Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1084: TAO CÓ MỘT ĐIỀU KIỆN

Nghe thấy hai chữ “Thi Vũ”, lòng tôi lập tức run lên một phát.

Nhắm nhắm mắt, tôi ổn định tâm trí, tôi không thể để cho cảm xúc chi phối, chứ nếu không, hôm nay nhất định sẽ thành công cốc.

Nhất cử nhất động của Từ Bạch Bì, nhìn như vô tình, nhưng trên thực tế nhất định là cố ý, lão ta sẽ không ngu đến mức thực sự niềm nở với tôi, đương nhiên lão ta hiện giờ cũng không thể nào biết được Xuyên tâm long bên ngoài khu phố, cùng với bố cục phong thủy được chuẩn bị sẵn cho lão ở bên ngoài.

Tôi đang gài bẫy lão ta, lão ta cũng đang gài bẫy tôi.

Ví dụ như dùng hoàng bì tử mê hoặc thần trí của tất cả những người tôi đưa tới, khiến tôi một thân một mình.

Lại bắt tôi vứt bỏ Kim toán bàn, như thế cũng là đang đánh sập ý chí của tôi.

Lúc này bảo Từ Thi Vũ ra ngoài, loạt hành động nối tiếp nhau này, nếu như tâm trí tôi vẫn giống hệt như trước đây, thì sợ rằng đã bị lão ta phá sập mất quá nửa rồi.

Cửa phòng phía bên phải bị đẩy mở, trong tiếng động khe khẽ, lách người bước ra một người đàn bà.

Cô ta hơi hơi cúi đầu, cơ thể hóa ra đang khẽ run rẩy, dáng vẻ không dám ngẩng đầu, thậm chí toàn bộ thân người đều hơi có chút co rúm.

Đây chẳng phải Từ Thi Vũ, thì còn ai nữa?

Tròng mắt tôi đỏ lên, cơ thể cũng không khống chế được mà hơi hơi run rẩy.

Kể cả là tôi đã gắng hết sức để ổn định tâm trí, nhưng thứ cảm xúc này vẫn cứ không đè nén nổi.

Bởi vì Từ Thi Vũ lúc này, gầy gò khác thường, khuôn mặt trắng nhợt không sắc máu, mái tóc vốn mượt mà, giờ này cũng đều rối bù xơ xác.

Do đang cúi đầu, tóc mai trước trán cô ta gần như che kín mắt.

Tôi loáng thoáng nhìn thấy, trong ánh mắt cô ta toát lên vẻ sợ hãi hoảng loạn.

Quần áo trên người cô ta cũng vô cùng bẩn thỉu, thậm chí còn có chỗ rách.

Một phát liền có thể nhìn ra, thời gian này, khổ sở mà Từ Thi Vũ phải chịu tuyệt đối không chỉ một chút một ít.

Thậm chí sau khi cô ta ra ngoài xong, đều không dám đi lại gần phía tôi.

Làm gì còn tý chút dáng vẻ tự tin sáng bừng nào trước đây?

Tôi giơ tay lên, thân thể càng run mạnh hơn, tay cũng vậy.

Giây phút đó cảm giác tự trách và hối hận dâng lên trong lòng, đều đã sắp nuốt trọn cả người tôi.

Tôi vụt ngoảnh đầu, chằm chằm nhìn ánh mắt Từ Bạch Bì, sát khí lộ rõ.

Bởi vì tôi hoàn toàn không ngờ rằng, Từ Bạch Bì lại đi hành hạ Từ Thi Vũ?!

Cô ta là cháu gái ruột, cũng là huyết mạch duy nhất của lão ta cơ mà!

“Cháu rể, ánh mắt của mày, không dễ coi cho lắm, tao bảo Thi Vũ ra ngoài gặp mày, làm sao? Mày không cảm kích, mà ngược lại muốn động thủ à?” Từ Bạch Bì cúi đầu rút ra một cái tẩu thuốc, gõ gõ đầu tẩu, phát ra âm thanh giòn giã.

Lúc lão ta nói câu này, đều không hề ngẩng đầu nhìn tôi, sự chú ý đều nằm trên tẩu thuốc của lão ta.

Tôi chòng chọc nhìn Từ Bạch Bì, cảm xúc đã không cách gì khắc chế nữa.

Hơn nữa tôi bây giờ càng rõ hơn rằng, Từ Bạch Bì để tôi vào trong lúc này, cũng chẳng có ý đồ gì tốt đẹp cả.

Chứ nếu không, Từ Thi Vũ đã không mang bộ dạng thế này.

“Bà nội tôi đâu?” Tôi khản giọng, nói từng câu từng chữ một.

“Cái con mụ già đấy, đương nhiên là còn sống, tao đúng muốn mụ chết lắm, có điều nể tình mụ là máu mủ ruột rà còn lại của mày, cùng với việc Thi Vũ kiểu gì cũng đòi bảo vệ mụ, tao giữ cho mụ cái mạng.” Từ Bạch Bì ngẩng đầu lên, trong mắt ánh lên nụ cười có vài phần u ám.

“Thi Vũ, đứng xa thế làm gì? Đi làm ít đồ ăn ra đây, xong rồi qua bên cạnh ông nội.”

Cùng lúc dứt lời, Từ Thi Vũ đi vào trong gian chính, đồng thời lão ta cũng liếc tôi một cái, rõ ràng là ra hiệu cho tôi cùng vào theo.

Còn về lời của lão ta, tôi đã không dám nghĩ sâu thêm nữa.

Từ Thi Vũ đều đã bị hành hạ thành bộ dạng thế này rồi, bà nội tôi sẽ thế nào nữa?

Tôi cố nén cảm giác bốc đồng muốn động thủ ngay lập tức, vẫn phải đợi, bây giờ không được vội vã.

Đợi lúc nữa Liễu Dục Chú sẽ được đưa vào trong, gã chắc chắn không vấn đề, tuy không biết tình hình của đạo sĩ nhà họ Liễu, nhưng có Liễu Dục Chú với tôi, lại cộng thêm Xuyên tâm long, chắc cũng có thể có tác dụng trấn áp.

Vào trong gian chính ngồi xuống, Từ Bạch Bì cúi gằm hút thuốc.

Tôi không nén nổi ánh mắt mình, ngoảnh đầu nhìn qua vị trí nhà bếp.

Chẳng mấy chốc, Từ Thi Vũ đã ra ngoài, chỉ có điều đồ ăn cô ta bưng trên tay, càng khiến lòng tôi lạnh ngắt.

Hai đĩa cơm, bên trên rưới máu gà, còn lại bèn là một đĩa đầu gà.

Tôi không dám nghĩ nhiều, nhưng thời gian lâu như vậy, Từ Bạch Bì không phải đều đang ép Từ Thi Vũ và bà nội tôi ăn mấy thứ này đấy chứ?

Hơn nữa cho dù là lúc này, Từ Thi Vũ đều đang cúi đầu, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn tôi.

Cô ta đặt đĩa xuống xong, liền ngồi xuống bên cạnh Từ Bạch Bì, cơ thể cô ta đang khe khẽ run rẩy.

Tôi có thể nhìn thấy, cô ta khóc rồi, nước mắt thuận theo gò má liên tục rơi xuống.

Mái tóc dài rối bù từ trên trán cô ta rũ xuống, tôi không nhìn rõ nửa trên khuôn mặt của cô ta, càng không cách gì nhìn rõ mắt của cô ta.

Tôi mím môi, hai tay vốn đặt phẳng trên đùi, lúc này nắm chặt thành nắm đấm, móng tay gần như đã ngập vào trong da thịt của lòng bàn tay.

“Lễ của mày, tao rất vừa ý.” Từ Bạch Bì lại rít một hơi thuốc, rồi mới tiếp tục nói: “Mày thằng cháu rể này, tao cũng rất thích, mày có sát khí, muốn giết tao cũng rất bình thường, nếu như mày hôm nay không có biểu cảm muốn giết tao, tao ngược lại sẽ cho rằng mày có vấn đề.”

“Có điều, mày còn cần hoàn thành mấy điều kiện nữa. Tao mới sẽ để Thi Vũ theo mày thật.”

Tôi nhắm nhắm mắt, tiếp đấy lại mở ra, sau đó mới nói: “Cụ nói, tôi nghe.”

“Yêu cầu thứ nhất, mày với Thi Vũ kết hôn, phải đẻ hai đứa, tao nuôi dạy. Chúng nó phải mang họ Từ, một trai một gái. Những thứ còn lại, tùy chúng mày.” Từ Bạch Bì dùng tẩu thuốc gõ gõ mặt bàn, nhìn tôi đầy tra xét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận