Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 378: MỞ QUAN

“Còn nữa Thập Lục, sau này chúng ta xuất hành, mày cứ bói cho chú Văn Tam một quẻ trước, việc rủi ro quá lớn thế này, vẫn cứ phải tránh né thoái thác, chứ không chúng ta ra ngoài nhỡ gặp chuyện gì, dì Thái mày với bà nội mày cũng không chịu nổi.”

Lưu Văn Tam không nói còn đỡ, lão nhắc đến cái chữ ‘quẻ’ này, bèn khiến tôi nhớ đến cái quẻ bói được hình thành do bàn thờ của linh đường rung lắc lúc tôi bái sư.

Cũng chính là quẻ bói mà Trương Cửu Quái cho tôi. Tướng quẻ cuối cùng hiển hiện, là rồng chém giết nhau ở vùng hoang dã.

Biến cố của long mạch trong quẻ bói này, coi như là đại cục long mạch của thiên hạ.

Tôi với tư cách là một Âm dương tiên sinh, bèn là điềm báo cơ hội sống của cuộc chém giết này.

Khi đó tôi còn cách một khoảng rất xa mới đạt đến ngưỡng thông hiểu âm dương.

Cũng thấy rằng mình có tài có đức gì đâu, làm sao có thể xen vào chuyện của long mạch thật sự này được?

Nhưng bây giờ tất cả những việc vừa phát sinh này, lại khiến tôi biết được một người thông hiểu âm dương, nếu như có ý định làm gì đó đối với long mạch, thì sự phá hoại có thể gây ra được đúng là quá nhiều quá nhiều.

Tôi vẫn còn có một đoạn đường rất dài cần đi, cái tâm lý kính nể ấy cũng ngày càng nặng thêm.

Đặc biệt là câu nói đó của Lưu Văn Tam, cũng thức tỉnh tôi nhiều hơn.

Lão yêu cầu tôi đi ra ngoài thì bói quẻ cho lão, để tránh né nguy hiểm.

Tôi sau này cũng cần phải chú ý đến bất cứ hành động nào, tuyệt đối đừng vì sự ích kỷ cá nhân, mà phá hoại đại cục phong thủy địa linh nhân kiệt!

Để tránh dẫn đến thiên tai, khiến người không liên quan vô cớ mất mạng.

Sau khi tư duy bình ổn lại, tôi cũng trực tiếp tìm Cẩu Tam Đường, nói chuyện cần đem cái âm thai hóa ngọc kia trả lại chỗ này.

Về chuyện của cái xác nữ, tôi cũng nói rất thẳng thắn.

Nếu nhà họ Cẩu đã dùng quan tài mới đổi quan tài cũ, bố cục phong thủy này không bị phá vỡ, giáo huấn tổ tiên của bọn họ cũng coi như đã đạt được.

Sau này ở đây bèn là khu mộ tổ của nhà họ Cẩu, không tránh được việc phải tới đây thắp hương cúng bái.

Hơn nữa nhà họ Cẩu cũng cần kiếm ăn ở dưới Huyền Hà, gia tộc cũng sống ở bên bờ sông Huyền Hà.

Độ hung dữ của cái xác nữ này, người vớt xác tuyệt đối không thể là đối thủ, chỉ vì một cái âm thai hóa ngọc như thế, mà đoạn tuyệt đường tài lộc sau này, thực sự là không dùng được, mà cũng không cần thiết.

Cẩu Tam Đường chau mày cúi đầu, rõ ràng cũng có vài phần do dự.

Cuối cùng ông ta mới nói: “Chuyện này sợ rằng có chút phiền phức, thân phận địa vị của người đặt mua cái âm thai hóa ngọc này không thấp, đích thực là một quý nhân quyền thế.” “Tiền của anh ta cũng đã chuyển cho nhà họ Cẩu rồi, trong hai ngày sẽ tới lấy đi.” Tôi cũng nhíu mày, đang định nói.

Thì Lưu Văn Tam lại mở miệng: “Cẩu gia chủ, câu này ông nói thế cũng không được, ban nãy cỗ quan tài này có thể lên bờ được, cũng may nhờ có cái xác nữ kia, nếu không, sợ là đến tôi cũng phải chìm xuống đáy đầm. Ông làm sao mà biết được, cái xác nữ này có phải là một trong số mắt xích trong giáo huấn của lão tổ tông nhà ông không?”

“Nhà họ Cẩu đã thủ ở Huyền Hà kiếm tiền bao nhiêu năm thế rồi, việc gì phải làm đến tận cùng như thế?”

Những người vớt xác kia cũng có không ít người ngẩng đầu lên.

Trong mắt những người vớt xác từng xuống nước đều còn lưu lại vẻ kinh hãi, trải qua nỗi sợ hãi sống chết rồi, ngược lại không còn nhiều sự tham tài như trước nữa. Đặc biệt là bọn họ lúc nãy cũng đẩy quan tài cùng với Lưu Văn Tam, nên càng có thể cảm nhận được sự biến hóa của cỗ quan tài này.

Thực sự bảo bọn họ chẳng biết gì cả, thì tuyệt đối không thể có.

Đương nhiên trong số này phải loại trừ Trương Dương ra, Trương Dương chưa từng xuống nước, lúc nào cũng chỉ biết lo cho thân mình.

Thần sắc của hắn có chút hung tợn, liếc tôi mấy phát, nhưng không thò đầu ra nói.

Mấy người vớt xác mở mồm ra khuyên vài câu, Cẩu Tam Đường cũng không tiếp tục kiên trì.

Gật đầu nói đợi sáng mai đi về, thì sẽ sắp xếp người đưa âm thai hóa ngọc về đây, kể cả có đắc tội người khác, ông ta cũng sẽ nghĩ cách giải quyết.

Lòng tôi như trút bỏ được một tảng đá lớn.

Trong lúc nghỉ ngơi, cả người đều thả lỏng hơn không ít.

Nghỉ ngơi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, lúc trời tờ mờ sáng, dòng chảy của Huyền Hà đã khôi phục lại sự bình lặng.

Tôi phát hiện mực nước của đầm nước dường như dâng lên không ít, núi Chi long đích thực là cũng bởi ảnh hướng của chấn động, mà nứt toác rất nhiều, toàn bộ thân núi không biết là do chìm xuống, hay là bởi vì mực nước dâng lên, mà thành nhỏ đi một ít.

Có điều phần thân núi ôm vòng vẫn còn đó, bố cục phong thủy ở đây không hề bị phá hỏng.

Trong quá trình trở về không hề xuất hiện bất cứ việc gì ngoài ý muốn.

Thuận buồm xuôi gió về đến nhánh dòng chảy ở bên ngoài nhà họ Cẩu, sau khi xuống thuyền, lòng tôi cũng dâng lên cảm giác sống sót sau tai họa.

Trước cổng nhà họ Cẩu có không ít người làm đang đợi, tôi một phát liền nhìn thấy Liễu Dục Chú, gã ngồi ở trong sảnh chính, giống như chưa từng cử động vậy.

Trần mù cũng đang ngồi ở phía đối diện với gã, hai người dường như là giằng co liên tục cả một ngày một đêm.

Còn trên nền đất trống giữa hai bọn họ thì có trói mấy người.

Tôi đại khái đoán được, những người này chính là mấy người nhà họ Cẩu hại chết cả nhà Hà Dậu Dân và Mạnh Hân Thư.

Cẩu Tam Đường bảo bọn tôi đi về nghỉ ngơi trước, những việc khác đợi quay lại rồi giải quyết sau, ông ta bây giờ sẽ sắp người đưa âm thai hóa ngọc về đầm nước.

Hiệu suất làm việc này của Cẩu Tam Đường, cũng khiến tôi yên tâm hơn không ít, gật gật đầu nói được. Tôi lại bảo ông ta cho người, đưa ngao sói đi kiếm ít đồ ăn.

Ông ta gật đầu gọi Cẩu Hoàng tới, tôi cũng dặn dò ngao sói đôi câu.

Nó thông tính người, đại thể cũng hiểu chuyện.

Chúng tôi vào sảnh chính, Trần mù đứng dậy, chào hỏi với chúng tôi.

Liễu Dục Chú chẳng thèm liếc chúng tôi đến một cái.

Lưu Văn Tam cũng bảo Trần mù đi nghỉ ngơi, ban ngày ban mặt, cũng không cần thiết cứ phải giằng co mãi.

Còn về mấy người nhà họ Cẩu bị trói kia, thần sắc bọn họ đều vô cùng hoảng sợ, thậm chí còn có chút tuyệt vọng.

Đối với bọn họ, tôi lại chẳng có chút thương xót nào.

Giết người đền mạng, mượn nợ trả tiền, đây là đạo lý hiển nhiên.

Chỉ là không biết, Mạnh Hân Thư sẽ tới lúc nào, cô ta có biết ý tứ của chúng tôi không?

Việc này e rằng vẫn phải nhờ Trần mù đốt thư người chết gửi qua.

Hai mẹ con bọn họ chịu thiệt hại trong tay Liễu Dục Chú, nếu có Liễu Dục Chú ở đó, chắc chắn sẽ không dễ dàng gì xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ lo lắng rằng đây là một cái bẫy.

Về đến trong sân chỗ phòng mình ở, trước khi vào phòng đi ngủ, người làm nhà họ Cẩu đem đồ ăn tới.

Chúng tôi ăn uống no nê xong, mới lên giường đi ngủ.

Ban ngày ngủ cũng ngon giấc, không lo xảy ra chuyện.

Ngủ một giấc tỉnh dậy xong, càng cảm thấy cả người đau nhức không thôi, vận động quá mức, vẫn khiến tôi có chút không chống nổi.

Rời khỏi giường đi tắm rửa một chút, ý thức cũng đã tỉnh táo hoàn toàn, tôi dự tính ở nhà họ Cẩu vẫn còn hai việc của Mạnh Hân Thư và Từ Bạch Bì cần giải quyết.

Sau đó là có thể bắt tay vào tìm thêm thông tin về vị Kham dư đại sư kia.

Đối với phong thủy, tôi hiện giờ cũng đã hiểu nhiều hơn, hoặc giả có thể thử đọ sức với y.

Ra ngoài sân, tôi mới phát hiện hóa ra Cẩu Hoàng đang đợi ở đấy.

Tôi thuận miệng hỏi hắn có việc gì thế?

Cẩu Hoàng cười cười, lúc này biểu cảm trên mặt hắn đã không còn giả tạo như thế nữa, nghiêm túc nói gia chủ nhà hắn bảo hắn đợi ở đây.

Sau khi chúng tôi ngủ dậy, thì qua bên ngoài sảnh chính một chuyến.

Cỗ quan tài vớt về sắp mở quan, hơn nữa còn có một món đồ, cần đưa cho Lưu Văn Tam.

Đầu tôi căng lên một phát.

Tôi vốn còn tưởng Cẩu Tam Đường sẽ giấu giấu giếm giếm cỗ quan tài của tổ tiên này, hoặc là có dự tính khác, chứ hoàn toàn không ngờ rằng, ông ta lại mở quan trước mặt mọi người!

Và còn, cái thứ cần đưa cho Lưu Văn Tam kia, có phải là tượng Ai Công thực sự không?

Quan hệ giữa nhà họ Cẩu và người vớt xác tuyệt đối không hề đơn giản.

Trong lòng tôi cũng càng hiếu kỳ hơn, vội vàng đi gõ cửa gọi Lưu Văn Tam dậy.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương thứ ba kết thúc rồi. Cảm ơn hôm qua lại có bao nhiêu quan phụ mẫu thưởng tiếp.

Tôi lại bắt đầu tích nháp dồn chương, cố gắng đợt sau sẽ tiếp tục bạo chương.

Một hai tệ hoặc 1000 vàng tiện tay của mọi người, đối với truyện mà nói kỳ thực là sự giúp đỡ rất lớn, có thể khiến app cho La Thập Lục thêm nhiều cơ hội được xuất hiện hơn.

Và cũng là động lực của La mỗ!

Càng cảm ơn các phú hào động cái là thưởng mấy chục mấy trăm, ngoài ra trước đây có mấy phú hào muốn có tên, trả lời ở khu bình luận tương đối khó tìm, bình luận nhiều quá.

Mở riêng một phần bình luận đi, tôi qua ghim lên một chút, lưu lại, giờ sắp mở rộng kịch bản, cần thêm nhân vật mới rồi.

Nữ phú hào Quất Tử đừng cuống vội, tôi sẽ xếp cho bạn nhanh thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận