Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 957: ÔN THẦN

Cơ thể tôi hơi hơi run lên, khí lạnh từ gan bàn chân xộc lên, thấm vào từ tứ chi bách huyệt.

Trên cái xác chết đó là một chiếc áo trắng ố vàng, vùng bụng có một cái lỗ máu, buông xõa ở sau gáy, là mái tóc màu đen rối bù khô xơ.

Xương mày dài hẹp, mặt chữ Quốc, xương gò má cao vút, vị trí ấn đường hình tròn gồ lên.

Hai mắt ông ta nhắm nghiền, lông vũ đen trên mặt ép sát trên da, cái lạnh và dữ từ toàn thân toát ra, gần như khiến người ta cảm thấy cứng đờ lạnh buốt đến khó có thể nhấc bước được.

“Cậu nghĩ xong sẽ thu xếp cho hắn thế nào chưa?!” Hai mắt Dương Thanh Sơn lạnh lẽo nhìn sang tôi.

Hắn đột ngột giơ tay, tay trái một cây cuốc vàng, tay phải một thanh kiếm đồng thau.

Cuốc vàng đối diện với xác chết của Lý Âm Dương trên ghế thái sư, kiếm đồng thau thì lại chỉ vào Dương Hưng!

Tôi không biết tại sao Lý Âm Dương lai đột ngột xuất hiện, rất rõ ràng, là hai người già kia khiêng xác chết của ông ta ra ngoài.

Nhưng ông ta xuất hiện thế này, liền quấy nhiễu việc tru sát Dương Hưng vừa nãy của Dương Thanh Sơn.

Lúc này lời của Dương Thanh Sơn, tôi lại nghe rất rõ ràng.

Hồi đó khi Viên Hóa Thiệu bị diệt, hắn liền bảo tôi dùng Sát thuật đối với Lý Âm Dương, tôi không dùng, cứ dây dưa kéo dài mãi, nghĩ rằng có phương pháp có thể an táng Lý Âm Dương... Cuộc đời này của ông ta quá mức thê lương, tôi không muốn khiến ông ta hồn phi phách tán.

“Tôi... Có một biện pháp.” Tôi cực lực giữ hơi thở bình ổn, khàn giọng mở miệng nói.

“Ở đây, không hoan nghênh ngươi, cút!”

Đột nhiên, người già ở bên phải ghế thái sư kia, bất thình lình mở miệng quát lên.

Rõ ràng lời này là nói với Dương Thanh Sơn.

Hai người già bị trúng vong này dữ thì dữ, nhưng lại không lộ ra sát khí, dường như không có ý muốn động thủ với Dương Thanh Sơn.

Cuốc vàng của Dương Thanh Sơn không hề thu về, kiếm đồng thau trong tay hắn, thì lại một lần nữa ném về phía Dương Hưng!

Dương Hưng co giò, vụt một phát chạy thục mạng về phía vị trí cổng khu nhà!

Trong đầu tôi đột ngột dâng lên một ý nghĩ không hay.

Quả nhiên, giây phút kiếm đồng thau tiếp cận với cơ thể của Dương Hưng, bèn “Keng!” một phát rơi xuống dưới đất.

Thời điểm này, Dương Hưng đã sắp chạy đến cổng khu nhà rồi.

Mặt tôi lại lần nữa biến sắc.

Lý Âm Dương không thể nào bị Trương Nhĩ khống chế được, nhưng tôi lại đột nhiên nghĩ đến lý do ông ta ra tay...

Dương Thanh Sơn, muốn diệt bỏ Lý Âm Dương cơ mà.

Bất kể đây là bởi vì yêu cầu khi Lý Âm Dương vẫn còn giữ được thiện niệm nói với Dương Thanh Sơn, hay là bởi vì chính khí vốn có của Dương Thanh Sơn thúc đẩy, Lý Âm Dương chỉ có ác niệm hiện giờ, đều không thể nào chứa chấp Dương Thanh Sơn được.

Đặc biệt là còn ở trong căn Viên thị Âm dương trạch này!

Hà Trĩ trấn giữ trạch viện, ông ta dừng xác trong trạch viện, chỗ này đã thành địa bàn của bọn họ, ông ta tuyệt nhiên không thể nào để Dương Thanh Sơn tùy ý hành sự ở đây được.

“Đi đuổi theo nó.” Dương Thanh Sơn đột nhiên trầm giọng nói với tôi.

Cơ thể tôi cứng đờ một phát, nhưng trong mắt lại vô cùng lo âu.

Bởi vì tôi sợ Dương Thanh Sơn đánh luôn với Lý Âm Dương, một xác Ác thi vũ hóa, một xác Thanh thi đạo, thế này mà đấu nhau tạm thời còn chưa biết thắng thua, nhưng một khi dẫn đến việc Hà Trĩ cũng động thủ, thì Dương Thanh Sơn xác suất lớn là sẽ bại.

“Đừng động thủ.” Tôi khàn giọng nói.

Nhìn thật sâu xác chết của Lý Âm Dương một cái, trong lòng tôi càng phức tạp vạn phần, nhưng vẫn cứ co giò nhanh chóng đuổi theo ra phía ngoài khu nhà.

Tuy tôi lo lắng không sai, nhưng tôi cũng tin tưởng Dương Thanh Sơn, lý trí của Dương Thanh Sơn là thứ tôi không thể bì được, cũng không thể tưởng tượng được, bản lĩnh của hắn sợ rằng không kém Liễu Tam Nguyên, đúng là ép Dương Thanh Sơn đến đường cùng thật, Lý Âm Dương và Hà Trĩ nhất định sẽ bị diệt mất một, Lý Âm Dương một lòng cầu ác, Hà Trĩ chắc sẽ không cực đoan như thế, cũng sẽ ngăn cản Lý Âm Dương?

Đương nhiên, tất cả những việc này cũng chỉ là phân tích một phía của tôi mà thôi.

Rất nhanh tôi liền đã đuổi theo tới cổng khu nhà.

Dương Hưng đã chạy ra ngoài, sắp mất hút ở tận cùng con phố ở phía bên kia rồi.

Ánh trăng lạnh lẽo thê thiết rắc trên đường phố tĩnh mịch.

Lúc này cơ thể Dương Hưng cứng đờ hơn không ít so với trước, động tác chạy cũng máy móc hơn rất nhiều, hơn nữa tôi còn phát hiện, hắn đã chẳng có bóng nữa rồi...

Một dao cầu chết này của hắn, nhất định đã khơi dậy Ôn thần chú.

Ôn thần chú này sẽ hình thành xác dữ Ôn thần, loại xác chết này, cũng là xác sống?

Trong lúc suy nghĩ, tốc độ bước chân tôi tăng lên, dốc hết sức lực, điên cuồng chạy đuổi theo!

Lúc này, trong lòng tôi lạnh ngắt.

Tôi muốn giữ hậu cho Dương Thanh Sơn, nhưng Dương Hưng trước sau gì đều không trân trọng cơ hội này, ép cho Dương Thanh Sơn ra tay.

Bây giờ tất cả những việc này, đã chẳng còn khả năng xoay chuyển nữa, Dương Hưng bắt buộc phải bị tru diệt rồi!

Sự điên dại của nhà họ Dương, dường như di truyền cách đời vậy, hung ác điên cuồng của Dương Hạ Nguyên, đó là đối với người ngoài.

Điên cuồng hung ác của Dương Hưng, thì lại đến cả bản thân cũng không buông tha.

Càng đáng sợ hơn là, Dương Hưng đã hoàn toàn bị Trương Nhĩ tẩy não, thậm chí có thể nói là Trương Nhĩ bảo gì nghe nấy, Dương Hưng đã kích động Ôn thần chú hiện giờ, nhất định sẽ thành thứ hung khí càng lợi hại hơn trong tay Trương Nhĩ.

Hơn nữa trong lòng tôi cũng có nỗi lo âu rất mãnh liệt, đó chính là cảm xúc cuối cùng đối với Dương Thanh Sơn của Dương Hưng, đã chuyển biến thành hận, Trương Nhĩ liệu có còn thuật pháp ác độc nào, thông qua Dương Hưng, gây bất lợi cho Dương Thanh Sơn hay không?

Tư duy giống như một mớ bòng bong.

Tốc độ bước chân tôi lại càng nhanh hơn, chẳng mấy chốc, tôi đã đuổi theo đến lối vào con phố cũ kỹ này rồi.

Đầu phố, Dương Hưng dừng chân đứng lại.

Phía trước người hắn, lại đang đỗ một chiếc xe, cửa xe mở ra, Dương Hưng chui vào trong.

Cửa sổ xe cũng để mở, để lộ ra ngoài nửa khuôn mặt già nua.

Lão lạnh nhạt nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nụ cười này lại khiến tôi như rơi vào động băng.

Cửa sổ xe từ từ đóng lại, đồng thời xe khởi động chân ga, nhanh chóng lái về phía trước!

Tôi vẫn theo bản năng lao nhanh lên trước đuổi theo, chỉ có điều, tôi đã không đuổi kịp được nữa...

Lúc lao đến vị trí vừa nãy của Dương Hưng, xe đã lái ra ngoài ít nhất hai ba mươi mét rồi...

Tôi trợn mắt chằm chằm nhìn phía trước, nghiến chặt răng, động tác trên tay thì lại không ngừng nghỉ chút nào, trong nháy mắt móc điện thoại ra, “Tách!” một tiếng chụp lại ảnh đuôi xe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận