Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1087: THỎ KHÔN ĐÀO BA Ổ, HOÀNG TIÊN CHUI DƯỚI ĐẤT

Trên kiếm đồng phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, sát khí ngập tràn!

Mấy chục đạo sĩ nhà họ Liễu vụt lên trước một bước!

Giữa trán bọn họ bôi máu gà, nhìn như vô cùng thảm hại, nhưng trong mắt bọn họ, lại ánh lên vẻ nghiêm khắc và khốc liệt đến cùng cực!

Đặc biệt là hai đạo sĩ già đứng ở trên đầu đám đông.

Liễu Hóa Đạo không có ở đó, tới phía trước nhất, là Liễu Hóa Minh và Liễu Hóa Dương!

Trang phục người làm của nhà họ Phùng trên người bọn lão trực tiếp rách bung, lộ ra đạo bào bên dưới, ba thanh kiếm đồng từ trước mặt bọn lão, ném bay lên trên.

“Ta nay trảm bỏ, trừ đi bách ương! Nhất trảm trừ Thiên ương, thiên phùng đạo lộ quỷ, trảm trừ tru ma quỷ, vĩnh viễn rời quê hương!”

“Nhị trảm trừ Địa ương, Địa hộ hàng cát tường! Nam tà nữ quy chính, trảm diệt tự tiêu vong!”

“Tam trảm trừ Quỷ ương, bách quái đều ẩn nấp, đoạn trừ nhiều ác sự, gia quyến tự an khang, ta phụng Ngọc hoàng Luật lệnh xá!”

Hai đạo sĩ già này bắt đầu, đạo sĩ phía sau phụ họa.

Trong nháy mắt, tiếng chú pháp của Trảm tang chú vang lên, đinh tai nhức óc, sự trống vắng tĩnh mịch của cả con phố, đều hoàn toàn bị chúng lấp đầy!

Dày đặc chi chít kiếm, bắn bay về phía cổng khu nhà cũ!

Liễu Dục Chú đột ngột lật người dậy!

Đồng thời, miệng gã cũng nghiêm giọng quát lên: “Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương! Giờ nay phá thổ, vạn sự cát tường, cuốc vàng nhất cử, Thụy khắp núi đồi!”

Chú pháp vang, cánh tay bị đè sau lưng của gã, cũng vụt giơ cao, thứ trong tay gã nắm chặt, hiển nhiên là một chiếc cuốc vàng dài bằng cẳng tay!

Chiếc cuốc vàng đó trực tiếp bổ thẳng về phía mặt của Từ Bạch Bì!

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh quá nhanh, Từ Bạch Bì đã không kịp nhìn tôi nữa.

Cảm xúc bộc phát từ trên mặt lão ta, chỉ có kinh ngạc, hung hãn, và sát khí!

Tôi cũng trong nháy mắt cảm thấy lông tóc toàn thân dựng ngược cả lên!

Lúc này, tôi và Từ Bạch Bì đang đứng ở cùng một vị trí, nếu như không nhanh chóng tránh né, sợ là giây tiếp theo, tôi liền sẽ bị mấy trăm thanh kiếm đồng thau đó đâm thành tổ ong!

Trong nháy mắt, tôi vụt lùi ra phía sau, ánh mắt vô cùng cảnh giác chằm chằm nhìn Từ Bạch Bì.

Hướng tôi lùi sau, chính là phòng của Từ Thi Vũ, mục đích chính là để tránh lúc nữa Từ Bạch Bì cáu tiết phát khùng, trực tiếp dùng Từ Thi Vũ để uy hiếp.

Tôi chắn ở giữa, Từ Bạch Bì liền phải vượt qua tôi, tôi sẽ không cho lão ta cơ hội này!

Giây tiếp theo, động tác của Từ Bạch Bì, càng vượt ngoài dự liệu của tôi, cả người lão ta lại trực tiếp phủ phục xuống đất, động tác này rất kỳ dị, nhưng đồng thời cũng quen thuộc khác thường.

Trước đây tôi từng có hai lần giao đấu với Từ Bạch Bì, lão ta chuẩn bị đánh thật, thì liền sẽ phủ phục xuống như hoàng bì tử vậy.

Từ khoảnh khắc lão ta phủ phục xuống, tôi còn phát hiện ra một chi tiết, những mảng phấn trắng nhởn trên mặt lão ta đang nhanh chóng bong xuống, lộ ra khuôn mặt đen xì xì bên dưới, cùng với lớp lông vũ dính sát trên da, hai con mắt đen ngòm đó của lão ta, đã giống như hai cái hố sâu hoắm.

Cùng với việc phủ phục xuống, tay phải của lão ta đồng thời túm về phía cổ tay của Liễu Dục Chú, cánh tay đen xì xì nhìn mà thấy sợ.

Một cuốc của Liễu Dục Chú vừa vặn chém trúng bàn tay lão ta!

Nhưng kỳ dị là, một phát này của gã, hóa ra lại không chém đứt cánh tay của Từ Bạch Bì!

Cánh tay của Ác thi vũ hóa này, lại kiên cố đến mức ấy?!

Giây tiếp theo, Liễu Dục Chú bèn đạp một cú thật mạnh lên ngực của Từ Bạch Bì, cả người bay ngược lên trên.

Hàng loạt kiếm đồng được bắn ra, đã ầm ầm lao tới!

Mà lúc này, tôi chỉ cảm giác da mình giống như sắp bị cứa đứt, trong không khí lạnh buốt, dường như có vô số con dao, đang cắt lên da tôi vậy.

Có điều đây không phải là uy thế do kiếm đồng Trảm tang chú đem lại, mà là tử khí, âm khí do mũi Xuyên tâm long này hình thành, đang không ngừng ăn mòn cơ thể tôi.

Bây giờ không chỉ có tôi khó chịu kiểu này, mà đạo sĩ bên ngoài cũng vậy, Từ Bạch Bì thì càng như vậy!

Động tác của Từ Bạch Bì, chỉ kịp dùng áo khoác Hoàng tiên trên người, che lấy cơ thể mình!

Ngay tiếp đấy, ở cuối tầm nhìn của tôi chính là, lão ta giống như một con rùa co quắp trên mặt đất.

Kiếm đồng tới rồi!

Tiếp đấy, trước cổng bèn nổi sương mù...

Thứ sương mù trong màu trắng ánh sắc đen, đồng thời còn có tiếng hự của Từ Bạch Bì, trong tiếng hự đó toát lên sự đau đớn!

Tim tôi đang điên cuồng đập thình thịch.

Gậy khóc tang bị tôi nắm chặt trong tay.

Thế này cũng có khác biệt với kế hoạch, vốn dĩ kế hoạch là định để Liễu Dục Chú bật lên, đạo sĩ nhà họ Liễu động thủ, tử khí của Xuyên tâm long ập tới, Từ Bạch Bì sẽ trực tiếp tháo chạy luôn!

Nhưng đúng thật không ngờ rằng, Từ Bạch Bì lại sẽ cắn răng chống chọi một phát thế này!

Đây sợ rằng cũng có liên quan đến việc lão ta quá chủ quan, đồng thời còn liên quan đến một cuốc chém thẳng về phía mặt lão ta của Liễu Dục Chú, khiến lão ta không có thời gian chạy!

Hơi thở của tôi gần như ngừng lại, ánh mắt khóa chặt thứ sương mù trong màu trắng ánh sắc đen đó.

Một cánh tay của xác đen có thể khiến lão ta chặn được Liễu Dục Chú, nhưng Trảm tang chú của mấy chục đạo sĩ, lão ta có thể chặn được bao nhiêu?!

Hoặc giả thứ sương mù này tan đi một phát, Từ Bạch Bì liền bị đâm thành con nhím luôn?!

Tất cả những việc này phát sinh quá nhanh, Trảm tang chú cũng đã tiêu hao hết sạch, sương mù dần dần tan đi, trên mặt đất cắm đầy kiếm đồng, kiếm gỗ đào, thậm chí cả trên tường ở bên cạnh cũng vậy.

Còn Từ Bạch Bì... thì không thấy đâu nữa.

Kỳ dị nữa là, mặt đất trước cổng, lại còn có một cái hố sâu hoắm!

Điều này lập tức liền khiến tôi nghĩ đến lần đó khi sửa căn nhà này, con phố này, bên dưới lòng đất liền đào ra một cái hang.

Sắc mặt tôi vô cùng khó coi, lão Từ Bạch Bì này cảnh giác thật, xảo trá thật!

Đều nói là Thỏ khôn đào ba ổ, lão ta hóa ra lại còn đào hang ở dưới lòng đất của khu nhà cũ nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận