Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1154: PHÂN TÁCH

“Đám khỉ núi đó làm gì biết cái gì là thuốc nổ, nhìn thấy lão Du với Thiết Thương lao vào trong giữa chúng nó, con nào con nấy phát cuồng lao lên cắn, ngay tại trận chúng nó đã cắn chết lão Du với Thiết Thương rồi, có điều ngay lập tức thuốc nổ liền phát nổ, mấy cái thứ súc sinh đó! Ít nhất bị nổ chết cả trăm con! Đám còn lại toàn bộ đều sợ bỏ chạy hết, bọn tôi cũng liền thoát hiểm, vội thu dọn một chút đồ, đi đuổi theo các cô.”

Nói xong, cơ thể Bàng Giang run rẩy rất ghê, con ngươi của gã đỏ đến mức như sắp rỉ máu vậy.

Lại Văn có vẻ nghĩ ngợi, ả cũng liếc nhìn ba lô của mấy tên Bàng Giang một cái, khẽ lẩm bẩm: “Làm rất tốt, rất tốt, tất cả anh em bỏ mạng ở trong đây, đợi xong việc quay về, tôi đều sẽ đối đãi tử tế với người nhà, sẽ không để bọn họ cô quả đâu.”

Lại Văn nhe răng cười cười: “Lại tiên sinh, mọi người đều tin tưởng cả! Đợi vụ này Lại tiên sinh làm xong việc đi về thì bọn tôi xuống núi sắm thêm ít trang bị, quay lại tôi nhất quyết phải hốt cả ổ khỉ núi dãy Đông Vụ này, báo thù cho anh em!”

“Được!” Lại Văn lảnh lót đáp một tiếng, tiếp đấy nói: “Chuyện này để tôi chủ đạo, La tiên sinh cũng sẽ giúp đỡ, cậu ta là nhân vật tới từ Đạo trường Hạ Nguyên Lục thập Tiên mệnh đấy, chủ sự chỗ đó là Kham dư Đại sư danh tiếng lẫy lừng trong giới Phong thủy, nói bừa một câu, cũng đều có thể kéo tới một lượng lớn Phong thủy sư, khỉ ở trong núi này, một con cũng đều không chạy thoát được!” Rất rõ ràng, lời này của Lại Văn chính là đang tiếp tục mua chuộc lòng người rồi!

Lời này ở trước mặt mấy tên thô lỗ như Bàng Giang, rõ ràng rất có tác dụng, ba người bọn gã đều tên nào tên nấy chấn phấn không chịu được, trạng thái tinh thần đều tốt lên không ít.

Ngay tiếp đó, Lại Văn lại khẽ nói một câu: “Có điều bây giờ, Bàng Giang, các anh còn chưa nghỉ ngơi được, vừa nãy tôi với La tiên sinh đang phát rầu vì không có các anh, sự việc không dễ xử lý, Đại mộ chúng ta cần tìm ở ngay quanh đây, còn cần phải làm không ít việc mới có thể điểm mộ ra được.”

Bàng Giang lập tức vỗ vỗ ngực, giọng điệu trở nên trịnh trọng hơn không ít: “Yên tâm đi Lại tiên sinh! Chút thương tích nhỏ này đều chẳng đáng gì cả, không cần nghỉ ngơi! Có mộ không mở, có tiền không kiếm, phải nói là trời tru đất diệt! Có chuyện gì, cứ giao hết cho bọn tôi.”

Lại Văn đang định mở miệng.

Ánh mắt tôi lại toàn bộ đều hướng lên trên ba lô trên người mấy gã Bàng Giang.

Lúc này nhịp tim của tôi đều đập nhanh hơn không ít.

Kỳ thực khoảng thời gian trở lại đây, tâm tính của cả con người tôi đều rất khó bị dao động.

Sau khi nhìn qua ba lô, ánh mắt tôi lại nhìn sang thác nước trên dãy núi phía đối diện.

“La tiên sinh?” Lại Văn phát giác ra sự thay đổi ánh mắt của tôi, ả bèn không lập tức mở miệng nữa, mà nhìn sang tôi với ánh mắt dò hỏi.

“Có còn thuốc nổ không?” Tôi trực tiếp mở miệng hỏi luôn.

“Còn.” Bàng Giang gật gật đầu.

Tôi hơi nheo mắt lại, đưa tay chỉ chỉ thác nước phía đối diện, nói: “Cái chỗ đó, có thể nổ phá ra được không?”

Lời này của tôi vừa mới dứt, mặt Bàng Giang liền biến sắc, lắc lắc đầu: “Làm sao có thể nổ một quả núi được... Số lượng thuốc nổ đã không còn quá nhiều nữa, ước chừng đặt nổ ra một cái hố lớn thì không vấn đề...”

Cúi đầu, trong đầu óc tôi nhanh chóng suy diễn, nghĩ ngợi.

Tôi bây giờ không thể triệt để đoán chắc phương thức dùng Thủy long lấp Can long có tác dụng, nhưng nếu như trong tình trạng có tác dụng, đơn thuần dùng bố cục Phong thủy đi lay động thế núi, dẫn Thủy long lại, không hề dễ dàng như vậy.

Có thể nổ tung một bộ phận thân núi, đây đã là như có thần giúp rồi!

Hơn nữa tôi đã phân tích ra chỗ yếu của dãy núi phía đối diện, không cần phải có lượng thuốc nổ có thể rung chuyển một quả núi, chỉ cần kích nổ ở điểm mỏng yếu, phá hoại được chỉnh thể Phong thủy ở chỗ đó, núi tự nhiên sẽ không ngăn được nước của sông Thiên Khiếm.

Rất nhanh tôi liền phân tích rõ ràng, mở miệng nói: “Lại tiên sinh, mấy người Bàng Giang có thể giúp được việc lớn hơn so với tưởng tượng, cô cũng thế! Cô không cần theo tôi xuống dưới, cứ ở lại đây, trước tiên để mấy người Bàng Giang nghỉ ngơi, cô cũng phân tích một chút, xem phía đối diện chỗ nào phù hợp kích nổ, để có thể khiến nước sông Thiên Khiếm phía sau thác nước tràn qua, một mình tôi xuống dưới là được!”

“Cô cứ yên tâm, Âm dương tiên sinh tự có thủ đoạn bảo toàn mạng sống!”

Tôi đã biết được vị trí đó nên là chỗ nào rồi, có điều tôi cố ý không bảo với Lại Văn, cũng là để trì hoãn ả.

Rất rõ ràng, Lại Văn cũng bị lời này của tôi làm cho kinh hãi.

Trầm mặc một hồi xong, Lại Văn trịnh trọng gật đầu, trong ánh mắt còn càng ánh lên vẻ kính phục.

Lúc này Ba Thanh cũng đã quay về rồi.

Trong tay hắn xách mấy con thỏ rừng, cùng một túi quả dại, trên trán mồ hôi không ít, nhìn một cái là biết đã tốn không ít sức lực mới kiếm được chỗ đồ ăn này.

Lại Văn lập tức liền chỉ huy mấy người Bàng Giang giúp Ba Thanh xử lý mấy con thỏ rừng, cần nướng để ăn trước, sau đó mới hành động.

Người nhiều rồi, chuyện nhỏ này liền xử lý rất nhanh.

Cũng chỉ khoảng chừng tiếng đồng hồ sau, chúng tôi đều đã ăn no bụng, tinh thần của tôi cũng càng tốt hơn chút ít.

Lại Văn được cái cũng chẳng nói thêm gì nhiều, Bàng Giang rất cẩn thận hỏi chúng tôi lúc nào thì động thủ?

Ba Thanh cũng hướng một ánh mắt nghi hoặc dò hỏi nhìn sang tôi.

Mặt tôi không biến sắc, đầy vẻ ẩn ý nhìn Ba Thanh, sau đó mới nói: “Cuối cùng sắp xếp nốt một chuyện, là tôi phải đi rồi, Ba Thanh, anh bây giờ bèn rời khỏi đây, qua tìm Lưu Kha mà tôi sắp xếp vào núi, đồ anh ta chắc đã thu thập hòm hòm rồi.”

Đương nhiên, tôi chỉ nói đến đây, rồi không tiếp tục nói thêm gì khác nữa.

Trên mặt Ba Thanh lộ ra biểu cảm ngạc nhiên và bất an.

Rõ ràng, Ba Thanh có chút không kiềm chế được cảm xúc, hơn nữa hắn nhất thời không hiểu được ý tứ của tôi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận