Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 876: TỬ THÙ

Lông tóc màu đen, bù xù buông xõa trên một cái đầu tròn vành vạnh, con mắt to đến ly kỳ, tròng mắt ánh lên màu xám đậm.

Trong lúc tôi và nó nhìn đối diện với nhau, con ngươi của nó láo liên xoay một vòng, rồi đột ngột vụt thò ra ngoài hai cánh tay, túm thật mạnh lấy bả vai tôi.

Đau buốt mãnh liệt, thấu tận tim gan!

Tốc độ phản ứng của tôi cũng không chậm, đột ngột nhấc tay lên, trảm quỷ đao trong tay roẹt một phát đâm vào trong khe hở!

Đây là một con quỷ nước!

Tuy rằng quan hệ giữa Lưu Văn Tam và con quỷ nước già không tồi, gần như thành đồng bọn, nhưng quỷ nước trong thiên hạ và người vớt xác trong thiên hạ từ trong gân cốt là quan hệ tử thù thì không hề thay đổi!

Đồng thời, quỷ nước nham hiểm giết người, chỉ cần chỗ rơi xuống nước có quỷ nước, gần như không thể nào thoát nạn được.

Những người vớt xác kia tại sao bị hại đã rất rõ ràng ra rồi.

Quỷ nước ở dưới nước này, tuyệt đối không ít được.

Tư duy xẹt qua trong nháy mắt.

Một đao này của tôi trực tiếp đâm thẳng vào trong khe hở!

Phản ứng của nó cực nhanh, móng vuốt túm lấy bả vai tôi trong nháy mắt buông ra, cả thân người đều nhanh như bay rụt vào bên trong khe hở!

Tôi không đuổi theo vào trong, khe hở này không lớn, tuy tôi có thể miễn cưỡng bò vào trong, nhưng vào trong rồi liền không biết là tình trạng nào, ngộ nhỡ bên trong có mấy con quỷ nước, tôi liền như thịt bị kẹp trong đá, đợi chúng nó ăn thịt...

Hai chân đạp thật mạnh một phát lên trên tảng đá, cả người tôi liền lao ra phía sau.

Thế nhưng đúng vào lúc này, hình như khóe mắt lại nhìn thấy một vệt màu đỏ máu ở tận cùng của khe hở...

Trong màu đỏ máu còn có sợi vàng, đó giống như là một chiếc áo cưới!

Tầm nhìn chỉ vụt qua trong nhảy mắt, tôi đã mượn lực bơi lên trên mấy mét rồi, tôi không quay lại lần nữa, mà tiếp tục bơi lên phía trên...

Bởi vì lúc này, bình dưỡng khí đã cạn sạch rồi.

Tốc độ của tôi rất nhanh, cơn đau buốt ở bả vai khiến tôi tỉnh táo khác thường.

Chẳng mấy chốc, cảm giác ấm áp đã thẩm thấu vào trong cái lạnh, tầm nhìn xung quanh cũng đã rõ nét hơn không ít, chỉ có điều cái cảm giác bị nhìn chằm chằm ấy lại lần nữa xuất hiện...

Quỷ nước đuổi theo lên rồi?

Tôi vụt cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Vùng nước ở phía dưới không hề có bất cứ thứ gì theo lên...

Thế nhưng đúng vào lúc này, phía trên đỉnh đầu tôi lại đột ngột truyền lại một luồng lực xối của dòng nước chảy.

Tôi kinh hãi biến sắc, đột ngột ngẩng đầu lên.

Lao thẳng tới trước mặt, hóa ra là một khuôn mặt vô cùng trắng bệch, đây cũng là một con quỷ nước, nhưng lông tóc của nó đã già đến bạc trắng, trông đúng là âm u khủng khiếp! Hơn nữa xuất hiện cũng cực kỳ đột ngột!

Tôi vụt đâm mạnh một đao lên trên!

Nhưng con quỷ nước này lại vọt một phát qua bả vai tôi, trong nháy mắt lướt qua người tôi, còn cánh mũi tôi lại hít vào một tia máu tanh.

Nó rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa, tôi lúc này mới phát hiện, trong nước sông ở phía trên, dưới ánh trăng chiếu rọi, từng bông hoa máu đang khuếch tán ra...

Tôi vừa nãy không hề làm bị thương đến nó.

Là nó bị thương nên rơi xuống dưới? Chứ không phải là đột nhiên tới tấn công tôi?

Lại lên trên thêm một chút, thì bèn là đáy thuyền đen xì xì rồi.

Trong lòng tôi dâng lên một nỗi lo âu mạnh mẽ, nhanh chóng bơi lên trên, rất nhanh tôi đã trồi lên khỏi mặt nước.

Một phát vuốt bỏ nước trên mặt, nhìn thấy thuyền, tôi giơ tay lên bám lấy mạn thuyện, nhanh chóng trèo lên trên.

Thẩm Kế không hề giúp tôi, bởi vì lúc này hai tay cô ta đang kéo căng cây roi dài trong tay, đang nghi ngờ sợ hãi quan sát tìm kiếm xung quanh, giống như gặp địch mạnh vậy...

Vừa nãy liên tục hao công tổn sức bơi ở dưới nước, liên tục căng thẳng và tinh thần cảnh giác cao độ, nên tôi còn chưa cảm nhận được cơ thể quá tải, bây giờ lên thuyền rồi, lập tức liền có một cảm giác hụt hơi, suýt chút nữa thì đứng không vững.

Hơn nữa tôi còn phát hiện, trên sàn thuyền có không ít vết móng vuốt, rõ ràng là vết tích bị cào xước...

Bên buồng lái ở đầu còn lại, lái thuyền đen gầy, gần như co rúm ở bên rìa, cảnh giác nhìn ngó xung quanh, trong tay cũng đang cầm hai thanh đao.

“Quỷ nước đánh lén các cô?” Tôi khàn giọng mở miệng.

“Anh không vớt được xác chết?” Gần như đồng thời, Thẩm Kế cũng mở miệng thốt lên.

Hai người chúng tôi đều ngừng lại, qua mấy giây đồng hồ sau, Thẩm Kế mới bảo với tôi, chỗ này đúng thật là kỳ dị không chịu được, vừa nãy sau khi tôi xuống dưới chưa lâu, cô ta vốn còn đang quan sát phong thủy, thì đột nhiên từ dưới nước vọt ra ngoài một con quỷ nước, lao thẳng lên cổ cô ta, định cắn đứt cổ họng cô ta.

Cô ta phản đòn đánh lùi nó, chẳng bao lâu nó lại vọt ra ngoài, hơn nữa còn không phải chỉ là một con, cô ta dùng roi vụt bị thương nó xong, vốn định bắt một con lại, nhưng chúng nó ở trong nước còn trơn tuột hơn cả cá, căn bản không bắt được.

Tôi cũng kể với Thẩm Kế tất cả những gì tôi gặp ở dưới nước.

Trong lúc nói chuyện, tôi bảo lái thuyền lái thuyền, lên bờ trước rồi nói sau.

Lái thuyền như được đại xá, lập tức liền chú ý thận trọng lái thuyền, hơn nữa tốc độ lần này nhanh đến cực điểm, khoảng chừng mấy phút trôi qua, chúng tôi liền đã áp sát bờ rồi.

Tốc độ của cậu ta còn nhanh hơn tôi và Thẩm Kế, lên trên cầu tàu trước.

Sau khi tôi và Thẩm Kế lên trên xong, Lý Phòng Thúc và Tưởng Thạch già nua lớn tuổi liền sáp lại gần, trong mắt bọn họ đều ánh lên vẻ sợ hãi bất an, đồng thời cũng có vẻ dò hỏi.

Đương nhiên, cảnh tượng Thẩm Kế bị tấn công đánh lén đó, bọn họ đều có thể nhìn thấy được.

“Xác chết vẫn đang ở dưới nước... Có điều trong nước có quỷ nước, người vớt xác trước đây chắc đều là bị đám quỷ nước này giết chết, có thể hại chết bao nhiêu người vớt xác như thế, số lượng quỷ nước tuyệt đối không ít.”

Trầm mặc một lát, tôi cũng không hề giấu giếm, bảo với Thẩm Kế đám quỷ nước đó tấn công cô ta, sợ rằng chính là bởi trên người cô ta có Cổ ngọc.

Cùng lúc dứt lời, tôi vẫn còn cảm giác sợ hãi từng đợt, bọn chúng không chủ động tới tấn công tôi, mà trước tiên tìm Thẩm Kế, chính là bởi vì trên người tôi không có Cổ ngọc, cái đám quỷ nước này phán đoán Thẩm Kế mới là người vớt xác...

Chứ nếu không, tôi sợ rằng đã rất khó lên được bờ rồi.

Hơn nữa bây giờ hồi tưởng lại, trên cơ bản tôi có thể phán đoán được, xác chết của con gái Tưởng Bàn chính là nằm trong khe hở của tảng đá lớn đó, chắc là sau khi cô ta tự vẫn, liền bị quỷ nước đưa vào bên trong, tất cả người vớt xác xuống dưới, lại bị quỷ nước hại chết...

Như thế này, cái khó không phải là vớt xác... mà ngược lại là đám quỷ nước đó...

Tôi suy nghĩ rất nhanh, trên cơ bản cùng lúc tôi nói hết, thì cũng đã nghĩ xong.

Đám người bao gồm cả Lý Phòng Thúc và Tưởng Thạch toàn bộ đều đưa mắt nhìn nhau, đồng thời trong mắt cũng toàn là vẻ nghi ngờ sợ hãi.

Rất rõ ràng, người bình thường bọn họ không biết quỷ nước là thứ gì, hoặc là, cho dù có biết một số lời đồn, thì cũng không đủ hiểu.

Thẩm Kế thì vô cùng nhanh gọn, cô ta hỏi tôi xử lý thế nào?

Việc này đích thực là khiến tôi khó xử. Tôi nhíu mày cúi đầu, nghĩ mất cả nửa ngày, đừng nói là nắm phần chắc, ở dưới nước tôi kể cả là đối phó với một hai con quỷ nước thông thường, cũng đều rất khó khăn rồi.

Bọn chúng không phải xác, cũng không phải là quỷ thật, mà lại linh hoạt hơn người quá nhiều... Tôi muốn lôi xác chết từ trong hang ổ của chúng ra ngoài, khó hơn lên trời.

Thẩm Kế cũng không xuống nước được, thêm nữa kinh qua vụ này, tôi lại xuống dưới tiếp, thì sợ rằng liền có một đám quỷ nước đang đợi tôi rồi.

“Tháo chuông vẫn cần người buộc chuông... Thù oán giữa người vớt xác và quỷ nước đến từ khúc mắc qua nhiều thế hệ, tôi hỏi thăm ý kiến của chú Văn Tam, rồi liên hệ một chút với nhà họ Cẩu. Vị Cẩu Huyền này, nhất định không phải là người vớt xác thông thường, quỷ nước trước sau gì vẫn là tai họa ở dưới nước, dưới sông Hồng Hà này người sảy chân không phải số ít, kể cả có thể thoát thân được, cũng phải rơi vào nanh vuốt của chúng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận