Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 144: HUNG PHƯƠNG CÓ SÁT



Dư Sơn rùng mình một cái, mò điện thoại ra, rõ ràng đang cố nhịn đau, nhấn nút nghe rồi alo một tiếng.

Đầu bên kia giọng nói rất nhanh, hắn không mở loa ngoài, tôi cũng không nghe rõ đại khái nói chuyện gì.

Quy quy là một phút sau, Dư Sơn buông tay, điện thoại cạch một cái rơi xuống đất.

Hắn mặt như đưa đám, người mất hết sức lực ngã ngửa ra phía sau, bộp một cái đập vào ghế dựa sau lưng, trong mắt lộ ra vài phần tuyệt vọng.

Ánh mắt nhìn tôi, càng thêm vài phần kinh sợ và tuyệt vọng.

Đầu mày tôi nhíu chặt, chưa đợi tôi mở miệng, xưởng trưởng Châu đã sốt ruột, kêu lên: “Dư Sơn, ngồi thù lù ra đấy làm gì!? Điện thoại nói gì rồi, sao ông làm bộ dạng như người sắp chết thế, nói nhanh!”

Tiếp đó xưởng trưởng Châu cũng hoảng hốt hỏi tôi, chuyện này có cách nào cứu vãn được nữa không?

Giây tiếp theo, Dư Sơn đột nhiên từ trên ghế bò dậy, hắn bịch một cái, lại quỳ xuống trước mặt tôi!

Hàng ghế sau của xe không gian vốn đã nhỏ, hắn quỳ phía dưới ghế, vừa chật vừa hẹp, cái mũi đang chảy máu sưng vù lên, trông vô cùng nhếch nhác.

Máu của hắn sắp rớt cả lên quần áo tôi rồi, tôi cũng nhíu mày lùi lại một tý.

Giọng nói của Dư Sơn khàn khàn đầy van lơn: “La âm bà, cậu cứu tôi với... Cậu nói đúng là quá chuẩn... Cậu nhất định phải cứu tôi với...”

“Ban nãy là bên công ty tôi gọi điện qua, vốn dĩ công ty tôi còn có một khoản vốn huy động nữa, sắp tới sẽ vào tài khoản, như vậy có thể tạm thời giải quyết tình trạng cấp bách hiện tại, nhưng ban nãy.... khoản vốn huy động đó bị hủy bỏ rồi....”

“Tiền trong tài khoản của công ty căn bản không trụ nổi, sợ là tôi không những phá sản, mà còn phải ngồi tù.”

Dứt lời xong, Dư Sơn lại định tiếp tục dập đầu lạy tôi.

Tôi lên giơ tay ta túm lấy tay hắn, nhíu mày nói không cần phải lạy.

Sau đó tôi trầm ngâm một lát, hỏi hắn những năm nay có phải công ty làm ăn đều thuận buồm xuôi gió, chỉ là dạo gần đây mới xuất hiện vấn đề không.

Hỏi xong, tôi lại bảo Dư Sơn đừng quỳ nữa, ngồi dậy.

Không qua nhà hắn vội, tới bệnh viện xử lý vết thương đã.

Dư Sơn lúc này mới run rẩy ngồi dậy, hắn nói với tôi đích thực những năm nay đều thuận buồm xuôi gió, dẫn đến việc đột nhiên có biến cố, khiến hắn đần người luôn, không biết phải làm sao.

Tôi hơi nheo mắt lại nói, nếu đã như thế, thì phong thủy nhà hắn chắc chắn có vấn đề, chắn chắn là nhà cửa bị biến tướng.

Bảy loại tướng phá tài này đồng thời xuất hiện, nhà cửa biến tướng cũng không có chuyện chỉ là trùng hợp.

Xung quanh hắn chắc chắn còn có người, cố ý muốn hắn phá tài mất mạng, đã thay đổi phong thủy nhà ở của hắn!

Tôi vừa nói xong, sắc mặt Dư Sơn trắng bệch hơn nhiều.

Cũng vào lúc này, xưởng trưởng Châu đột nhiên nói nhỏ một câu: “Tôi bảo này Dư Sơn, ông cũng đừng trách thằng này ăn nói khó nghe... La âm bà với Lưu tiên sinh tôi biết rõ, trong số người vớt xác, bao nhiêu thành phố quanh vùng, người vớt xác sông Dương ai cũng lợi hại hết, anh ta nói số hai, thì không ai là số một! La âm bà đỡ âm linh cũng lợi hại, cậu ta ban nãy nói ông phá tài, bây giờ công ty ông cũng sắp sập rồi!”

“Tôi đã mời nhân sự chuyên nghiệp đến đây, ông còn ướng bướng, có tác dụng gì? Đây chẳng phải là người bên cạnh chơi ông sao? Tôi thấy... phải xem xét vợ ông chút, tôi cảm giác...”

Xưởng trưởng Châu vừa dứt lời, Dư Sơn đã vụt ngẩng đầu lên!

Con ngươi của hắn sắp lồi cả ra ngoài, run rẩy muốn mở mồm nói.

Kết quả không phát ra được tiếng nào...

Cả người đều rũ hết xuống, cuộn tròn lại trên ghế run cầm cập, ngẩn người nhìn lưng ghế phía trước, không nói lời nào.

Lưu Văn Tam ra hiệu cho tôi.

Xưởng trưởng Châu ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tôi cũng đại khái có thể lý giải tâm trạng lúc này của Dư Sơn, chắc chắn là vô cùng tuyệt vọng.

Hơn nữa lời của xưởng trưởng Châu, cũng trở thành ngọn rơm cuối cùng đè bẹp con lừa.

Dư Sơn chắc chắn đã bắt đầu nghi ngờ, nếu không cũng không đau khổ như bây giờ.

Chẳng bao lâu, chúng tôi đã tới bệnh viện, Dư Sơn đi xử lý vết thương, lằng nhằng mất hơn một tiếng, mới lại lên xe đi về nhà Dư Sơn.

Lúc này tôi cũng nói với Dư Sơn, vấn đề phong thủy trong nhà hắn, tôi chỉ cần nhìn ra được là có thể giúp hắn sửa.

Còn về vấn đề người, cái gì cần nói tôi đã nói rồi.

Tin hay không tùy hắn, tôi cũng sẽ không nói thêm nữa.

Sắc mặt Dư Sơn có hơi thê thảm, thêm vết thương trên mũi hắn trông lại càng thảm hại hơn, hắn gật gật đầu với tôi, nói cảm ơn.

Xưởng trưởng Châu thì cảm kích tôi vô cùng, nói chuyện tiền nong tôi không cần lo lắng, cốp sau xe hắn đã chuẩn bị sẵn tiền thù lao rồi, phiền tôi cố gắng thêm.

Kỳ thực tôi cũng muốn biết, xưởng trưởng Châu chuẩn bị bao nhiêu tiền, nhưng tôi lại cảm giác hỏi thẳng ra e là không hay lắm.

Cũng chẳng biết Lưu Văn Tam mỗi lần đều đàm phán như thế nào, mỗi lần lão đi vớt xác tôi đều nhớ rõ, bao nhiêu tiền đều đàm phán trước cả.

Việc này cũng không trách tôi tham được, bất kể là đỡ âm linh hay là xem phong thủy, hay là xem tướng sửa nhà cửa, đều có khả năng dính dáng đến quỷ quái, hoặc là một số người tâm địa độc ác, tôi không thể đi làm không công được.

Làm chuyện gì cũng có rủi ro của nó, bây giờ tôi cũng chẳng thấy mấy chục vạn là nhiều nữa, không may cái là mất mạng như chơi, đây là dùng mạng sống để kiếm tiền.

Trong thời gian suy nghĩ, xe đã vào đến khu đô thị mới của thành phố Khai Dương, hơn nữa còn đi vào trong một khu biệt thự xa hoa tên là ‘Phượng Hoàng Uyển’.

Tôi mới biết Dư Sơn trước khi xảy ra chuyện, thì giàu có đến mức nào.

Phượng Hoàng Uyển là một trong nhưng khu biệt thự cao cấp nhất của thành phố Khai Dương, nhà ở đây đều có giá khởi điểm hai ba nghìn vạn.

Một căn nhà đã hai ba nghìn vạn, thì tài sản ít nhất cũng phải tầm trăm triệu.

Rất nhanh, đã đến cổng nhà Dư Sơn, đây là một căn biệt thự độc lập nằm giáp bên rìa khu Phượng Hoàng Uyển, bên trái căn biệt thự là một cái ao lớn, bên phải thì là vườn cây và tường bao, vô cùng yên tĩnh.

Bên ngoài tường bao có một căn biệt thự khác, nhưng là đang thi công.

Lúc này trời cũng khuya rồi, hơn mười giờ, xung quanh đều rất tĩnh mịch, chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu.

Sau khi xuống xe, tài xế lái xe ra bãi đỗ, Dư Sơn thì dẫn tôi, Lưu Văn Tam và xưởng trưởng Châu định bước vào trong.

Nhưng tôi không động đậy, mà đứng ngoài nhìn phong thủy căn nhà của Dư Sơn.

Tuy rằng ở đây không có núi để dựa, nhưng trước cổng có nước bên cạnh, cái ao này có dòng nước lưu thông, không phải là nước tù, thêm việc cổng nhà sinh vị, ngụ ý tiền vào như nước.

Kiến trúc chỉnh thể của căn biệt thự, cũng là kiểu chính của dương trạch, tường cao nhà cao.

Lúc xây dựng Phượng Hoàng Uyển, chắc là cũng có tìm phong thủy sư hiểu nghề thiết kế, tôi nhìn lướt một lượt những nơi có thể nhìn thấy xung quanh căn biệt thự, gần như đều là cùng một kiểu kiến trúc.

Việc này vốn sẽ không gây ra vấn đề gì.

Tôi nhíu mày lại, bất chợt, ánh mắt tôi nhìn sang bên cạnh chỗ tường bao, đồng tử co mạnh một phát.

Phía bên ngoài tường bao nhà Dư Sơn, là một căn biệt thự khác, nhà đó cũng có tường bao, có điều rõ ràng có thể nhìn thấy, tường bao của căn biệt thự kia cao hơn một chút, vẫn còn chút dấu vết mới toanh.

Tôi gọi Dư Sơn một tiếng.

Dư Sơn lập tức đến trước mặt tôi, hỏi tôi làm sao vậy?

Tôi chỉ vào tường bao bên cạnh, nói một câu: “Tường bao bên kia, trước giờ vẫn cao hơn tường bao nhà anh sao?”

Dư Sơn lắc lắc đầu nói: “Không phải, gần đây mới sửa lại thôi, căn biệt thự đó trước đây để không, gần đây chủ nhà mới về làm hoàn thiện, cũng nâng tường bao lên.”

Xưởng trưởng Châu rụt rè hỏi tôi: “La âm bà, có vấn đề à?” Tôi im lặng một lát, không lập tức trả lời, chỉ gật gật đầu.

Tiếp đấy ánh mắt tôi, lại tiếp tục nhìn qua phần tường bao được nâng thêm của căn biệt thự kia, sau đó tôi đẩy Dư Sơn và Lưu Văn Tam ra, bước lên trước.

Đồng thời với việc bước lên phía trước, ánh mắt của tôi cũng không rời đi, cứ nhìn chằm chằm vào căn biệt thự kia.

Rõ ràng, những người khác đều trở nên im lặng, không nói một lời, không dám làm phiền tôi.

Tôi dừng ở cánh cổng biệt thự, sau đó mặt tôi biến sắc luôn.

Từ phương vị chỗ này, tôi có thể nhìn thấy trên căn biệt thự kia, có một chiếc ống khói, ống khói không phải là loại thẳng đứng lên trên, mà ngược lại còn đục một lỗ thông khói, vừa vặn hướng về phía biệt thự nhà Dư Sơn.

“Hung phương có sát, tường bao đối diện, chủ tai nạn xe, tai nạn đổ máu, sự nghiệp không thuận, nhà cửa bất hòa!”

Tôi nheo mắt lại, sau đó nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Dư tiên sinh, nếu tôi đoán không nhầm thì cái ống khói và lỗ thông khói kia, cũng là căn biệt thự đó mới làm thêm đúng không?”

Đồng thời, tôi giơ tay lên, chỉ vào vị trí cái ống khói.

Lúc này, ba người họ cũng đã nghe thấy câu nói kia của tôi.

Xưởng trưởng Châu sắc mặt rất khó coi.

Dư Sơn thì trên trán túa đầy mồ hôi lạnh, gật mạnh đầu!

“La âm bà, ý của cậu là, nhà bên cạnh đó định hại Dư Sơn? Nhưng không thù không oán, hắn vì cớ gì mà muốn hại Dư Sơn chứ?” Giọng điệu của xưởng trưởng Châu cũng rất mất tự nhiên, đồng thời càng nghi hoặc hỏi tôi.

Vẫn chưa đợi tôi trả lời, tôi bất chợt liền nhìn thấy, rèm cửa sổ đối diện với chúng tôi của căn biệt thự đó đột nhiên động đậy.

Có khuôn mặt một người đàn bà vụt qua...

Vô cớ, tim tôi hơi thắt lại một chút, cứ cảm giác người đàn bà đó chắc là vẫn liên tục nhìn chúng tôi?

Chỉ có điều tôi không nhìn rõ cô ta trông thế nào.

Kéo suy nghĩ lại, tôi lắc lắc đầu: “Chưa chắc đã là không thù không oán, Dư tiên sinh, tôi thấy khả năng không chỉ là bên ngoài có vấn đề, anh mở cửa, chúng ta vào trong nhà xem.”

Dư Sơn vội vã gật đầu.

Có điều sắc mặt hắn cũng có chút mất tự nhiên, lẩm bẩm nói: “Dung Dung tại sao vẫn chưa ra mở cửa, bình thường tôi về nhà, cô ấy sẽ mở cửa trước.”

Tim tôi đập đánh thịch một cái, Dung Dung, vợ của Dư Sơn?

Bạn cần đăng nhập để bình luận