Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 655: TẾ THIÊN MẠCH

Liễu Dục Chú chằm chằm nhìn tôi phải đến nửa phút đồng hồ, tôi mới gật gật đầu, nói đích thực là tôi.

Sau khi nói ra xong, tôi ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn không ít.

Dùng Áp trấn thần chú, đích thực có chút mạo hiểm, nhưng công hiệu của nó quá mạnh.

Trong tay tôi và Trần mù đều không có vũ khí sắc bén tuyệt đối có thể trấn áp được quỷ quái, gặp phải huyết sát đều phải đối phó một cách khó nhọc, có thứ Áp trấn thần chú này khắc trên vũ khí, có thể thành làm ít hiệu quả nhiều.

Điều duy nhất khiến tôi bức bối chính là sẽ bị Liễu Dục Chú phát hiện, cái tên đạo sĩ cứng nhắc như gã liệu có đối phó với tôi không.

Bây giờ không giấu được nữa, thì cũng chỉ có thể nói ra thôi.

Thần sắc của Liễu Dục Chú trở nên có vẻ nghĩ ngợi, đột nhiên nói một câu: “Sau khi xong chuyện này, đi quần thể núi Nam Sơn tôi mời cậu đồng hành, Áp trấn thần chú là đạo pháp độc môn của nhà họ Liễu, học tập cần quỳ trước Đạo tượng của nhà họ Liễu, cậu đi quỳ bù một cái, thế nào?”

“Việc này...”

Tôi vốn cho rằng, Liễu Dục Chú sẽ chất vấn tôi một trận, hoặc là đòi tôi trả giá gì đó, thậm chí khả năng sẽ nói là sau này cấm không được dùng Áp trấn thần chú, nhưng tôi lại không ngờ rằng gã sẽ nói những lời này...

Tim đập thình thịch hơi có chút tăng tốc, nếu qua quần thể núi Nam Sơn, hoặc giả có thể nhìn xem Liễu Dục Chú đối phó với Xác âm luyến dương? Đối phó với Dương Hạ Nguyên?

Việc gã nói quỳ Đạo tượng nhà họ Liễu tôi cảm thấy chẳng có gì đáng trách, tôi học lỏm thuật pháp độc môn của người khác, quỳ lạy rất bình thường, liệu sau khi quỳ lạy xong, tôi có thể tiếp tục dùng Áp trấn thần chú không?

Tư duy nhanh chóng chuyển động, kỳ thực từ sau khi ra khỏi quần thể núi Nam Sơn, đối với cái chỗ Phị Phát Quỷ đó, tôi vẫn luôn âm ỉ thấy sợ, bởi vì chúng tôi đúng thật suýt chút nữa thì bị chôn vùi bên trong, tôi càng không muốn lại trải qua thêm một lần nữa.

Nhưng Liễu Dục Chú muốn trả lại Thi đan, Dương Hạ Nguyên một khi có thể ra ngoài, thì nhất định sẽ là con dao treo trên đầu tôi, nếu như có thể nhìn thấy Dương Hạ Nguyên chết... Tôi cũng sẽ bớt đi một mối họa lớn trong lòng!

Tôi nghĩ đến đây, đang định nhận lời.

Thì Trần mù ở cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Quỳ Đạo tượng của nhà họ Liễu xong, thì có thể tiếp tục dùng Áp trấn thần chú mãi?”

Liễu Dục Chú bình tĩnh nói: “Chỉ cần có thể quỳ xuống được, thì đương nhiên có thể tiếp tục dùng.”

Trần mù hơi hơi gật đầu với tôi.

Bản thân tôi đã định nhận lời rồi, câu hỏi của Trần mù, cũng khiến lòng tôi xác định thêm không ít.

“Không vấn đề, tôi đi cùng với anh.” Tôi trầm giọng trả lời, cũng nhìn lại Liễu Dục Chú bằng một ánh mắt khẳng định.

Rõ ràng, có thể nhìn thấy vị trí tâm mày của Liễu Dục Chú hơi hơi giãn ra, giống như những đường vân ngang kia cũng thả lỏng hơn không ít vậy.

“La Thập Lục, cậu rất có thiên phú.” Liễu Dục Chú lại lẩm bẩm nói một câu.

Có điều lúc gã nói những lời này, lại không hề tiếp tục nhìn tôi, mà là cúi đầu nhìn xuống mặt nước sông Tiểu Liễu, ngay tiếp đó, gã bất chợt lấy từ trong ngực ra một cuộn vải.

Vù một phát, gã trực tiếp vung tay, cả mảnh vải hình thành một sợi dài, bị kéo thẳng ra, dài phải đến tận năm sáu mét, gần như bằng với độ rộng của con sông Tiểu Liễu này rồi.

Vải rơi xuống đất trước mặt chúng tôi, Trần mù và Trương Nhĩ đều lùi sau mấy bước, không dẫm dính.

Ngay tiếp đó, Liễu Dục Chú lại mò ra một cái nghiên mực nhỏ, mài mực vào trong.

Tốc độ của gã cực nhanh, rất nhanh đã mài xong mực, trong tay còn lấy ra một cây bút lông, thân bút màu vàng kim, tương tự như cây cuốc vàng kia, cũng được làm bằng vàng ròng.

Liễu Dục Chú cầm bút, nhanh chóng bắt đầu phác họa trên tấm vải trắng, trong miệng cũng đang hạ giọng lẩm nhẩm: “Phục Duyên Khư Duy, Thần Tôn uy ngũ lộ, nắm giữ các cấp hung tà khắp nơi, biết ẩn náu thần hồn, thà yên ổn quy phụ nơi thiên địa, thiên thu bách thế, vĩnh hưởng cát tường, thượng hưởng. Thiên mạch ngũ đạo trực lộ U Đế Chi Thần viết.”

Cùng lúc gã dứt lời, tấm vải trắng dài năm sáu mét, đã phác họa được non nửa phù văn, tốc độ của Liễu Dục Chú càng nhanh hơn!

Mà thứ phù văn gã vẽ ra cũng càng phức tạp, không giống với Áp trấn thần chú và những phù văn khác, ít nhất một phát là có thể nhìn ra được phác họa như thế nào.

Tờ phù này thực sự là quá lớn, lớn đến mức tôi không những nhìn không hiểu, mà còn đến mức căn bản không cách gì phân tích, trong Trạch kinh cũng không có những tồn tại tương tự. E rằng đây cũng là bí mật bất truyền của đạo sĩ nhà họ Liễu!

Cuối cùng khi Liễu Dục Chú dừng bút, gã túm lấy một đầu của tấm vải, tay dùng sức vẩy một phát, cả tấm vải bắt đầu từ phía đuôi được nhanh chóng thu về, khi vào trong tay hắn hiển nhiên đã cuộn lại thành một cuộn.

Cũng chính vào lúc này, đạo sĩ của Trường Thanh Đạo Quán được gã sai đi kiếm gỗ bắc cầu, đã lần lượt đều quay lại.

Bọn họ khiêng về không ít khúc gỗ dài sáu bảy mét.

“Phía dưới có một căn nhà một gian, nhìn trông vẻ lâu không có người ở, bên trong xà gỗ không ít, chúng tôi mượn về dùng, đợi xong thì trả, rồi để tiền với vật bù đắp.” Một trong số đạo sĩ cung kính chắp tay cúi người với Liễu Dục Chú, đồng thời nói những lời này.

Liễu Dục Chú hài lòng gật gật đầu.

Ngay tiếp đó, những đạo sĩ này liền bắt đầu bắc cầu.

Tổng cộng bốn khúc gỗ, trực tiếp bắc lên trên mặt nước của sông Tiểu Liễu, sau khi ghép lại với nhau, đã hình thành một cây cầu nhỏ có thể cho người đi qua.

Chỉ có điều sông Tiểu Liễu ở bên dưới, nước sông lại bắt đầu hơi hơi cuộn lên, giống như bên dưới có thứ gì đó muốn chui ra ngoài vậy.

Liễu Dục Chú bất chợt hừ lên một tiếng, tay gã lại lần nữa vung lên, vù một phát, đạo phù lớn ban nãy gã vừa vẽ liền bắn ra ngoài!

Một đầu trong tay gã, đầu kia thì lại trực tiếp bị vứt sang đầu bên kia của khúc gỗ, được kéo thẳng tắp, cuối cùng rơi lên trên bề mặt “cây cầu”, đồng thời giọng nói hùng hậu của Liễu Dục Chú cũng quát lên: “Tế Thiên Mạch!”

Trong nháy mắt, mặt sông đột nhiên yên tĩnh lại...

Việc này không chỉ khiến tôi nhìn mà không tin nổi, mà nhận thức về Liễu Dục Chú cũng đã thay đổi rồi, đạo sĩ không phải chỉ biết đánh quỷ như tôi nhìn thấy, những phù văn này còn càng vô cùng huyền diệu...

Mấy tên đạo sĩ còn lại của Trường Thanh Đạo Quán, trong mắt càng toát ra vẻ hưng phấn và cuồng nhiệt, chằm chằm nhìn đạo phù trên cầu, lẩm bẩm nói: “Phù soạn Dạ lộ U Thần, trị hung tà các phương, tiền bối nhà họ Liễu quả danh bất hư truyền.”

Liễu Dục Chú trực tiếp bước chân đi lên trên cây cầu, những đạo sĩ còn lại cũng vội vàng đi theo, tôi và Trần mù, Trương Nhĩ, ngược lại thành rớt lại phía sau.

Lúc bọn họ đi qua thì như đi trên đất bằng, nhưng sau khi tôi bước lên, thì lại cảm giác lảo đảo muốn ngã.

Đây chính là khác biệt giữa thân thủ rồi...

Lúc qua sông Tiểu Liễu, tôi còn không nhịn được mà cúi đầu xuống nhìn một cái, chỉ có điều khiến tôi ngẩn người ra là, thứ tôi nhìn thấy trên mặt nước, hóa ra lại là rất nhiều khuôn mặt...

Có của bố tôi... Thậm chí còn có cả của ông nội tôi... Cùng với những người chết ở trong thôn kia...

Đầu óc tôi thảng thốt mất thoáng chốc, có điều lại đột ngột cảm giác dưới chân đau buốt một trận, tất cả những thứ trước mắt đều tiêu tan không thấy nữa, thứ trôi nổi trên mặt nước, là một khuôn mặt người trắng bệch cực kỳ, không phải là bất kỳ một người nào mà tôi quen biết.

Hơn nữa nó cũng từ từ chìm xuống dưới, rõ ràng là một cái xác chết ở trong nước...

Trên trán mồ hôi liên tục đổ từng giọt to đùng, tôi không dám ngừng nghỉ nữa, nhanh chóng đi qua.

Tất cả mọi người đều đã qua sông rồi, Liễu Dục Chú bước lên trước, đồng thời bình thản nói: “Trong con sông này nhiều xác chết, nhất định là người chết ở thôn Tiểu Liễu những năm nay, bọn họ biết tất cả về cậu, đi qua là sẽ chặn đường, đạo phù này có thể khiến hung tà bị thúc đẩy, bọn chúng có thể vì người hại cậu, cũng có thể thả cho cậu đi qua, bây giờ người khác muốn vào trong, thì sẽ chẳng còn dễ dàng thế nữa.”

Lời của Liễu Dục Chú, càng khiến lòng tôi chấn động mạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận