Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1094: THOÁT KHỎI CHIẾN TRẬN?

Chính bởi vì sự ra tay kịp thời của Liễu Dục Chú, mà tôi thoát khỏi việc quần thảo với Từ Bạch Bì.

Tôi không ngừng nghỉ, nhanh chóng tháo chạy về hướng phía xa.

Mà lúc này, những đạo sĩ còn lại cũng đã tới rồi.

Đám hoàng bì tử, Hoàng tiên kia của Từ Bạch Bì, toàn bộ đều phân tán ra, lao về phía những đạo sĩ đó.

Có điều đám hoàng bì tử đó lại giống như đang sợ hãi vậy, tránh né khỏi Trần mù...

Nhưng bọn chúng lại không hề tránh né bà cụ Hà, đồng thời vọt về phía bà cụ!

Tôi lập tức liền hiểu ra, là bởi vì cái quan tài Trần mù dùng Ngũ quỷ thỉnh hồn đang cõng trên lưng!

Hoặc là bây giờ hơi hướm của Trần mù tương tự với Từ Bạch Bì, khiến hoàng bì tử tránh lão ra, hoặc chính là sức ép của bản thân Ác thi vũ hóa, khiến bọn chúng không dám lại gần!

Liễu Dục Chú không hề cho Từ Bạch Bì có thời gian để lấy hơi và phản ứng, trong lúc giơ tay, bèn là một dải vải để ngang trước ngực, tiếng chú pháp nghiêm nghị buột khỏi miệng, ngay tiếp đó gã dùng động tác ác liệt quét phất trần một phát.

Trong âm thanh vù vù, vô số cây kim bạc đồng loạt bắn về phía Từ Bạch Bì!

Động tác của Từ Bạch Bì cũng vô cùng ác liệt, trong lúc lão ta nhấc tay, cái áo khoác ngoài bằng da Hoàng tiên bèn bị cởi ra, cuộn một phát ra phía trước.

Cái áo khoác cuộn một phát thế này, số kim kia lại toàn bộ đều bị cuốn vào trong! Không có một cây kim nào rơi lên trên người Từ Bạch Bì.

Lúc này, thân thủ của Từ Bạch Bì mới khác biệt với lúc trước.

Không có sự gây nhiễu của tướng quẻ, thân thủ của Từ Bạch Bì cũng mới được phát huy.

Hơn nữa lúc này, tôi còn nhớ lại lần đó lúc lần đầu tiên coi như liên thủ với Liễu Dục Chú, tuy rằng Liễu Dục Chú có chút chủ quan, nhưng khi đó đối phó Từ Bạch Bì, gã cũng suýt chút nữa thì bị cái áo khoác của Từ Bạch Bì giam chết, sau đó Từ Bạch Bì mới bị chúng tôi ép vào trong vùng đất Trượng ẩn Âm tới.

Hiện giờ Liễu Dục Chú tiến bộ thần tốc, Từ Bạch Bì cũng có Ác thi đan tăng lực.

Chiêu này của Liễu Dục Chú, không làm bị thương đến Từ Bạch Bì, gã cũng không ngừng nghỉ, lại là một đạo Trảm tang chú được thi triển ra!

Cũng chính vào lúc này, Trần mù lại đã tiếp cận tới sau lưng của Từ Bạch Bì, cơ thể lão đột ngột nhảy bật lên một phát, trực tiếp hạ xuống phía bả vai của Từ Bạch Bì!

Đây hiển nhiên là Khôi tinh điểm đấu mà Trần mù hay dùng!

Những đạo sĩ còn lại thì quần thảo với đám hoàng bì tử con và Hoàng tiên kia!

Hoàng bì tử có đủ số lượng, lại cộng thêm Hoàng tiên cầm đầu, bèn khiến đám đạo sĩ đó tạm thời không cách gì gia nhập vào trận chiến!

Trong nháy mắt này, tôi đã chạy ra ngoài gần hơn hai mươi mét.

Chỗ này có một bồn hoa, trong đó còn có mấy cái cây, tôi trực tiếp ẩn người vào bên trong.

Từ Bạch Bì lo thân còn chưa xong, cũng không hề phát hiện ra tôi...

Có điều, cho dù là lão ta có chú ý, lão ta cũng không cách gì qua đây...

Tất cả mọi thứ đều phát sinh quá nhanh, chẳng qua chỉ trong giây lát.

Trần mù vững vàng hạ lên trên bả vai của Từ Bạch Bì.

Hai tay lão vắt chéo, trực tiếp khóa chặt lấy cổ của Từ Bạch Bì!

Trảm tang chú, kiếm đồng thau, kiếm gỗ đào, kiếm Mậu đào mà Liễu Dục Chú thi triển cũng đã bắn tới trước ngực của Từ Bạch Bì!

Lần trước đối phó với Từ Bạch Bì, cũng là Trần mù và Liễu Dục Chú làm chủ lực.

Lần đó Lưu Văn Tam trúng chiêu, bị tách ra rất xa, trên cơ bản không mang lại được hiệu quả gì.

Lần này Trần mù và Liễu Dục Chú liên thủ, thì phải lợi hại hơn quá nhiều so với lần trước!

Đồng tử mắt tôi co mạnh, chằm chằm nhìn động tác của ba người họ, không dám phân tâm tý chút nào.

Mắt nhìn kiếm của Liễu Dục Chú, sắp đâm xuyên ngực của Từ Bạch Bì.

Từ Bạch Bì cũng bị Trần mù khóa chặt động tác, không cách gì rút ra!

Thế nhưng đúng vào lúc này, Từ Bạch Bì lại ngã một phát ra trước!

Động tác này của lão ta, hoàn toàn không chú trọng bất cứ chiêu thức nào, trực tiếp ngã thẳng luôn ra phía trước.

Thế nhưng chính là thế này, liền thành Trần mù đang cưỡi trên cổ của lão ta, đi đối mặt với kiếm của Liễu Dục Chú!

Cảnh tượng này đúng là nguy hiểm kịch tính.

Tốc độ phản ứng của Trần mù cũng không chậm, động tác khóa chặt Từ Bạch Bì vốn có của lão đột ngột thay đổi một phát, hai tay đè mạnh lên đỉnh đầu của Từ Bạch Bì, hai chân cũng dẫm một phát trên bả vai lão ta.

Cả người đều từ trên người lão ta thoát ra.

Lực của Trần mù cộng thêm với động tác này của Từ Bạch Bì, khiến Từ Bạch Bì trực tiếp đập thẳng mặt xuống dưới đất.

Mà Trần mù thì nhảy ngược ra sau tránh khỏi Trảm tang chú.

Ầm một tiếng nặng nề vang lên, Từ Bạch Bì đập mạnh một phát xuống đất, bắn lên một mảng lớn bụi đất và sương mù.

Hiệp này, tuy Trảm tang chú đánh hụt, nhưng rõ ràng là Từ Bạch Bì rơi vào thế hạ phong!

Trần mù sau khi hạ xuống đất xong, lại lao về phía Từ Bạch Bì, động tác ác liệt quyết đoán.

Sương mù và bụi đất ùn lên, khiến nhìn không rõ bóng dáng của Từ Bạch Bì.

Liễu Dục Chú cầm kiếm, rõ ràng là đang tìm kiếm cơ hội, và khóa chặt bóng dáng của Từ Bạch Bì.

Cũng đúng vào lúc này, bên trong sương mù và bụi đất đột ngột rung lên một phát.

Đột nhiên hai cái bóng, gần như từ hai hướng khác nhau vọt ra ngoài.

Tôi nhìn thì là hai cái bóng, bởi vì khoảng cách của tôi đủ xa, có thể nhìn thấy toàn cục.

Còn về Liễu Dục Chú và Trần mù, thì không phải như vậy rồi!

Cái bóng vọt ra ở bên chỗ Trần mù, hóa ra là một con Hoàng tiên lông bạc trắng, trên người con Hoàng tiên đó tràn ngập vết thương, rõ ràng chính là cái con liên tục đi theo Từ Bạch Bì, cũng chính là con từng đánh với tôi ở Trường Thanh Đạo Quán cuối cùng bị thương bởi tay lão Bạch lần đó.

Còn về bên phía Liễu Dục Chú, thì chắc chính là Từ Bạch Bì rồi!

Góc độ này của tôi nhìn thấy thì là cái áo khoác Hoàng tiên đó, tốc độ cực nhanh vọt về vị trí góc chết của Liễu Dục Chú!

Việc này liền giống như cảm giác Từ Bạch Bì định thoát ly khỏi trận chiến!
Bạn cần đăng nhập để bình luận