Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 639: LẠI MỘT TỜ KHẾ ƯỚC

“Thích tiểu thư, La tiên sinh còn có việc phải bận, nhà họ Thích cần phối hợp với La tiên sinh, nên tạm thời không tiễn nữa.” Phùng Chí Vinh nhìn sang Thích Lan Tâm, trầm giọng mở miệng.

Thích Lan Tâm gật đầu, cô ta không tiếp tục nói chuyện với tôi nữa, hơi hơi cúi người, rất lễ phép quay người rời đi.

“Nói rõ ràng một chút.” Phùng Chí Vinh nhíu mày nhìn Phùng Quân, giọng của ông ta cũng có vài phần ác liệt: “Bảo anh canh chừng người ta, không chỉ là để thủ hạ theo dõi, có chuyện hay không, cũng không biết đường thông báo trước à?!”

Trên trán Phùng Quân vã mồ hôi, hắn mất tự nhiên nói: “Việc phát sinh đột ngột, cộng thêm hai hôm nay tôi đi theo La tiên sinh, không hỏi nhiều mấy người thủ hạ...”

Ngay tiếp đó, Phùng Quân liền làm một động tác mời, nói đi qua trước đã, trên đường đi nói tường tận sau.

Phùng Chí Vinh không cùng đồng hành, có điều sắc mặt ông ta không mấy dễ nhìn, Phùng Quân thì trên trán càng không ngừng toát mồ hôi.

Tôi có thể dễ dàng đoán được, Phùng Quân nhất định sẽ xui xẻo, nhà họ Phùng làm việc trước nay đều cẩn thận tỉ mỉ, thời khắc then chốt, Phùng Chí Vinh còn càng là việc không phân lớn nhỏ.

Dương Hưng ở thành phố Nội Dương kỳ thực có hai phiền phức, một là hắn gây rắc rối cho tôi, việc còn lại, nếu như hắn xảy ra chuyện ở đây, nhà họ Dương dù sao quy mô cũng không nhỏ, chắc chắn sẽ tìm đến nhà họ Phùng, dù gì Dương Hưng cũng từng tìm đến nhà họ Phùng trước, còn từng bị nhà họ Phùng giam lỏng.

Nhanh chóng rời khỏi nhà họ Phùng, Phùng Quân lái xe đưa tôi đi qua thôn Kính Khẩu.

Thông qua lời kể của Phùng Quân tôi mới biết, thôn Kính Khẩu mà Trương Nhĩ ở, có một ngôi miếu Thành hoàng rất có tiếng, cái thôn đó trước đây cũng coi như là một khu thuộc nội thành của thành phố Nội Dương, chỉ có điều phương hướng di dời phát triển của thành phố Nội Dương khác đi, nên mới sa sút xuống thành thôn làng.

Theo lời nói của dân thôn, miếu Thành hoàng quanh năm không cho người vào trong.

Trương tiên sinh, cũng chính là Trương Nhĩ có lập phù ở ngoài miếu, lão từng răn đe dân thôn, miếu Thành hoàng là nơi Âm Dương vượt giới, người chết qua hồn đi Âm giới mới tới miếu Thành hoàng điểm danh.

Dương Hưng tùy tiện vào trong miếu Thành hoàng, hắn không vào trong quá xa, liền đã lập tức như mất hồn đứng yên bất động, không ít dân thôn đều nhìn thấy rồi, đồng thời thủ hạ của hắn cũng nhìn thấy, không ai dám vào trong lôi hắn ra ngoài.

Cùng lúc Phùng Quân dứt lời, Phùng Bảo cũng nối tiếp luôn một câu: “La tiên sinh, tôi gọi cho Trương tiên sinh một cuộc hỏi thăm tình hình?”

Tôi gật đầu, bảo Phùng Bảo liên lạc.

Một hai phút sau, Phùng Bảo lắc đầu, nói điện thoại không gọi được, có điều Trương Nhĩ chắc vẫn còn ở trong khu nhà kia, hay là hắn qua Viên Thị Âm Dương Trạch một chuyến?

Tôi lắc lắc đầu, bảo Phùng Bảo đừng có đi linh tinh, chỗ đó có không ít nguy hiểm, mà hắn có qua thì khả năng cũng không tìm ra Trương Nhĩ.

Còn về tôi trong nội tâm cũng có suy đoán, điện thoại không gọi được, lẽ nào là Trương Nhĩ đã vào trong Âm trạch rồi?

Thông thường Âm dương trạch thuộc dạng nhà trạch song song Dương trạch ở trên, Âm trạch ở dưới, Viên Thị Âm Dương Trạch tuy có hai tầng, nhưng hai tầng trên bề mặt đó đều thuộc Dương trạch, Âm trạch chắc chắn là ở bên dưới mặt đất, Âm trạch nhất định sẽ có phong thủy gây nhiễu, điện thoại không gọi được hết sức bình thường.

Tôi cũng chẳng có thời gian đi tìm Trương Nhĩ, ngộ nhỡ Dương Hưng xảy ra chuyện gì, thì tôi không bảo đảm được có dẫn đến việc xác thanh thi có biến hóa gì không...

“Chắc là không có vấn đề gì, vào trong miếu Thành hoàng rồi mất hồn thì gọi về là được, cũng có khả năng là trúng vong.” Tôi trầm giọng mở miệng.

Có điều tôi vẫn nói Phùng Quân dừng xe lại một chút, bảo Phùng Bảo xuống xe qua nhà họ Sài, đợi Trần mù ra khỏi nhà họ Sài xong, thì dẫn lão tới thôn Kính Khẩu tìm tôi và Phùng Quân.

Chuyện trên phương diện mất hồn này, chắc là Thần bà hiểu nhiều hơn.

Trần mù dạy tôi mở đường âm, còn dạy tôi không ít thủ đoạn của Thần bà, Trương Nhĩ giờ không có đây, nếu có Trần mù, thì tôi thấy chắc là cũng rất ổn thỏa.

Dù gì cũng chỉ là một ngôi miếu Thành hoàng, làm sao có thể nguy hiểm hơn so với Viên Thị Âm Dương Trạch được?

Dương Hưng là một người bình thường, trúng chiêu không có gì lạ, tôi chắc chắn sẽ không dễ dàng có vấn đề như thế.

Sau khi để Phùng Bảo lại, khoảng tầm hơn nửa giờ trôi qua, chúng tôi mới tới thôn Kính Khẩu ở khu bên rìa thành phố Nội Dương.

Thôn Kính Khẩu đúng thật là không nhỏ, cổng thôn có một cái cổng chào rất lớn, bên trên viết năm chữ Nội Dương Kính Khẩu Thôn.

Hai bên đường vào thôn có không ít nhà cửa, có một cảm giác như thị trấn cổ, trên cơ bản đều cùng một sắc điệu.

Từ nhà Trần mù ra ngoài là khoảng tầm hoàng hôn sẩm tối. Một đi hai lại dây dưa lâu như thế, sớm đã vào đêm rồi, trời lại tối nữa.

Cái thôn này không hề nhỏ, nói là thị trấn cũng không hề quá.

Hơn nữa người trong thôn cũng không ít, lúc xe chúng tôi dừng lại, tôi liền có thể nhìn thấy, phía trước có một ngôi miếu không hề nhỏ, vách tường là màu đỏ son, cổng cũng không hề nhỏ, cửa vào phải rộng đến ba mét, bên trên còn treo một tấm hoành phi, viết ba chữ Miếu Thành Hoàng một cách trang trọng chỉnh tề.

Xung quanh chỗ trống cũng tương đối nhiều, trên cơ bản không có nhà cửa khác của dân thôn.

Sau khi xuống xe tôi mới chú ý đến, miếu Thành hoàng không nhỏ, nhìn vọng vào bên trong tường bao, có thể nhìn thấy nóc miếu, còn có điện bên, ngôi miếu này đúng thật rất lớn.

Bên ngoài có không ít người đang hóng hớt, gần như đều là dân thôn.

Còn có hai ba người vội vã đi từ vị trí cổng miếu qua.

Đến trước mặt Phùng Quân, vẻ mặt đặc biệt bất an, gọi một tiếng anh Quân xong, lại cung kính gọi tôi La tiên sinh, tuy tôi trông bọn họ chẳng mấy quen mắt, nhưng trên cơ bản bọn họ đều từng gặp tôi.

Những người dân thôn khác cũng nhìn sang chúng tôi, châu đầu ghé tai chẳng biết đang nói những gì.

“Dương Hưng vào trong thời gian chưa lâu... Lúc các anh gọi điện thoại, hắn đã lượn lờ ở cổng miếu rồi, không chú ý một cái hắn liền vào trong luôn... Vốn dĩ bọn tôi cũng định đuổi theo vào trong, kết quả...” Một trong số người nhà họ Phùng mất tự nhiên giải thích.

Tôi không tiếp lời, nhanh chân bèn đi đến trước cổng miếu Thành hoàng, đứng ở trên bậc thềm nhìn vào trong, một phát tôi liền nhìn thấy Dương Hưng đứng ở giữa sân.

Hắn vẫn mặc bộ vest lần trước, đứng thẳng tắp ở giữa sân, quay lưng về phía chúng tôi.

Tôi hít sâu một hơi, trầm giọng gọi một câu: “Dương Hưng!” Tiếng của tôi không nhỏ, nhưng Dương Hưng lại chẳng có phản ứng gì.

Bên cạnh có một giọng nói như tiếng bễ hỏng truyền lại: “Gọi nó cũng vô dụng, tự nó tùy tiện vào trong miếu Thành hoàng, nên mất mất hồn, quản lý trong thôn đã đi tìm Trương tiên sinh rồi, Trương tiên sinh không có nhà, điện thoại cũng không gọi được, không liên lạc được, mấy người đừng có tùy tiện vào trong, rồi bỏ cả mạng mình vào đấy.”

Tôi ngoảnh đầu lại nhìn một cái, phía trước đám đông ở mấy mét bên ngoài, có một lão già chống cây gậy, nói một cách nghiêm chỉnh với tôi.

Tôi thân thiện gật gật đầu, nói: “Biết rồi chú, cảm ơn chú đã khuyên bảo.”

Thò tay mò Định la bàn ra, tôi nhìn kim chỉ một phát.

Đây hoàn toàn là hành vi vô thức của tôi, cứ xem xem phong thủy của ngôi miếu Thành hoàng này trước đã.

Có điều nhìn vừa nhìn xuống một cái, đồng tử mắt tôi đã co mạnh lại một phát, mặt cũng hơi có vài phần biến sắc.

Theo lý mà nói, miếu Thành hoàng là chỗ thuộc Âm ty, là nơi phân cách Âm Dương, chắc là thuộc dạng như Thần đàn Cổ sát, kim chỉ sẽ xuất hiện kim trắc.

Nhưng kim chỉ hiện giờ, lại đang dao động giữa kim đầu và kim xoay.

Kim đầu đại biểu phía dưới ngôi miếu Thành hoàng này, nhất định sẽ có phần mộ.

Kim xoay thì là có ác âm thâm nhập, oán khí lượn lờ vô định, trú ngụ sẽ bị làm hại...

Ngôi miếu Thành hoàng này, không hề đơn giản như những gì nhìn thấy ngoài mặt.

Vô thức tôi ngẩng đầu lên nhìn một phát, đây hoàn toàn là hành động trời xui đất khiến.

Bên trên vừa hay là phía trong của tấm hoành phi, ở đó có treo một tờ phù...

Phù, hơi có chút quen mắt, tờ phù này là do Trương Nhĩ đặt?

Có điều nội dung của tờ phù này, sao lại có chút giống với khế ước?

Tôi lập tức giơ tay lên gọi Phùng Quân một tiếng, bảo: “Đi kiếm cái thang qua đây!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận