Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 1177: THIẾT KHẨU XUẤT, KIM TOÁN HẠ, TIÊN THIÊN QUẺ THÀNH!

Rất nhanh, tôi đã xả đủ máu mười đầu ngón tay, đem nó giao cho Dương Thanh Sơn.

Dương Thanh Sơn hai mắt sáng rực, nắm chặt cái lọ gỗ, đột ngột xoay người, nhảy bật một phát, lao vào giữa trận chiến của Liễu Tam Nguyên và Liễu Doanh Nguyên!

Lúc này, Liễu Tam Nguyên và Liễu Doanh Nguyên đang đánh đến dầu sôi lửa bỏng.

Liễu Tam Nguyên tuy đã trên bờ vực dầu cạn đèn khô, nhưng mật pháp Tống thần pháp của nhà họ Liễu mà ông ta dùng, có thể kích hoạt chút tiềm lực cuối cùng, tiêu hao tất cả thọ nguyên, khiến thực lực duy trì ở mức đỉnh cao!

Kiểu trạng thái như lần đó của Liễu Dục Chú, mà đều có thể dùng Tống thần pháp xoay chuyển được tình thế, nội lực của Liễu Tam Nguyên càng thâm hậu hơn, cho dù là do thương tích gây ra, nhưng sau khi sử dụng Tống thần pháp, vẫn cứ vô cùng mạnh mẽ.

Lúc này, Liễu Tam Nguyên đang nhảy vọt lên đến giữa không trung, dưới Khai sơn Trảm thảo chú của Tam tiễn tam bắn, bóng tên và ánh kiếm bắn ra, trong nháy mắt, uy thế của nó lại còn chèn ép khí thế của Liễu Doanh Nguyên!

Nhưng Liễu Doanh Nguyên nhìn lên trông không chút hoảng loạn, y lạnh băng quát lên một tiếng, nói: “Mật quyết viết: Xác người Thiên ngưu Cổ chủng, cầm roi bò Tam quất, chú pháp Tam đoạn! Trục môn! Thoái thần! Diệt hồn! Trảm diệt tự cát!”

Trong chú pháp trộn lẫn với sát khí bừng bừng, so với chú pháp của Liễu Tam Nguyên và Dương Thanh Sơn, thì trông vẻ càng hung ác hơn.

Mà chú pháp này, lại còn là chú pháp tôi chưa từng nghe qua...

Sợ rằng chỉ có Đại trưởng lão tay cầm roi bò, mới có thể dùng những chú pháp này.

Roi bò của nhà họ Liễu hiện giờ cùng với Dương Hạ Nguyên ở trong Phị Phát Quỷ, Liễu Tam Nguyên đương nhiên không cách gì sử dụng.

Roi bò ở giữa không trung hình thành ba vệt roi, bổ mạnh về phía Liễu Tam Nguyên.

Khai sơn Trảm thảo chú trực tiếp bị phá, mắt nhìn bèn sắp quật trúng cơ thể Liễu Tam Nguyên.

Đạo bào trên người Liễu Tam Nguyên, đột nhiên rách tung ra, hình thành vụn vải đầy trời, trong đám bay lượn, tôi đồng thời bèn nhìn thấy cơ thể gầy gò lúc này của Liễu Tam Nguyên, vẫn miễn cưỡng có thể nhìn ra đường nét của cơ bắp, có điều những cơ bắp này toàn bộ đều co rút, giống như sắp ỉu xìu xuống vậy.

Ở thắt lưng của Liễu Tam Nguyên, đang được quấn một dây vải, trên dây vải là kiếm đồng thau lá liễu đang ánh màu đồng dưới ánh trăng.

Liễu Tam Nguyên lập tức liền định rút kiếm.

Sát chiêu này, tôi từng nhìn thấy Liễu Dục Chú dùng nhiều lần, thuộc dạng đạo pháp ác liệt, giết địch một nghìn tự tổn tám trăm.

Cùng lúc này, Dương Thanh Sơn cũng đã tới nơi.

Phất trần trong tay hắn vụt vung một phát ở trước mặt Liễu Tam Nguyên!

Trong âm thanh bôm bốp, vệt roi đó quật lên trên phất trần, gần như đều quấn chặt lấy cả cây phất trần.

Như là việc tới gần của Dương Thanh Sơn, càng kích hoạt sát khí của Liễu Doanh Nguyên, y giật thật mạnh vệt roi, như định giật Dương Thanh Sơn tới trước mặt y vậy.

Dương Thanh Sơn cực kỳ quyết đoán, đột ngột bèn thả bàn tay ra, cây phất trần đó trực tiếp bị Liễu Doanh Nguyên giật thẳng qua.

Phất trần của đạo sĩ, đồng thời cũng chính là bút vẽ phù của đạo sĩ, mất phất trần rồi, Dương Thanh Sơn bèn không còn khả năng vẽ phù nữa.

Chỉ có điều lúc này tôi nhìn rất rõ ràng, nếu không phải phất trần bị giật mất, sợ rằng hắn cũng chẳng chặn nổi đòn đánh này của Liễu Doanh Nguyên.

Trong đầu nhanh chóng suy diễn, tôi càng nhìn rõ được thế cục hiện giờ.

Luận đạo pháp, nhìn như Liễu Tam Nguyên và Liễu Doanh Nguyên xêm xêm nhau, nhưng trên thực tế, Liễu Doanh Nguyên gần như không biết mệt mỏi, còn Liễu Tam Nguyên lại chẳng trụ được quá lâu.

Cho dù là cộng thêm Dương Thanh Sơn, hai người bọn họ cũng không thể nào là đối thủ của Liễu Doanh Nguyên.

Cơ hội, bèn là phù!

Dùng máu tim của Liễu Tam Nguyên, lại cộng thêm hỗn hợp máu mười đầu ngón tay của tôi, đi vẽ một đạo phù, trấn Liễu Doanh Nguyên lại!

Khoảnh khắc tôi nghĩ ngợi, Liễu Tam Nguyên đã nhanh chóng lùi sau, kéo theo cả Dương Thanh Sơn, hai thầy trò họ ít nhất lùi sau hơn hai mươi mét.

Trong thời gian này, Dương Thanh Sơn bèn đem cái lọ gỗ giao cho Liễu Tam Nguyên.

Hai thầy trò họ trao đổi ánh mắt xong, thân thể Dương Thanh Sơn lại có chút run rẩy, trên người Liễu Tam Nguyên, thì càng bộc phát ra một thứ khí thế khác!

Sự run rẩy của Dương Thanh Sơn, là bi ai.

Còn khí thế của Liễu Tam Nguyên, thì là thứ khí thế bất khuất như xuyên suốt bầu trời đêm.

Giọng nói của ông ta, thì càng như tiếng chuông đồng.

“Từ cổ, Trung Hiếu, khó lưỡng toàn! Tiền bối, lối sai mà người đi, ta thay người dẹp loạn phản chính! Trung cao hơn hiếu, Tam Nguyên không còn cách khác!”

Tiếng nói này của Liễu Tam Nguyên, rõ ràng chính là một tín hiệu!

Trong tay phải của ông ta, chẳng biết từ lúc nào đã cầm một thanh kiếm đồng thau lá liễu, đâm thật mạnh vào lồng ngực mình.

Lập tức, hai mắt ông ta trợn tròn lên, phất trần đột ngột chống về phía lồng ngực.

Cùng lúc này, cái lọ gỗ kia của tôi cũng bị ông ta dốc lên trên phất trần.

“La Thập Lục! Trấn xác!” Dương Thanh Sơn quát lớn thành tiếng, cái âm thanh đó giữa không trung vang dội mãnh liệt ra ngoài, bên tai hồi âm không dứt.

Hắn vụt nhảy bật lên một phát, ở giữa không trung, trên người bóng kim bắn mạnh, đồng thời còn có mấy chục thanh kiếm đồng thau lá liễu đồng loạt bắn ra!

Rõ ràng, ngoài vẽ phù ra, đây là chiêu thức mạnh nhất của Dương Thanh Sơn! Dùng để tìm kiếm cơ hội cho Liễu Tam Nguyên!

Hai tay tôi ấn lên trên hạt bàn tính, nhanh chóng gẩy gạt!

Vết thương ở mười đầu ngón tay, truyền lại từng đợt cảm giác đau buốt, máu dính đầy trên hạt bàn tính, tôi cảm thấy lúc thì lạnh thấu xương, lúc lại nóng bỏng giãy.

Liễu Doanh Nguyên hừ lên một tiếng: “Chẳng qua chỉ là Thanh thi đạo, ngươi còn kém xa lắm!”

Tay phải của y vung quật cây roi, tay trái dùng phất trần của Dương Thanh Sơn quật đánh, những bóng kim, kiếm đồng thau lá liễu đó, đang nhanh chóng bị đánh bay!

Rất rõ ràng, Dương Thanh Sơn không ngăn cản được, Liễu Doanh Nguyên còn đang đi nhanh lên trước, như là định đến trước mặt Liễu Tam Nguyên, lúc này thứ sát khí bắn ra từ trên người y, đã hoàn toàn là nhắm vào Liễu Tam Nguyên rồi!

Y nhất định đã phát giác ra uy hiếp hiện giờ của Liễu Tam Nguyên!

Động tác gẩy hạt bàn tính của tôi, đã nhanh đến cực điểm.

Trong tiếng lách cách, một tướng quẻ đã hiển hiện!

Tôi hai mắt trợn tròn, chòng chọc nhìn thẳng Liễu Doanh Nguyên, con mắt nóng bỏng, như sắp rỉ ra máu tươi vậy.

Khản giọng quát lên: “Thượng Tốn, hạ Khôn, Phong địa quan!”

“Bán thân bất toại, hạ thể bại liệt!”

“Hoang đường!” Liễu Doanh Nguyên quát lớn một tiếng, tiếng quát này của y, lại còn khiến Kim toán bàn rung lên bần bật, như là sắp vì vậy mà vỡ ra!

Tôi vụt vỗ mạnh bàn tính, mười đầu ngón tay hạ mạnh lên trên, ấn lấy tướng quẻ đó, không để cho nó hỗn loạn.

Tiếp đấy gầm lên một tiếng: “Thiết khẩu xuất, Kim toán hạ, Tiên thiên quẻ thành!”

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới hôm nay kết thúc! Ngày mai tiếp tục.
Bạn cần đăng nhập để bình luận