Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1165: NHẬP THỔ

Dương Thanh Sơn không nói thêm gì, hất ống tay áo, một thanh kiếm đồng thau nắm vào trong tay, một cái cây già ở cạnh trong nháy mắt bị chém gãy ngang.

Vụn gỗ bay lượn, động tác tay của Dương Thanh Sơn nhanh như cắt, trong vài nhịp thở, một cái bát gỗ to đùng đã thành hình trong tay hắn.

Tôi đẩy mở nắp cỗ quan tài mới mà Dương Thanh Sơn vừa làm ra, lại bê xác của Lý Âm Dương vào trong, rồi kéo quan tài tới bên cạnh cái hố mộ mà tôi đào ra, điều chỉnh phương hướng của quan tài, đẩy nó vào trong.

Sau khi tôi làm hết những việc này xong, Dương Thanh Sơn đã điêu khắc xong cái bát gỗ kia.

Hắn đem bát gỗ, cùng với hai tấm gỗ có độ lớn khác nhau cùng đưa cho tôi.

Tôi rút dao găm đỡ âm linh ra, cứa đứt lòng bàn tay trái của mình.

Bàn tay để bên trên cái bát gỗ, trong cơn đau buốt, máu huyết chảy ra.

Tôi mặt không biến sắc, chằm chằm nhìn máu chảy gần đầy một bát, lờ mờ, tôi cảm giác cánh tay có một cảm giác đau mỏi, đầu óc cũng hơi có chút mụ mị.

Tôi lại nhanh chóng lấy Nghiên Thiên Can và Bút Địa Chi ra, xả một ít máu vào trong nghiên mực, rồi tôi mới nắm tay lại, đồng thời xé một miếng vải trên áo ra, buộc vết thương lại.

Tôi vẫn cứ giữ trấn tĩnh, sau khi mài mực liền trực tiếp dùng Bút Địa Chi bắt đầu vẽ phù khế ước.

Rất nhanh đã vẽ xong phù khế ước, cùng với việc viết xong mấy chữ Lý Âm Dương cuối cùng, tôi tiếp tục viết Tiên sư lặc lệnh lên trên tấm gỗ bách còn lại.

Trong lúc viết, tôi còn đồng thời lẩm nhẩm niệm: “Thiên nguyên Long tinh trấn Đông phương Cửu khí, Thiên đế Long tinh trấn Tây phương Thất khí.”

“Thiên hoàng Long tinh trấn Nam phương Tam khí, Thiên quý Long tinh trấn Bắc phương Ngũ khí.”

“Thiên ân Long tinh trấn định Không khí, Thiên khai Long tinh trấn định Mộ khí.”

“An người vong đại cát.”

Chữ do mực máu viết ra rất nhanh liền thẩm thấu vào trong tấm gỗ, nét chữ màu đỏ thẫm, hình thành một thứ khí trường đặc thù.

Tiên sư lặc lệnh này bản thân cũng là đại phù trấn vật để an phần lập mộ, tuy Lý Âm Dương còn chưa hạ táng, nhưng nó đã bắt đầu phát huy tác dụng ở chỗ huyệt nguồn này rồi.

Tôi đem tấm gỗ bách có Tiên sư lặc lệnh đó đóng lên trên ván quan tài chỗ đỉnh đầu của Lý Âm Dương, tiếp đấy lại dùng tấm gỗ có phù khế ước lắp vào mặt trong của nắp quan tài.

Sau khi hoàn thành tất cả những công tác chuẩn bị này, ánh mắt tôi mới hướng lên trên cái bát gỗ kia.

Hít sâu một hơi, tôi nhìn sang Dương Thanh Sơn, trầm giọng nói: “Thanh Sơn tiền bối, đợi chút nữa còn cần tiền bối phong quan, vừa nãy quên nói với tiền bối, còn cần chuẩn bị...” Tôi còn chưa nói xong, Dương Thanh Sơn đã bình thản trả lời: “Tiện tay làm mấy cái đinh gỗ. Việc không phân lớn nhỏ, cậu rất khó chu toàn mọi mặt.” Lập tức, tôi liền thở phào một tiếng.

Tiếp sau đó, tôi bưng cái bát gỗ lên, chú ý cẩn thận xuống dưới hố mộ.

Tôi tay phải bưng bát, tay trái trước tiên là bóp mở miệng của Lý Âm Dương ra, chuẩn bị đổ máu vào trong miệng ông ta, đồng thời dùng ống tay áo đi lau bỏ Áp trấn thần chú dùng máu vẽ ở trên mặt của ông ta.

Một luồng khí lạnh, thông qua tay trái điên cuồng luồn vào trong cơ thể tôi, thậm chí cái cảm giác choáng váng trong đầu óc cũng trở nên mạnh hơn không ít, tôi muốn ngã chúi luôn vào trong quan tài.

Tôi dùng sức cắn mạnh đầu lưỡi, cái cảm giác choáng váng ấy hơi đỡ hơn một chút, nhưng toàn thân vẫn cứ có chút cứng đờ.

Lòng tôi không khỏi kinh hãi, lúc này tôi mất không ít máu, Nhị ngũ tinh khí không được đủ, Lý Âm Dương muốn nhập vong tôi, tôi hóa ra còn không chống đỡ nổi....

Rương đồng đeo trên người đang rung rung, dường như Kim toán bàn bên trong đang kêu loạch xoạch, thậm chí trảm quỷ đao cũng như đang phát ra tiếng ong ong.

Tôi đều chẳng biết, là do bản thân tôi đang run rẩy khiến chúng va đập phát ra tiếng, hay là, Lý Âm Dương lúc này định nhập vong tôi, chúng muốn giúp tôi chống đỡ.

“Lý Âm Dương, đừng tiếp tục hồ đồ nữa!” Giọng nói trầm thấp của Dương Thanh Sơn lọt vào trong tai, tiếp đấy tôi liền bị một bàn tay túm lấy cổ tay.

Bát gỗ hơi hơi dốc nghiêng, máu huyết bên trong, chảy xuống đổ vào trong miệng của Lý Âm Dương.

Cái miệng hơi hơi há ra, vốn dĩ cảm giác đem lại cho người ta là vô cùng trống rỗng, nhưng sau khi máu huyết chảy vào trong xong, cái cảm giác trống rỗng đó liền giảm bớt không ít, thay vào đó thì là cảm giác ngưng kết.

Một bát máu đã đổ hết sạch.

Đột nhiên, cái cảm giác cứng đờ đó trên người tôi biến mất không còn nữa.

Trong tiếng động khe khẽ, Dương Thanh Sơn rời khỏi hố mộ.

Trong quan tài, khuôn mặt vốn đen xì cứng đờ máy móc đó của Lý Âm Dương, dường như đều trở nên hiền hòa hơn.

Vốn dĩ thứ lông vũ mịn đen xì đó đang dựng đứng lên, nhưng lúc này toàn bộ đều ép sát lên trên da ông ta.

Nước da đen xì xì của Ác thi vũ hóa, lại còn như có vài phần màu máu! Ánh trăng chiếu rọi lên trên, lại có một cảm giác thực chất không tả ra được, giống như là cổ ngọc vậy!

“Quả nhiên có tác dụng, trong máu có hơi hướm của Thiện thi đan.” Dương Thanh Sơn lẩm bẩm tự nói.

Có điều ngay tiếp đó, mặt hắn lại hơi biến sác, ánh mắt nhìn sang phần bụng của Lý Âm Dương.

Tôi ngửi thấy một thứ mùi tanh thối, đồng thời cũng nhìn xuống vị trí bụng dưới của Lý Âm Dương.

Thì phát hiện chỗ đó, dường như đang bị máu huyết thẩm thấu, rất nhanh liền trở nên ướt đẫm.

“Đây là...” Tôi hơi có chút kinh hãi.

Dương Thanh Sơn mới trầm giọng nói: “Tốc độ nhanh một chút, thiện ác không dung hòa, trước đây Lý Âm Dương từng dùng Thiện thi đan, cơ thể đã đang thối rữa rồi, vào trong Viên thị Âm dương trạch, có âm khí rất nặng, nên mới có thể duy trì được đến hiện tại, bây giờ dùng máu của cậu, lại cộng thêm vị trí này sinh khí quá nặng, hắn không trụ được quá lâu, rất nhanh máu sẽ mất tác dụng, hắn cũng sẽ tăng tốc thối rữa, sẽ tan thành mây khói!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận