Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 471: MŨI NHƯ MỎ ƯNG, MỔ TIM TUỶ NGƯỜI

Trong vẻ âm u toát ra vài phần lạnh lẽo, phối hợp với gương mặt bệnh lao, khiến khí chất cả người có sự thay đổi một trời một vực so với lúc trước!

Vụt nhìn qua một phát đã chẳng còn nhận ra là tôi nữa.

Đương nhiên, nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra được,

Dù gì cũng chỉ là thay đổi cách trang điểm, chứ không phải là thay một gương mặt khác.

“Người không thể nhìn diện mạo, La tiên sinh còn trẻ măng mà đã có thể không chế cảm xúc tinh tế đến mức này.” Trong mắt Đường Lệ đầy vẻ tán thưởng, ánh mắt nhìn tôi, giống như đang nhìn một món đồ chị ta rất thích vậy.

Tôi cảm giác có chút mất tự nhiên, có điều rất nhanh cũng đã thả lỏng.

Đối với chị ta mà nói, kết quả hóa trang cho tôi, chính là bản thân làm ra một vật thành phẩm, nếu như thành phẩm vừa ý, lộ ra ánh mắt này cũng chẳng có gì lạ.

“Phùng gia chủ, giúp tôi tìm một bộ đồ vải đi, không gây chú ý là được.”

Tôi nói yêu cầu với Phùng Chí Vinh trước, rồi nhìn sang Đường Lệ, nói lời cảm ơn với chị ta.

Phùng Chí Vinh gật đầu lia lịa, nói việc này không vấn đề gì, chỉ là chuyện nhỏ.

Đường Lệ khẽ nói tiếp: “La tiên sinh, lớp trang điểm này đừng làm hỏng, phàm là người chẳng gặp cậu mấy thì rất khó nhận ra, thay quần áo, giữ tốt biểu cảm này, là phù hợp với gương mặt này rồi.”

“Trước đây La tiên sinh là người tốt, nhưng lúc này, thì không phải.”

Tuy Đường Lệ nói là thật, nhưng tôi nghe kiểu gì đều thấy kỳ quái.

Tôi biểu thị những lời dặn dò này tôi đều ghi nhớ rồi, Phùng Chí Vinh thì nói chút nữa ông ta cho người đưa quần áo tới, đợi đêm khuya một chút thì chuẩn bị rời đi.

Lại lần nữa quay về dãy nhà bên, Lưu Văn Tam lập tức vô cùng kinh ngạc.

Trần mù còn đỡ, chẳng thay đổi biểu cảm gì, vì bản thân lão vốn đã nhìn không rõ rồi.

Từ Thi Vũ thì ngơ ngác hỏi tôi làm như thế nào vậy, khí chất cả người đều thay đổi rồi, bộ dạng cũng trở nên quái dị như thế.

Nếu không phải cô ta cũng tương đối thân thiết với tôi, tôi lại còn đang mặc bộ quần áo này, cô ta cũng sợ sẽ nhận nhầm người.

Tôi cười cười, nhìn sang Lưu Văn Tam: “Chú Văn Tam, thế nào?”

“Đẹp.” Vẻ kinh ngạc trong mắt Lưu Văn Tam, biến thành tán thưởng!

Đại khái tôi đem chuyện hóa trang ra kể một lượt.

Vừa hay người làm nhà họ Phùng cũng đem tới một bộ quần áo.

Sau khi tôi thay xong, Phùng Chí Vinh cũng tới thông báo cho chúng tôi xuất phát.

Chúng tôi không đi từ cổng chính nhà họ Phùng, mà từ cổng sau lên một chiếc xe SUV màu đen.

Phùng Chí Vinh không đồng hành, mà người dẫn đường ngược lại là Phùng Quân cao cao gầy gầy.

Tôi đã có một thời gian tương đối không nhìn thấy hắn, lúc hắn nhìn đối diện với tôi, ánh mắt rõ ràng còn có chút tránh né và ngượng ngập.

“La tiên sinh, gia chủ lúc này lại tới nhà họ Sài thì tương đối gai mắt, tôi sẽ đưa các cậu vào từ cổng sau, những sắp xếp khác đều đang chuẩn bị, còn Sài gia chủ thì đã nói chuyện qua với gia chủ rồi.” Giọng Phùng Quân rất khiêm nhường cung kính.

“Ừ.” Tôi gật gật đầu.

Vì để giảm bớt sơ hở của mình, tôi liền giữ nguyên ánh mắt mô phỏng Dương Hạ Nguyên, không thay đổi gì cả.

Phùng Quân đạp chân ga, xe lên đường.

Trời đêm không trăng, mây đen che lấp tất cả.

Xuất phát chỉ có ba người tôi, Lưu VănTam, Trần mù.

Lúc trước khi bàn bạc, Từ Thi Vũ cũng biểu thị cô ta đi cùng hoặc giả cũng chẳng giúp được gì, chẳng bằng đi canh chừng Vương Kim Cúc, chặt đứt một con đường lùi của Lý Đức Hiền.

Thành phố Nội Dương về đêm, trên đường cũng yên tĩnh khác thường.

Khoảng tầm hơn bốn mươi phút, chúng tôi ra đến khu ngoại ô phía tây thành phố Nội Dương.

Nhà họ Sài có một khu nhà rất lớn ở ngoại ô, đầy vẻ cổ kính.

Chúng tôi vẫn xuống xe ở cổng sau, vào trong dưới sự dẫn đường của Phùng Quân, đi qua mấy hành lang và lối đi nhỏ.

Mấy phút sau, vào trong một gian sảnh rộng rãi.

Cửa gian sảnh đóng chặt, Phùng Quân lên trước mở ra xong, có ánh đèn sáng trưng hắt ra.

Hắn làm một động tác mời, ra hiệu cho chúng tôi vào trong.

Sau khi vào phòng xong, hắn liền lập tức đóng cửa lại.

Trong sảnh sáng như ban ngày, hai cỗ quan tài được đặt ở chính giữa phòng.

Một cỗ quan tài quét sơn đỏ, màu đỏ tươi như máu, cỗ quan tài còn lại thì là màu trắng lạnh lẽo.

Phía trước quan tài đều có bày nến hương hoa quả cúng, chậu đốt vàng mã.

Mùi nến hương lả lướt bay vào mũi, rất khó ngửi.

Tiếng bước chân khe khẽ từ phía bên cạnh truyền lại.

Mạn bên phải gian sảnh có một cánh cửa, chỉ dùng một tấm rèm che.

Tấm rèm bị vén ra, xuất hiện trong tầm mắt tôi, là một người đàn ông khoảng tầm năm sáu mươi tuổi.

Ánh mắt ông ta sáng quắc, thân hình cao gầy, mặc một bộ quần áo vải giống như thầy đồ dạy học ngày xưa vậy, cổ tay đeo vòng hạt, trên cổ cũng đeo miếng ngọc bài, trong tay còn đang vân vê một đôi hạt óc chó màu tím đỏ.

Nhìn tướng mặt ông ta, mũi mỏ ưng, mắt một mí, dáng mày rất dài, môi rất mỏng.

Phùng Quân lên tiếng chào hỏi ông ta trước, tiếp đấy lại giới thiệu chúng tôi với nhau.

Người này, bèn là gia chủ của nhà họ Sài, Sài Dục.

Sài Dục chằm chằm nhìn tôi, trong mắt còn có chút vẻ sắc bén: “Âm dương tiên sinh La Thập Lục, nghe danh không bằng gặp mặt, người dẫn đường âm Trần mù, người vớt xác sông Dương Lưu VănTam, Sài mỗ may mắn là bạn thân của Phùng Chí Vinh nên mới mời được ba vị.”

Giọng nói này của Sài Dục được cái khí thế đầy đủ, cũng tương đối thân thiện.

Chỉ có điều, trong lòng tôi vẫn có một cảm giác khó chịu theo bản năng.

Cảm giác này bắt nguồn từ tướng mặt của Sài Dục.

Trong Cốt tướng có giải: “Mũi như mỏ ưng, mổ tim tủy người.”

Kiểu mũi nhọn mảnh, sống mũi không thịt, lộ xương, đầu mũi nhọn khoằm xuống, là điển hình của mũi mỏ ưng.

Thông thường loại người có tướng mặt này, đều không phải là thiện nam tín nữ gì cả, nội tâm cũng tương đối lạnh lùng.

Thông thường càng quan tâm đến tiền bạc, lợi ích được mất hơn, cũng sẽ vì dục vọng cá nhân mà bán đứng bạn bè người thân, gần như không có chút thiện tâm nào để kể.

Có thể dùng một từ ngữ để hình dung, chỉ cần có lợi!

Như thế cũng chẳng trách Sài Dục lại trực tiếp bán đứng Lý Đức Hiền luôn.

Lý Đức Hiền đúng thật là tìm tới ông ta, có thể giúp ông ta.

Nhưng cũng đòi hỏi một lượng lớn tiền tài, khiến ông ta mất lợi ích, ông ta lại nghi ngờ Lý Đức Hiền hại ông ta.

Cộng thêm việc nhà họ Phùng ở trong đó, nên chuyện này liền tương đối đơn giản rồi.

Tôi hơi nheo mắt lại, cũng trả lời một câu: “Sài gia chủ quá khen, Phùng gia chủ có kể về quan hệ với Sài gia chủ, chúng tôi nhất định sẽ toàn lực giúp đỡ, lão Lý Đức Hiền này cũng nhất định sẽ bị tóm.”

Trong mắt Sài Dục cũng có vẻ cầu khẩn, đồng thời ông ta lại nhìn cỗ quan tài màu đỏ kia một chút, nói: “Ý của mấy vị, lão Phùng cũng nói với tôi rồi, chỉ là con trai tôi vẫn còn ở trong quan tài, cần mời nó ra à? Hay là Trần tiên sinh và Lưu tiên sinh cùng ở trong quan tài với con trai tôi?”

“Tôn trọng người chết, phải mời ra ngoài.” Trần mù mở miệng nói.

Tôi cũng trầm giọng nói: “Chắc là không cần bây giờ vào trong quan tài ngay chứ? Tối mai Lý Đức Hiền mới xuất hiện mà.”

Sài Dục lắc lắc đầu, nói: “Lý Đức Hiền tối mai xuất hiện không sai, lão chỉ xuất hiện lúc hạ táng hôn phối, sáng ngày mai, những người khác mà lão sắp xếp sẽ tới khóc tang, chuẩn bị khiêng quan tài.”

Ánh mắt ông ta lại nhìn lên trên cỗ quan tài màu trắng, rồi mới nói: “Xác nữ vẫn chưa đưa tới, cũng là sáng mai đến, bây giờ là cơ hội vào trong quan tài của con trai tôi, đợi trời sáng, thì sẽ liên tục có người canh chừng.”

Tâm mày tôi nhíu chặt lại.

Nếu bảo trước đây, tôi đúng thật chẳng mấy lo lắng.

Nhưng bây giờ tướng mặt của Sài Dục, cứ khiến tôi có thứ cảm giác ngột ngạt không tả được.

Người này, sợ rằng không đáng tin tưởng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận