Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1049: THÂN XÁC THẤT THANH, ĐẠO SĨ TRÚNG VONG

Trán y mọc lông tơ, tính cách quái gở, là Cô độc sát!

Bên trên mắt trái y mọc vân ngang màu xanh, hơi có chút tổn hại, hay gặp tai bay vạ gió, là Thiên hình sát!

Hai mày y nhọn mà ngược, xương gò má cao vút, thông thường có thể trong thất bại cầu thành công, là Ám kim sát!

Vằn đỏ trong mắt mà vừa nãy liền nhìn thấy, hai mắt dài mảnh, người này làm nhiều việc tai họa, là Đao kiếm sát!

Mà xương thịt mọc hai bên là Hoành vong sát; huyệt Thái dương có nếp nhăn nốt ruồi là Nội gian sát; xương mày xương mũi xương gò má nhọn lồi sáng bóng là Thiên la sát; đầu mũi cong khoằm như mỏ ưng là Tham thao sát; môi trên lật lên ngắn ngủn lộ hàm răng là Đoản mệnh sát; tai hứng gió màu sắc xanh đen, là Bội nghịch sát; cằm rụt vào trong thì là Phá bại sát!

Thông thường có một trong Thập nhị sát, bèn là người gian tà xảo trá, có hai ba loại, chính là đại gian đại ác, hơn nữa còn là kẻ không được chết tử tế.

Người kiêm đủ Thập nhị sát, có một cách nói... Ác của mệnh số, trời cũng không thu!

Cũng giống như người mệnh cứng có thể chống chọi qua được tai họa trong mệnh số, kiểu người cùng hung cực ác thế này, ngược lại là không sợ báo ứng!

Bởi vì cái ác của nó, đến trời cũng khó thu!

Loại người này hóa ra lại còn hóa thanh sát rồi... Thậm chí dùng xác chết của xác thanh thi khác nhau, chắp ghép cho mình một xác chết, quan tài đàng hoàng thì không nằm, đi đem bản thân đặt vào trong tường.

Tôi thậm chí có một cảm giác, y ở bên trong đây, liệu có phải liền cảm giác, cho dù là chết rồi, cho dù là bị táng địa như thế này an táng, đều không an toàn, vậy nên để cho bản thân một chỗ đất táng thân khác.

Thậm chí đến trong quan tài cũng dùng đầu giả, để người ta tưởng lầm rằng y đã bị phá xác đem đi?

Sau khi nghĩ đến đây xong, trong lòng tôi càng lạnh ngắt.

Vậy nếu thế này, chúng tôi càng không nên phá chỗ vách tường đó ra...

Cách làm tốt nhất, kỳ thực chính là vừa nãy âm thầm tìm thấy một con đường ra, rồi phá bỏ Kim thần Thất sát...

Đất mộ phá rồi, cái xác chết này liền chẳng có kết cục tốt đẹp gì.

Nhưng bây giờ, rõ ràng đã không kịp nữa rồi...

Liễu Dục Chú vẫn cứ bất động, tôi đã mò lấy Bút Địa Chi và Nghiên Thiên Can ra, đồng thời còn lấy máu chó được chuẩn bị sẵn lúc xuất phát ra, vốn dĩ tôi dự định dùng máu chó vẽ phù, nhưng ý định đó vừa nảy ra đã bị tôi dẹp bỏ.

Xác dữ ở cấp độ này, chúng tôi e rằng cơ hội không nhiều, còn tiếp tục giữ át chủ bài, sợ là liền phải mất mạng.

Đầu lưỡi đặt lên giữa hàm răng, tôi dùng sức cắn xuống, mùi máu tanh tràn ngập trong miệng, tôi nhanh chóng nhổ máu vào trong Nghiên Thiên Can, Bút Địa Chi chấm máu lên, đồng thời bước nhanh lên trước.

Tôi phải nhanh chóng trấn cái xác này trước khi có chuyện!

Hơn nữa tôi đã cảm giác có chút vấn đề rồi, bởi vì Liễu Dục Chú bây giờ vẫn cứ bất động không nhúc nhích, thậm chí tôi còn chú ý đến, thanh kiếm đồng thau đó trong tay gã, đều hơi có chút nhuốm đen...

Trong nháy mắt, tôi bèn về lại vị trí vừa nãy, nhấc tay một phát, Bút Địa Chi liền hạ về phía đỉnh đầu của cái đầu nhọn hoắt đó!

Cùng lúc này, giọng của tôi đồng thời nghiêm khắc quát lên: “Thiên viên địa phương, luật lệnh cửu chương! Ta nay hạ trấn, chúng ương đều lùi, vạn quỷ ẩn nấp!”

Một đạo Áp trấn thần chú trực tiếp liền bị tôi dùng ra luôn!

Kể cả là nửa đạo phù chú giản lược, dưới tác dụng máu huyết của Âm dương tiên sinh, cũng có tác dụng trấn tan hồn phách, nhưng trực giác bảo với tôi, tác dụng này, sợ là không đủ, tôi phải dùng Áp trấn thần chú hoàn chỉnh!

Cho dù là hao tổn dương thọ, cũng phải nhanh chóng phá cái đầu này!

Bút Địa Chi, mắt nhìn liền sắp hạ xuống.

Tất cả mọi việc phát sinh cực nhanh, động tác của tôi thì càng ác liệt!

Thế nhưng đúng vào lúc này, bên tai bất thình lình bật lên một tiếng cười...

Âm thanh the thé, khiến lông tóc toàn thân người ta dựng ngược hết lên.

Càng khiến tôi không khỏi kinh hãi nữa là, âm thanh này, hóa ra lại là từ trên người Liễu Dục Chú ở bên cạnh truyền tới...

Lúc này, trên người Liễu Dục Chú còn có âm thanh bừn bựt đứt đoạn...

Cùng lúc tiếng cười đó dứt, kiếm gỗ đào, kiếm Mậu đào, kiếm đồng thau, thậm chí là còn có cả một chuỗi dây vải bên trên đều là kiếm đồng thau lá liễu đang đeo trên người Liễu Dục Chú, toàn bộ đều rơi xuống dưới đất...

Đương nhiên, trong số đó còn có một cái bọc, rõ ràng là cất các vật phẩm khác của đạo sĩ.

Bút Địa Chi, hạ lên trên tâm mày của cái đầu đó.

Tôi mới chú ý đến, mắt của y, là đang chằm chằm nhìn Liễu Dục Chú! Vị trí khóe mắt của y rỉ ra một chút màu đen, giống như là máu.

Mắt tôi trợn trừng muốn nứt cả ra, bàn tay nắm Bút Địa Chi nhanh chóng vẽ phù.

Kỳ thực, tôi rõ ràng đã cảm giác tốc độ của mình rất nhanh rồi, nhưng bây giờ lại giống như tua chậm lại, trong đầu còn có một thứ cảm giác thảng thốt, cảm giác này khiến tôi muốn quỳ xuống, đặc biệt là vị trí tim, vốn hơi hơi man mát, hiện giờ lại đã thành đau buốt...

Thứ cát đen đó! Có vấn đề!

Liễu Dục Chú đột nhiên cử động rồi.

“Liễu đạo trưởng... Chém cái đầu này... Nhanh!” Tôi cố nén nhịn cái cảm giác thảng thốt và thót tim đó, bởi vì phù trong tay tôi vẽ được một nửa, đều đã sắp không vẽ tiếp nổi nữa rồi! Cái đầu này đúng thật là hung sát!

Nhưng Liễu Dục Chú, lại không nhặt đồ của gã lên, mà ngược lại ngoảnh đầu nhìn tôi.

Mắt của gã lúc này, lại đều có một thứ cảm giác dài mảnh, hơn nữa tướng mặt của gã rất quái dị, lúc thì trên trán vân ngang hiện lên, lúc thì lại giống như mọc ra lông nhung màu xanh nhạt...

Đầu tôi ong lên một phát, mồ hôi từng giọt to đùng rớt xuống...

Khóe mắt mới nhìn thấy, tay của Liễu Dục Chú, chẳng biết từ lúc nào hóa ra đã không còn nắm kiếm đồng thau nữa, mà ngược lại để đến phía trước cái đầu đó.

Cái đầu đó thì càng lồi ra ngoài một cách quái dị, miệng cắn chặt lấy cẳng tay của Liễu Dục Chú.

“Liễu đạo trưởng... Anh phải trụ vững... Nó đang nhập vong anh!” Giọng của tôi đều đang run rẩy, cái cảm giác khiếp sợ này, đã rất ít sinh ra trong lòng tôi rồi.

Lần đó Hồ tiên của Viên Hóa Thiệu, bèn mê hoặc Liễu Dục Chú trong tích tắc, nhưng bị Liễu Dục Chú phá bỏ, trực tiếp một kiếm đâm xuyên đầu của Hồ tiên.

Một thân chính khí cuồn cuộn của gã, bị phá vỡ một cách hiếm thấy.

Nhưng cái đầu xác chết này quá dữ, mệnh số Âm dương tiên sinh này của tôi, đều không hạ nổi phù xuống...

Gã cũng bị nó trấn lại... Nếu như Liễu Dục Chú bị trúng vong, hai người chúng tôi, sợ là liền phải chết ở trong đây rồi!

Thời gian trôi qua chậm đến cực độ.

Lồng ngực tôi ngày càng cảm thấy lạnh buốt, thậm chí cảm giác chỗ cát đen đó đều sắp chui vào trong xương sườn ở lồng ngực tôi rồi.

Tay của Liễu Dục Chú đang chảy máu, giọt máu tí tách tí tách đang không ngừng rơi xuống phía dưới.

Mà da xác chết của cái đầu đó từ màu xanh thẫm ảm đảm, dường như đều biến thành có chút độ bóng.

Tôi không biết liệu có phải bởi vì lúc này tôi quá thảng thốt, dẫn đến ảo giác hay không.

Có điều cái cảm giác sợ hãi thót tim đó, đã biến thành da đầu co giật từng cơn từng cơn rồi.

Đột nhiên, tay của Liễu Dục Chú rút rút ra sau, tay gã thõng xuống cạnh người, nhưng bên tay trái còn lại thì lại nhấc lên.

Gã nhấc tay, không phải đi đối phó cái xác đó, mà ngược lại đột nhiên tát một phát về phía bả vai tôi!

Động tác này rất đột ngột, rất nhanh, càng là ác liệt khác thường!

Bốp một phát, Liễu Dục Chú tát trúng bả vai tôi!

Cảm giác đau nhói truyền lại, tôi thậm chí cảm giác xương bả vai của tôi sắp bị tát nứt luôn rồi! Hơn nữa luồng lực lớn đó, trực tiếp tát khiến tôi ngửa ra sau một cái, cả người vụt một phát ngã ra đất.

Lòng tôi đột ngột toàn bộ đều trầm hẳn xuống.

Mà đồng thời, cơn đau nhói này ngược lại xua tan đi chút thảng thốt, cái cảm giác muốn quỳ xuống đó ngược lại không còn nữa.

Thời điểm này, đến Liễu Dục Chú đều không chống đỡ được thứ vong nhập đó, tuy chỉ là một gian phòng nhỏ hẹp thế này, nhưng lại còn nguy hiểm hơn cả ở Phị Phát Quỷ!

Còn khó đối phó hơn cả Trương Nhĩ và Dương Hưng!

Bởi vì hiện giờ tôi phải đối mặt... là Liễu Dục Chú...

Điều này không kém gì việc ép tôi đến trước đường cùng.

Chỉ có điều, ngược lại bởi vì thế này, mà đầu óc tôi dường như càng tỉnh táo hơn.

Lập tức tôi cũng nắm bắt được cái cảm giác thảng thốt đó, dạng giống như lúc đối phó với con ly miêu già trước đây.

Tôi dùng sức nghiến đầu lưỡi một phát, ngậm một ngụm máu đầu lưỡi, trong miệng lẩm bẩm, thứ niệm là chú pháp của Thần bà.

Giây tiếp theo, cảm giác thảng thốt bèn triệt để tiêu tan.

Chỉ có điều lạnh giá nơi lồng ngực, càng giống như là kim châm.

Tôi cố nhịn cảm giác khó chịu này, tay nhanh chóng mò ra mấy tờ trấn sát phù vẽ sẵn từ trước.

Trước lúc vào trong lòng đất này, tôi từng để ra thời gian vẽ phù.

Lúc này Liễu Dục Chú lại bất động đứng yên tại chỗ, kỳ thực động tác gã rất chậm chạp.

Tâm mày vẫn đang xuất hiện vân ngang, còn lông nhung thì lại mọc ở trên vân ngang... Rõ ràng, gã vẫn đang giãy giụa.

Tôi không nói một lời, vụt đứng dậy, tiếp đẩy tôi sải bước lao về phía Liễu Dục Chú, mấy tờ trấn sát phù trong tay, toàn bộ đều vỗ về phía ấn đường của gã!

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới kết thúc rồi! Ngày mai tiếp tục! Lão La đang trong quá trình chế tác...
Bạn cần đăng nhập để bình luận