Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 377: TRẤN NÚI

Tôi rất ngơ ngác.

Trong lòng vốn đầy sợ hãi bất an, mà cũng bị nỗi chấn động vì hiện tượng kỳ dị này đè xuống.

Trùng hợp?

Tôi cảm giác không giống trùng hợp cho lắm.

Chỗ tảng đá vôi trên đỉnh núi là Cảnh môn, chỗ Lôi kích mộc là Thương môn, theo phong thủy mà nói, thì tảng đá vôi và cây Lôi kích mộc chính là trấn vật của hai cửa này, giờ đây hai trấn vật này rơi xuống trung tâm đầm nước nơi có tứ môn, thì bát môn đã tụ hội hết sáu!

Sau chuyện này, dường như thân núi đã không tiếp tục chấn động nữa... Núi Chi long dường như đã ổn định lại.

Dòng chảy của Huyền Hà càng ngày càng mạnh, đúng thật là gió giông mạnh trước khi bão tới!

“Vẫn còn thiếu một bức tượng gỗ... Cùng với cái thứ trong cỗ quan tài kia nữa...”

Tôi vô thức lẩm bẩm một mình, liếc mắt nhìn Cẩu Tam Đường một cái, ông ta tuy không có ống nhòm, nhưng ánh nhìn không hề xê dịch.

Lúc này tôi mới hiểu được nguyên nhân khiến ông ta bình chân như vại.

Ông ta đã sớm biết sẽ có biến cố như thế này!

Đương nhiên, đây tuyệt đối không phải là bản lĩnh của ông ta, sợ rằng vẫn chỉ có thể quy kết cho mấy chữ mà ông ta nói: “Giáo huấn của tổ tiên.”

Lão tổ tông của nhà họ Cẩu, vào thời đó tuyệt đối là một bậc tài hoa kiệt xuất, mới có thể đem bản thân mình táng vào trong bố cục phong thủy tầm cỡ này, còn đưa ra những sắp xếp và dự tính cho con cháu đời sau.

Chỉ là không biết được, mục đích của người đó rốt cục là gì?

Theo việc núi Chi long bình ổn lại, tôi phát hiện vị trí chân núi có bóng người dao động.

Ống nhòm hướng xuống dưới, tôi bèn nhìn rõ ra, đó chính là lão Khổng Bân lúc trước tháo chạy lên núi.

Và còn cả mấy người vớt xác lúc trước đấu với Tạ Minh bị hất văng đi kia nữa.

Bọn họ kiếm được một gốc cây lăn xuống dưới theo đá núi, đang mượn lực bơi về hướng lối ra chỗ chúng tôi bên này.

Thậm chí tôi còn nhìn thấy, một người trong số đó trên lưng còn cõng theo bức tượng gỗ kia...

Bây giờ mấy người Khổng Bân rõ ràng đã hoảng loạn mất phương hướng, nên cứ bơi lên trước theo một đường thẳng.

Tôi thì lại có một trực giác nổi lên, bọn họ khả năng không lên bờ nổi, bởi vì có đem theo bức tượng gỗ kia...

Quả nhiên, khi bọn họ bơi ra ngoài được một đoạn xong, tôi lại nhìn thấy dưới chân núi xuất hiện một người nữa.

Người đó thân hình cao to, tuyệt đối không phải là người vớt xác đồng hành cùng với chúng tôi.

Tôi có thể nhận ra mấy người Khổng Bân, phần nhiều cũng là dựa vào dáng người và sự quen thuộc, chứ kể cả là có ống nhòm, cũng không nhìn rõ mặt được.

Người này trên người dường như có mặc giáp mây, thứ màu toát ra thì lại là màu đỏ máu.

Gã từ từ bước xuống dưới nước, rồi rất nhanh liền biến mất không thấy đâu nữa.

Mấy người Khổng Bân hình như cũng đã phát hiện ra, tốc độ bơi càng nhanh hơn nữa.

Chỉ có điều khi bọn họ bơi đến chỗ trung tâm đầm nước, thì đột nhiên một phát toàn bộ chìm hết xuống dưới.

Không hề có bất cứ dấu hiệu nào, sự biến mất của bọn họ, giống như là bọn họ trước giờ chưa từng xuất hiện vậy...

Núi Chi long cũng hoàn toàn bình ổn lại, đến cả đầm nước cũng không còn sóng nước dao động nữa.

Ý nghĩ ban nãy đột nhiên lại hiện lên trong đầu tôi.

Hai trấn vật còn lại cũng đã xuống dưới trung tâm đầm nước, sau khi Bát môn tụ tập đầy đủ, việc mất đi quan tài sắt tạo nên tình trạng long khí bất ổn, bây giờ cũng đã được ổn định lại.

Không cần nhìn tôi cũng biết, sự biến mất của mấy người Khổng Bân, chắc chắn là bởi vì cái “người” cao to ban nãy.

Gã chính là cái thứ ở trong quan tài chỗ Tử môn!

Lúc này Cẩu Tam Đường cũng bắt đầu hạ lệnh, phần sàn thuyền do những chiếc thuyền vớt xác này của chúng tôi ghép lại khởi động động cơ, tiến vào trong đầm nước tránh đường.

Những chiếc thuyền vớt xác phía sau, thì chở cỗ quan tài mới kia, đi về phía trung tâm đầm nước.

Hiện giờ vào trong đầm nước rồi, dòng chảy Huyền Hà phía sau tuy cuộn xiết, nhưng dòng nước đó sau khi xối qua lối vào đầm nước xong, thì liền bình ổn lại.

Đầm nước không lớn, chỉ có hai dặm là thấy bờ.

Nước sông mạnh mẽ thì như cát lọt vào sông lớn, không tạo nên bất cứ gợn sóng nào.

Cẩu Tam Đường cũng lên trên mấy chiếc thuyền vớt xác chở cỗ quan tài mới kia, cùng đi qua trung tâm đầm nước.

Lưu Văn Tam châm một điếu thuốc, lại ngồi xuống sàn, rồi mò ra một chai rượu, uống từng hớp nhỏ cho ấm người.

Lão đưa rượu cho tôi, nhưng tôi không uống, mà vẫn liên tục nhìn ống nhòm.

Vẻ hoảng sợ trên mặt của những người vớt xác khác đã biến mất, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi.

Còn về Trương Dương, hắn đúng thật là lòng tham lấn át tất cả sự sợ hãi, liên tục nhìn ngó cỗ quan tài sắt kia.

Trong tầm nhìn, đoàn người Cẩu Tam Đường đem cỗ quan tài mới thả chìm xuống chỗ trung tâm đầm nước.

Tiếp đấy lại đốt hương cúng bái, xong rồi mới quay về.

Tôi đem ống nhòm trả lại cho Cẩu Tam Đường, trong mắt toàn vẻ phức tạp.

Nỗi vui mừng trên mặt Cẩu Tam Đường thì không làm sao che dấu được, ông ta bắt tay với tôi, tươi cười hớn hở nói: “May mà còn có La tiên sinh, Âm dương tiên sinh quả nhiên danh bất hư truyền, những năm nay lần nào vớt quan tài cũng thất bại, tôi còn tưởng rằng giáo huấn tổ tiên này là sai thật.”

“Hôm nay tôi mới biết, lời của tổ tông không sai, chỉ là do tôi mãi vẫn chưa tìm đúng người thôi!”

Tôi cười cười gượng gạo, cũng không tiếp lời.

Cũng vào lúc này, Trương Dương đột nhiên nói một câu: “Gia chủ, cỗ quan tài này, chúng ta mở luôn ở đây, hay là về rồi mới mở? Bên trong rốt cục là cái gì?”

Mắt Cẩu Tam Đường hơi nheo lại, nhìn Trương Dương một cái: “Anh nóng vội quá rồi.”

Trương Dương vội vã cúi đầu xuống, lộ vẻ hoảng hốt, nói hắn không phải là ý đó, chỉ là thấy chuyến này cũng coi như thương vong không nhỏ, nên hiếu kỳ mà thôi.

Tính hiếu kỳ ai ai cũng có, tôi hiếu kỳ, Lưu Văn Tam chắc chắn cũng hiếu kỳ.

Nhưng Trương Dương thì tuyệt đối là tham lam.

Có điều hắn cũng không sai, những người vớt xác bọn hắn tụ tập ở nhà họ Cẩu, thứ cần chẳng phải chính là tiền sao?

“La tiên sinh, Lưu tiên sinh, lúc này dòng chảy Huyền Hà chưa lặng, chúng ta đợi sau khi trời sáng hãy về.”

“Hai vị cũng không cần lo lắng, lúc trước dòng nước Huyền Hà đúng thật chảy xiết quá, có điều thế nước kiểu như hiện giờ, những năm nay cũng xuất hiện không ít lần, duy trì không được bao lâu đâu.” Mặt Cẩu Tam Đường hiền hòa nói với tôi và Lưu Văn Tam.

Lúc này bình tĩnh lại, tôi cũng mới cảm nhận được toàn thân đang truyền lại cảm giác mệt mỏi.

Lúc ngồi xuống nghỉ ngơi, chân với đùi đều hơi có chút mềm nhũn run rẩy rồi.

Dựa vào mạn thuyền nghỉ ngơi, Lưu Văn Tam ngồi xích lại, ngao sói thì nằm bò ra trước mặt tôi, con mắt tròn xoe của nó đang nhìn nước trong đầm.

“Thập Lục, chuyến này đúng là nguy hiểm, ban nãy chú Văn Tam suýt nữa thì tưởng là không lên được cơ, vớt quan tài sắt quái gì mà nặng không chịu được, bao nhiêu người ở dưới nước đẩy, miễn cưỡng mới có thể nâng lên được.”

Dưới chân Lưu Văn Tam đã có bảy tám cái đầu lọc thuốc lá.

Lão dụi tắt một điếu thuốc, lại châm một điếu khác, rồi nói tiếp: “Cũng chẳng biết ban nãy kiểu gì, mà đột nhiên quan tài nhẹ đi, giống như có thứ gì đẩy bọn chú vậy. Chứ nếu không, cũng đúng là không lên được bờ thật, lão tổ tông đó nhà họ Cẩu hiển linh thật à?”

Tôi có vẻ nghĩ ngợi, rồi lắc lắc đầu nói: “Chú Văn Tam, chắc không phải là thứ ở bên trong quan tài, bản thân quan tài cũng là một loại trấn vật, xác quỷ có dữ đến đâu mà chưa mở quan thì cũng không ra ngoài được, đặc biệt là lão tổ tông nhà họ Cẩu chắc còn là thiện thi, chú xem sự biến hóa của thế núi ban nãy, cũng hoàn toàn không phải do sức người có thể can thiệp được.”

“Cháu cảm giác, người giúp chú sợ rằng chính là cái xác nữ kia.” Tôi nói như thế này cũng không phải là không có lý.

Lúc trước tôi đồng ý với cái xác nữ, sẽ đem âm thai hóa ngọc trả lại, nếu Lưu Văn Tam chết ở đây, thì sẽ lại là một biến cố nữa.

Cô ta ra tay chút xíu, cứu lão một mạng, cũng chẳng cần dùng mấy sức.

Lưu Văn Tam tỏ vẻ ngạc nhiên, trầm ngâm hút hai điếu thuốc nữa rồi mới nói: “Vậy thì phải nhanh chóng thương lượng một chút với Cẩu gia chủ.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận