Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 591: LÃNG PHÍ SỨC LỰC

Động tác của mấy người Phùng Bảo rất nhanh gọn, tốc độ đào huyệt siêu nhanh, có điều hố sâu ba mét thì vẫn tốn mất gần hai giờ đồng hồ.

Đem quan tài dựng đứng lên táng vào trong, rồi lấp đất mộ lên, cuối cùng đắp lại thành một nấm mồ, một ngôi mộ đất đã sơ bộ thành hình.

“Thích tiỂu thư, đợi xong chuyện rồi tới dựng bia sau, cũng có thể chuyển những ngôi mộ cũ khác của nhà họ Thích tới đây, tới lúc đó tôi sẽ chỉ điểm phương vị cho nhà họ Thích.” Tôi mở miệng nói.

Thích Lan Tâm dè dặt thận trọng gật đầu, tiếp đấy cô ta cũng hơi có chút căng thẳng hỏi tôi, bây giờ thế này là xong à? Nhà họ Thích sẽ có phong thủy bảo vệ? Rõ ràng, trong mắt cô ta vẫn còn vài phần bi thương.

Tôi vốn định trả lời, nói là sẽ không nhanh như thế.

Nhưng tướng mặt của Thích Lan Tâm, hóa ra đúng thật là đã có đôi chút biến hóa...

Khí đen trên ấn đường của cô ta dần dần tiêu tan, khí đen ở hai bên gò má từ từ lùi về ấn đường, tướng mặt đang nhanh chóng trở nên bình thường.

Ngoảnh đầu nhìn nấm mồ một cái, tôi thở hắt ra một hơi dài, nói: “Thích tiểu thư, chị qua quỳ xuống dập đầu lạy bố chị trước đi đã, ông ấy đã đang phù hộ cho chị rồi.”

“Hả?!” Thích Lan Tâm rõ ràng có chút không thể tin nổi.

“Tướng mặt thể hiện mệnh số, đợi chút nữa chúng ta qua nhà họ Thích một chuyến, Thích lão gia chắc là không đạt được mục đích nữa rồi.” Tôi trầm giọng mở miệng, đồng thời cũng nhìn quét một vòng Phùng Bảo và Phùng Quân, tiếp tục nói: “Tiện thể bắt Thích lão gia lại, đưa qua nhà họ Phùng, chú Trương chắc chắn có lời muốn hỏi lão.”

Câu nói cuối cùng này của tôi, rõ ràng khiến Thích Lan Tâm không nói thêm gì khác cả.

Trong mắt cô ta cũng âm ỉ toát ra vẻ thù hận, đây là nỗi hận đối với Thích lão gia!

Thích Lan Tâm quỳ xuống dập đầu lạy, tôi cũng làm một động tác tay, đánh mắt ra hiệu những người khác theo tôi qua một bên, cho Thích Lan Tâm có đủ không gian yên tĩnh.

Ở đầu đường xuống núi đợi khoảng tầm gần mười phút, trong thời gian đó Phùng Bảo còn cười hề hề với tôi, nói: “La tiên sinh, có thể đợi sau này lúc cậu có thời gian, thì cũng chỉ đường chỉ lối cho tôi chút không? Tôi với gia chủ bàn bạc rồi, tuy rằng tôi ăn cơm của nhà họ Phùng, nhưng gia chủ bảo tôi bán mạng cho cậu, tôi cũng đồng ý theo cậu, cái mạng này coi như là của cậu, cậu chỉ đâu, tôi đi đấy, quyết không nhíu mày nửa phân.”

Tôi bật cười, Phùng Bảo là một người rất chân thật, hồi đó lần thứ hai gặp ly miêu trắng, tôi với hai con ly miêu một già một trẻ đánh sinh tử, là đã nhìn ra rồi.

“Bán mạng thì cũng chẳng đến mức, nhưng khiêng quan tài thì chắc không thiếu được.” Tôi cũng không từ chối ý tốt của Phùng Chí Vinh, cười nhẹ gật đầu: “Nếu như có thời gian rảnh rỗi, tôi đi giúp anh xem xem.” Phùng Bảo hưng phấn đến mức mắt sáng hết cả lên.

Còn rõ ràng Phùng Quân ở bên cạnh, trong mắt toàn là sự ao ước, trên mặt lờ mờ cũng có chút ảo não hối hận.

Cũng chính vào lúc này, Phùng Bảo đột nhiên lại vòng tay một phát kéo Phùng Quân lại, thần sắc của hắn cũng trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều, khẩn cầu nói: “La tiên sinh, có thể cho Phùng Quân một cơ hội không?”

“Tôi biết chuyện lần trước nó làm là không đúng, chúng tôi kiếm cơm dưới trướng của nhà họ Phùng, gia chủ sớm đã chuẩn bị chi phí an gia, trước khi chúng tôi vào nhà họ Phùng đều đã đến bước đường cùng rồi, nhà họ Phùng cho thêm một cái mạng, cho cuộc sống tốt, yêu cầu cũng là không được làm việc trái với ý của nhà họ Phùng.”

“Vụ sông Dương lần đó, nó suýt nữa thì bị gia chủ đuổi bỏ, cũng là gia chủ thương tình những năm nay nó làm không ít việc cho nhà họ Phùng, nên mới có thể ở lại.”

“Bảo nó với tôi cùng theo cậu, lần sau lại gặp phải chuyện bán mạng, tôi với nó...”

Tôi lắc lắc đầu, ngắt lời của Phùng Bảo, ngoảnh đầu nhìn sang Phùng Quân.

Cũng chẳng phải là tôi nhỏ mọn, có khúc mắc, mà là Phùng Quân và Phùng Bảo về bản chất có có sự khác biệt, Phùng Bảo tính tình đôn hậu, cục mịch, còn Phùng Quân thì dè dặt thận trọng, có câu nói gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

Cho dù là Phùng Quân muốn theo tôi làm việc, tôi cũng không thể nào quá tin tưởng hắn.

Tôi nghĩ ngợi xong rồi mở miệng nói: “Bên chỗ Phùng gia chủ tôi sẽ nói chuyện, đêm hôm qua anh lên núi, suýt thì có chuyện, cũng có liên quan đến việc tôi không lập tức cứu anh, muốn xem xem biến hóa tiếp theo, chuyện này với chuyện trước đây bù cho nhau, từ giờ cho qua. Phùng gia chủ cũng không đến mức làm khó cho anh.”

Trong mắt Phùng Quân lộ ra một tia chát đắng, cúi đầu nói: “Biết rồi La tiên sinh, đa tạ.” Trong giây phút hắn cúi đầu xuống, tôi lại đột nhiên nhìn thấy trong mắt hắn còn một tia dòng chảy cảm xúc, kiểu gì lại toát lên một vẻ dứt khoát?

Tôi nhíu mày lại một cái.

Cũng đúng vào lúc này, tiếng bước chân của Thích Lan Tâm truyền lại.

“La tiên sinh, chúng ta xuống núi thôi.”

Nỗi bi thương trong mắt Thích Lan Tâm lúc này đã hoàn toàn bị che giấu đi, thứ toát ra trong ánh mắt chỉ có nỗi hận âm ỉ.

Phùng Quân đi lên phía trước nhất dẫn đường.

Phùng Bảo gãi gãi đầu, hắn ngại ngùng cười cười với tôi, cũng bước lên theo Phùng Quân, ôm vai bá cổ, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng an ủi.

Những người còn lại của nhà họ Phùng thì đi phía sau bọn họ, cũng coi như là mở đường cho chúng tôi.

Sau khi xuống núi, bèn lái xe thẳng về phía nhà họ Thích.

Lúc này là ban ngày, tôi suy đoán hôm qua lão già đó chắc là không ở trong nhà họ Thích, nếu như lão có lưu lại trong nhà họ Thích, thì không thể nào liên tục ở trên núi rồi.

Người trộm thọ, sợ rằng còn khiến người ta hận hơn so với loại người như Từ Bạch Bì và Lý Đức Hiền.

Đợi lúc xe của chúng tôi tới ngoài cổng nhà họ Thích, thì đã lại hơn tiếng rưỡi đồng hồ nữa trôi qua.

Lúc này thời gian đã là hai giờ chiều, ánh nắng chói chang chiếu lên người, vô cùng bỏng rát.

Cổng nhà họ Thích lẻ tẻ bước ra ngoài tận mấy người, rõ ràng không phải là người làm của nhà họ Thích, mà là người trong tộc của nhà họ Thích.

Bọn họ không một ngoại lệ, đều mang vẻ mặt không được khỏe mạnh cho lắm, nhưng đã không còn tướng mặt mệnh hư sắp chết!

Sau khi chúng tôi xuống xe xong, mấy người đó liền vội vàng bước ra, Thích Lan Tâm mới giải thích nói: “La tiên sinh, tôi thông báo trước về nhà, bọn họ đích thực là sức khỏe tốt hơn nhiều rồi, nếu không đã chẳng ai xuống khỏi giường nổi.”

“Những người còn lại vẫn còn đang điều dưỡng, có người vẫn không tốt lắm, chị Lan bọn em đều làm theo lời chị nói, âm thầm qua xem ông cụ rồi, ông cụ hôm nay có chút quái dị, cửa không mở, hay là chị qua xem xem?” Trong số đó có một người trẻ tầm tuổi với Thích Lan Tâm bất an nói.

Thích Lan Tâm hạ giọng bảo với tôi, cô ta không kể quá nhiều, chỉ nói là tôi giúp đỡ nên nhà họ Thích mới tốt lên, bảo bọn họ chú ý đừng để Thích lão gia đi mất là được.

Tôi gật gật đầu, Thích Lan Tâm đúng là rất tinh tế.

Tiếp đấy Thích Lan Tâm lại khẽ hỏi một lượt, trong nhà có người nào khác từng tới không.

Những người này đều lắc lắc đầu, biểu thị đã hỏi qua người làm trong nhà, cũng xem qua camera giám sát rồi, chắc là không có ai tới.

Trong lòng tôi chắc chắn thêm không ít, sải bước đi lên trước, lên cầu thang, rồi đi luôn về phía tầng đỉnh.

Thích Lan Tâm theo sát sau lưng tôi, Phùng Bảo và Phùng Quân thì bảo vệ hai bên tôi.

Mấy người còn lại của nhà họ Phùng thì đi ở sau cùng.

Rất nhanh, chúng tôi đã tới tầng đỉnh của căn biệt thự.

Đến ngoài cửa của căn phòng, Thích Lan Tâm nín thở, khẽ gõ gõ cửa, giọng cô ta không nghe ra bất cứ chỗ nào khác thường, gọi một tiếng: “Ông nội?”

Ban đầu bên trong không có âm thanh truyền ra ngoài.

Thích Lan Tâm lại gõ gõ cửa, gọi một tiếng.

Giây tiếp theo, bên trong liền vọng ra tiếng nói lạnh như băng, khô không khốc của Thích lão gia: “Đừng có đến làm phiền tao, cút.” Mà lúc này, Phùng Qưân lại co chân lên, đạp một cú thật mạnh trúng cửa!

Rầm một tiếng, cửa trực tiếp mở ra luôn!

Một thứ mùi máu tanh khó ngửi xộc vào mũi.

Lão Thích lão gia này đang ngồi xổm bên cạnh nồi cháo mà lão hầm.

Bên trên cái bàn dài, đã vỡ mất rất nhiều bát, gạo rơi vãi đầy đất.

Hạt cháo trong nồi cuộn trào sôi sục, mà màu sắc của thứ đang sôi lại không phải là nước...

Một tay của Thích lão gia gác bên trên nồi, tay của lão cũng đang chảy máu vào trong nồi.

Sau khi lão nhìn thấy chúng tôi xong, mặt lập tức liền biến sắc, hung hãn chửi một câu: “Lan Tâm, mày điên rồi à? Để người đạp cửa phòng tao? Bảo chúng nó xuống hết! Tao bây giờ phải ăn cơm, đừng có đến làm phiền tao!” Giây phút dứt lời, Thích lão gia nhanh chóng bưng một cái bát lên, cầm thìa múc cháo.

Rắc một tiếng, cháo múc vào trong bát, bát trực tiếp vỡ luôn.

Lão hét thảm lên một tiếng, thần sắc trở nên vừa hung hãn vừa cuống cuồng, vô cùng kinh hoàng giận giữ chỉ tay vào mặt chúng tôi, gào lên: “Cút! Lập tức cút ngay!”

Tôi lạnh như băng nhìn Thích lão gia, nói: “Thích lão gia, ông không thắc mắc tại sao tôi có thể quay về được à?”

“Ông không cần lãng phí sức lực nữa. Tất cả bát ở đây, đều không múc nổi một miếng cháo vào đâu.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc rồi, ngày mai tiếp tục.

Có một bộ phận độc giả thấy rằng tôi đào nhiều hố quá, còn có người nói là tôi quên mất rồi.

Chẳng quên cái nào hết =.=, còn nữa là ở đây cần phải viết đa tuyến, chứ không là sẽ bị nói, chả ý nghĩa gì, có mỗi tý nội dung đấy, viết tới viết lui chẳng thay đổi tý nào.

Cách nhìn của mỗi người không giống nhau, La mỗ chỉ có thể bảo đảm sẽ không viết linh tinh, drop, cũng sẽ không có chuyện không lấp hố.

Cảm ơn mọi người ủng hộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận