Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 954: GIỜ NAY DIỆT TỬ, VẠN SỰ CÁT TƯỜNG

Trong ánh mắt của Dương Hưng tràn ngập giá lạnh, hắn lắc lắc đầu, tiếp tục châm biếm nói: “Hoặc giả đều chẳng cần tao ra tay, chỉ tính toán này của chú Trương, liền đủ để khiến mày bỏ mạng.”

Kinh ngạc trong lòng không hề khiến tôi loạn thế trận, chỉ có điều cái kiểu mở miệng là chú Trương của Dương Hưng, khiến tôi nghe kiểu gì cũng thấy buồn nôn.

Lại lần nữa giơ Bút Địa Chi trong tay lên, tôi dùng tốc độ càng nhanh hơn vẽ ra một đạo Áp trấn thần chú trên đỉnh đầu gã đàn ông đó.

Gã đàn ông lại đột ngột trở nên chết chóc, thần sắc trong mắt một lần nữa biến mất không còn nữa.

Lần này tôi không ngừng nghỉ, vụt co chân, đột ngột đạp một phát lên ngực gã.

Cả cơ thể gã vụt bay ngược ra ngoài, còn chưa đợi gã ngã ra đất, ánh mắt gã đã lại lần nữa trở nên vô cùng hung ác!

Đồng tử mắt tôi co mạnh, đột nhiên liền phát hiện ra một chi tiết!

Áo máu trên người gã, có hai vị trí vết bàn tay từ màu đỏ đen, biến thành màu đen xì triệt để.

Giây phút này tôi mới hiểu ra, không phải Áp trấn thần chú và Trấn sát phù mất hiệu lực, chúng đều có tác dụng, chỉ có điều hồn trong cái áo máu này quá nhiều!

Tôi trấn bọn chúng hai lần, cũng chỉ có thể diệt được hai hồn mà thôi!

Nếu như tôi không phát hiện nổi chi tiết này, có dùng thêm vài lần Áp trấn thần chú và Trấn sát phù nữa cũng đều vô dụng, cho dù là không bị gã đàn ông này giết, cũng nhất định sẽ sinh ra cảm giác thất bại.

Nghĩ rõ những điểm này xong, tâm trí tôi ổn định lại đôi phần, nhanh chóng phân tích tìm kiếm đối sách.

Dương Hưng vẫn cứ hờ hững nhìn tôi, giống như đang xem kịch vậy.

Giây tiếp theo, gã đàn ông tiếp tục chồm về phía tôi.

Tôi hơi nheo mắt lại, nhanh chóng thu Bút Địa Chi về, hai tay nắm chặt cán đao, hai chân cong ra trước, thân người vụt lao đón về phía gã đàn ông...

Trảm quỷ đao, đâm thật mạnh vào trong vùng bụng của gã đàn ông.

Gã lại lần nữa đứng đơ tại chỗ, nhưng trong miệng thì lại phát ra tiếng la hét thảm thiết.

Tiếng hét thảm này liên tiếp không dứt, mỗi một lần đều là một giọng nói khác nhau.

Đồng tử mắt của Dương Hưng co mạnh lại một phát, hắn chằm chằm nhìn tôi, vẻ nham hiểm độc địa trong mắt càng nhiều hơn!

Tôi hít sâu một hơi, hơi nheo mắt lại nhìn đối diện với hắn, trầm giọng nói: “Đây chính là tính không sai sót đấy à? Dương Hưng, Trương Nhĩ chỉ là một Phong thủy tiên sinh, lão không tính thắng Âm dương tiên sinh được.” Tôi chỉ nói một câu như thế, rồi liền không tiếp tục nói tiếp nữa.

Ngôn ngữ đơn thuần, đã không thể nào khiến Dương Hưng quay đầu nữa rồi, tôi không thể nào giết Dương Hưng, cho dù là Dương Thanh Sơn không quản hắn, hắn cũng là con trai của Dương Thanh Sơn, vậy nên tôi chỉ có thể khống chế hắn lại trước, không để cho hắn thông đồng làm bậy với Trương Nhĩ.

Vụt nhấc một chân lên, tôi một phát đạp trúng bả vai của gã đàn ông đó, gã lăn sang phía bên cạnh.

Có điều lần này, gã không đứng dậy được.

Nguyên nhân rất đơn giản, Áp trấn thần chú, Trấn sát phù mà tôi vẽ, đều là phù mang tính một lần, còn Áp trấn thần chú khắc trên trảm quỷ đao, trừ phi trực tiếp ăn mòn nguyên cả thanh đao, chứ không phù văn đều không thể nào mất hiệu lực!

Tôi dùng Áp trấn thần chú phá một lần nhập vong, phù liền tiêu tan một lần, bây giờ tôi trực tiếp đâm trảm quỷ đao vào trong cơ thể gã, bèn sẽ liên tục có hiệu lực! Cái áo máu đó còn nhập vong gã kiểu gì được?!

Thần sắc của Dương Hưng lúc này cũng đã trở nên nghiêm trọng.

Hắn không đáp lại lời của tôi, mà đột nhiên rút ra một món đồ.

Đó là một cái bát toàn thân trắng muốt, khiến người ta nhìn một cái là trong lòng ớn lạnh.

Cái bát này, tôi đã từng thấy rồi!

Ánh mắt tôi ác liệt nhìn sang Dương Hưng, trong lòng lại đột nhiên dâng lên sát khí!

Lần đó lão già trộm thọ vì để làm thứ bát thọ này, khiến Lý Đức Hiền bị lật nắp hộp sọ, chết một cách vô cùng thê thảm.

Dương Hưng và Trương Nhĩ, hóa ra cũng đã làm thứ bát thọ này!

Bát thọ bằng nắp hộp sọ không những phương thức chế tác hiểm độc, mà công hiệu cũng đáng sợ đến cực độ.

Giây tiếp theo, Dương Hưng liền định nhấc chân, lao về phía tôi!

Cơ bắp toàn thân tôi đột nhiên trở nên căng cứng, động tác trong tay chưa ngừng lại, vụt rút gậy khóc tang ở thắt lưng ra, Đương đầu nhất bổng, trực tiếp liền đập về phía Dương Hưng!

Tôi theo bản năng định đập về phía đầu của Dương Hưng, nhưng gậy khóc tang ở giữa không trung lại thay đổi phương hướng, đập về phía cánh tay của Dương Hưng.

Tôi không hề muốn lấy mạng của Dương Hưng, chỉ cần khiến hắn gãy tay, hắn còn cầm bát thọ gì được nữa?!

Cùng với việc khoảng cách giữa tôi và hắn bị kéo gần, ngoài sát khí ra, tôi còn cảm nhận mạnh mẽ được một thứ nguy cơ, đó là cảm giác tim đập chân run mà cái bát thọ đó đem lại cho tôi.

Trong nháy mắt, gậy khóc tang trong tay tôi liền chuẩn bị đập trúng cánh tay của Dương Hưng...

Mà chính vào lúc này, khóe miệng của Dương Hưng lại đột nhiên nở ra một nụ cười gằn do âm mưu đạt được.

Hắn dùng sức cúi đầu, cả cái đầu đều vùi xuống phía dưới, cái cảm giác tim đập chân run đó càng trở nên mãnh liệt hơn, nhưng tôi vẫn không biết được Dương Hưng định làm cái gì!

Giây tiếp theo, vị trí sau lưng của Dương Hưng, đột nhiên bắn ra ngoài mấy cây kim dài mảnh!

Cây kim đó, trực tiếp bắn thẳng về phía mặt tôi.

Lòng tôi kinh hãi, làm gì ngờ được rằng trên người Dương Hưng còn có cái thứ này?

Đột ngột vung tay một phát, gậy khóc tang trong tay tôi chuyển công thành thủ, một gậy vụt thật mạnh về phía bên trên, âm thanh “Keng! Keng! Keng!” truyền lại, mấy cây kim đó trong nháy mắt bị đánh bay.

Mà trong thời gian này, Dương Hưng cũng đã tới trước người tôi rồi.

Một tay hắn nhanh chóng vung ra, trực tiếp túm lấy một tay của tôi, nhét một bên của cái bát thọ bằng nắp hộp sọ vào trong tay tôi.

Mặt tôi đột ngột biến sắc, cảm giác đau buốt kịch liệt từ cánh tay trực tiếp luồn vào trong óc tôi.

Trì trệ, choáng váng, hút xé... Giống như cả người tôi đều bị cái bát thọ này cố định lại vậy!

Dương Hưng cười gằn, lạnh băng nói: “Chú Trương nói không sai, chú ấy nói mày gặp phải chú ấy, xác suất lớn sẽ ra sát chiêu, nhưng nếu gặp phải tao, thì tuyệt đối sẽ không xuống tay giết tao! Chỉ cần mày không đủ ác, thì mày liền sẽ thua!” Tôi vụt cắn đầu lưỡi một phát, khoảnh khắc đầu óc tỉnh táo, cánh tay đang nắm gậy khóc tang còn lại, lại lần nữa vung về phía cánh tay đang ấn lấy tôi của Dương Hưng.

Cánh tay còn lại của Dương Hưng cũng cử động rồi, trực tiếp một phát túm luôn lấy cổ tay tôi!

Trên cánh tay đó toàn là vảy sẹo, cử động một phát thế này, lại nứt ra nhiều vết thương, máu tươi đầm đìa.

Bất thình lình, Dương Hưng chế giễu nói: “Nhìn xem, đến cả lúc này, mà vẫn không đập đầu tao, La Thập Lục, mày nghĩ cái gì, đều bị chú Trương tính toán sát sao! Nhân ái đàn bà.”

Ánh mắt tôi chằm chằm nhìn sang Dương Hưng, lúc này ngũ quan giống với Dương Thanh Sơn của hắn sớm đã càng ngày càng xa, Dương Thanh Sơn mặt đầy chính khí, còn trên mặt Dương Hưng chỉ có ác độc và u ám.

Đột nhiên một bàn tay đặt lên trên vai tôi!

Bàn tay đó vô cùng dày dặn, khiến tôi lập tức cảm thấy dễ chịu hơn vài phần.

Cùng lúc này, một tiếng quát lạnh lẽo vang lên bên tai: “Thiên viên Địa phương, luật lệnh cửu chương, giờ nay diệt tử, vạn sự cát tường!”

Hai mắt Dương Hưng trợn to, vẻ hung ác trong mắt hắn, trong nháy mắt biến thành bi thương và đau khổ.

Hắn chằm chằm nhìn phía sau lưng tôi, mặt đầy vẻ không cam lòng, cơ thể thì càng run rẩy đến cực điểm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận