đang cho tôi thời gian?

Lúc này, Ngô Mậu cũng phụ họa một câu, nói đi đường bình thường là được.

Ngô Mậu đương nhiên không biết ý chỉ trong lời nói của Liễu Dục Chú, buổi chiều lúc tôi tập trung tinh thần suy nghĩ y không hề có mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận