Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 212: NHÀ HỌ TRƯƠNG CÓ CON GÁI

Khí lạnh chạy dọc xương sống, khiến tôi vô cùng sợ hãi.

Lập tức tôi liền nghĩ ra, cỗ quan tài này là do ai đưa tới! Ngoài thằng điên nhà họ Vương ra, thì còn ai nữa?

Lúc trước tôi bỏ quên mất một điểm, nhà họ Vương gã xuất thân là thợ khiêng quan.

Chuyện tặng quan tài này không phải hợp tình hợp lý, lại rất thường thấy sao?

Hai cây nến đỏ, lửa nến cháy đung qua đưa lại, khiến tâm tư tôi hoảng loạn.

Thằng điên nhà họ Vương vẫn không từ bỏ ý định! Bố tôi đã lên bờ rồi, mà còn tới châm nến đỏ!

Tôi vụt bước lên trước hai bước, giơ chân hai nhát đạp tắt nến đỏ!

Sau đó tôi cẩn thận khiêng xác chết bố tôi về lại trong nhà chính đặt nằm xuống, phủ vải trắng lên xong, tôi lại đi gọi Lưu Văn Tam dậy.

Bà nội cũng vì tiếng động do tôi gây ra mà bị tỉnh giấc, bà lúc trước không biết chuyện xác sông tặng vợ.

Ban đầu tôi và Lưu Văn Tam về, tôi không nói, là vì sợ sẽ càng khiến bà lo lắng. Nhưng bây giờ, tôi cũng không thể không nói.

Mí mắt bà nội cứ rung rung, có điều bà nội trấn tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Lưu Văn Tam thì cứ liên tục nheo mắt, lão uống liên mấy ngụm rượu để chống rét, sau đó mới nói một câu: “Thằng điên này nhà họ Vương, sợ là không điên, xác sông cưới vợ không xong, thì lại đến điểm sính lễ âm. Phải làm cho bố mày hóa sát bằng được.”

“Nếu như chú đoán không nhầm, thì bên trong chiếc quan tài này, chắc còn có một người đàn bà.”

Tim tôi đập thình thịch liên hồi.

Trong quan tài có người?

Cái xác nữ mà thằng điên nhà họ Vương chuẩn bị nhấn chìm xuống sông Tiểu Liễu làm vợ bố tôi?

Da gà, đột nhiên nổi khắp toàn thân.

Cùng lúc này, Lưu Văn Tam cũng đi lấy trảm quỷ đao ở trong phòng ra, trực tiếp dùng đao cạy đường biên quan tài.

Lúc này tôi mới phát hiện, cỗ quan tài này hóa ra còn bị đóng không ít đinh sắt.

Tôi cũng lập tức đi vào bếp lấy dao phay ra, thuận theo khe quan tài cùng Lưu Văn Tam cạy bỏ đinh sắt.

Việc này tốn rất nhiều thời gian, phải mất tới tận cả tiếng đồng hồ, mới rút được hết đinh sắt ra.

Chúng tôi dùng hết sức lực, đẩy bỏ nắp quan tài ra.

Nhiệt độ ở trong sân dường như đều hạ hẳn xuống mấy độ.

Tôi hà hơi ra ngoài, đều thành dạng sương trắng.

Đồng thời, trong quan tài cũng còn tỏa ra, một thứ mùi phấn sáp nồng nặc.

Rõ ràng là xác chết, thì lẽ ra phải có mùi xác thối.

Tùy vào tình trạng hóa sát khác nhau, mùi xác thối cũng sẽ không giống nhau, oán khí càng nặng thì mùi càng nhẹ, cho đến tận lúc không có mùi.

Trong lòng tôi có một thứ trực giác không hay nổi lên.

Theo ánh trăng và ánh đèn compact vàng lọt vào trong quan tài, bên trong quả nhiên có một xác nữ đang nằm.

Khăn trùm đầu màu đỏ tươi nhức mắt.

Khăn trùm đầu chỉ che hết nửa khuôn mặt, phần nửa khuôn mặt lộ ra ngoài thanh thoát đáng yêu.

Vị trí nhân trung bên trên môi, hóa ra còn có một nốt ruồi màu đen.

Bản thân nốt ruồi đen này không lớn, chỉ là một chấm nhỏ màu đen, giúp thêm vài phần gợi cảm.

Tú hòa phục vải đỏ thêu chỉ vàng, trông càng đầy nét vui của đám hỷ.

Nếu đặt trên người bình thường, đây tuyệt đối là một cô dâu mới xinh đẹp không có gì để chê.

Nhưng cô ta lại là một cái xác chết, thì đây chỉ còn toàn sự âm u.

Ngoài chỗ này ra, trên ngực cô ta còn đặt một tờ hôn thú viền vàng, trên đó có hai chữ ‘Điểm Sính’!

Trong lòng tôi rùng mình, giơ tay lấy tờ hôn thú ra.

Lật ra xem, bên trên có chữ.

“Nay họ La có nam nhi, La Vãn Thành, sinh năm Canh Tuất, tháng Ất Dậu, ngày Tân Dậu.”

“Mất năm Đinh Dậu, tháng Ất Dậu, ngày Giáp Tý, giờ hợi.” “Sinh ngày trùng dương, chết ngày trung thu, sinh vào ngày leo núi tưởng nhớ người thân, chết vào ngày gia đình đoàn tụ, mệnh thuộc kim, sinh thời nghèo khổ,sau chết chiêu tài.”

“Đặc biệt điểm sính tiểu nữ họ Trương, Trương Thủy Linh, sinh năm Ất Mão, tháng Giáp Tuất, ngày Nhâm Dần.”

“Mất năm Đinh Dậu, tháng Tân Hợi, ngày Giáp Dần, giờ hợi.”

“Sinh ngày trùng dương, chết ngày tuyết hậu, tuy với nam nhi họ La không cùng năm sinh, nhưng cùng tháng, có duyên phối, mệnh thuộc thủy. Sinh thời gia cảnh phổ thông, sau chết tiến tài ba mươi chín năm, thực thuộc duyên lành!”

“Nam mệnh kim hợp nữ thủy, hợp hôn đại cát, chọn ngày hành lễ!”

Tôi nhìn chằm chằm vào nội dung tờ hôn thú này, càng vô cùng ớn lạnh.

Học xong Âm sinh cửu thuật, khiến tôi hiểu được cách đoán bát tự, cân mệnh như thế nào.

Nhưng đấy cũng chỉ là dùng cho âm thai, còn với mệnh và bát tự của người thường, tôi xem không hiểu.

Thứ tôi có thể xem hiểu chỉ có giờ giấc.

Tiểu nữ họ Trương, tính theo thời gian hiện tại, cô ta mới mười tám tuổi!

Hơn nữa ngày mà cô ta chết, hóa ra là đêm hôm mà tôi vào thôn!

Tổng kết cuối cùng của đoạn bát tự hợp hôn đó, bèn là ngày sinh ngày mất của bố tôi với Trương Thủy Linh nhà họ Trương này hoàn toàn phù hợp, vô cùng tốt lành, còn có thể chiêu tài cho nhà họ La!

Trên mệnh số là chiêu tài, nhưng trên thực tế thì sao?

Thằng điên nhà họ Vương này vì để điểm sính lễ âm này cho bố tôi, mà hại chết một thiếu nữ còn sống sờ sờ ra!

Tôi lúc này về nhà cũng mới chỉ là đêm ngày thứ hai, cũng có nghĩa là, cô gái này chết vào một ngày một đêm trước.

Lưu Văn Tam đứng bên cạnh tôi, lão cũng nhíu mày nhìn tờ hôn thú này, trịnh trọng nói: “Thập Lục, mày đọc hiểu à?”

Tôi khó khăn nói một câu: “Đọc hiểu được một nửa.”

Bà nội cũng dùng bộ dạng nghi hoặc dò hỏi nhìn tôi.

Tôi đem những thứ mà tôi hiểu ra nói, sắc mặt Lưu Văn Tam tối sầm tím đen.

Còn bà nội thì run rẩy loạng choạng một cái, lùi ra sau hai bước.

Bà nội lập cập nói một câu: “Thập Lục, mày không nhớ Trương Thủy Linh nhà họ Trương là ai à?”

Bà nội nhắc một câu như vậy, tôi mới dần nhớ ra.

Trong thôn đích thực có một cô bé tên là Trương Thủy Linh, điều kiện trong nhà tuy chỉ bình thường, bố mẹ đều chăm chỉ trồng trọt kiếm tiền, nhưng cô ta nhìn trông đúng là người giống như tên, có thể nói là hoa khôi có tiếng ở quanh vùng.

Nhà họ Trương cũng coi như là một trong số ít mấy nhà có quan hệ tốt với nhà tôi.

Bà nội trước đây còn cứ hay qua chơi.

Trước đây bà nội còn tính với bố tôi, chỉ tiếc là trong nhà tôi không có tiền, chứ không cũng đi qua nhà họ Trương dạm hỏi, cho tôi với Trương Thủy Linh kết hôn.

Sắc mặt tôi càng trắng bệch hơn.

Người mà thằng điên nhà họ Vương giết, hóa ra là cô ta!

“Chuyện này, sợ là hai vợ chồng nhà họ Trương vẫn chưa biết... Chuyện này, phải làm sao mới được đây.”

Lần đầu tiên tôi thấy bà nội hoảng hồn như vậy.

Lúc bố tôi qua đời, bà đều có thể miễn cưỡng trấn tĩnh được.

Nhưng bây giờ liên lụy đến mạng người nhà khác, liền không ngồi yên được nữa.

Tôi mím môi, hỏi Lưu Văn Tam, vụ hợp hôn này của bố tôi với người đàn bà này đã coi như hoàn thành chưa?

Lưu Văn Tam lại lắc lắc đầu, lão nhíu mày nói: “Người thường hợp hôn phải bái đường động phòng, âm hôn phải chôn cất cùng một huyệt.”

“Chú Văn Tam mày tài hèn học ít, cũng chỉ hiểu được chút ít bề mặt thế thôi, cái thứ này, Trần mù mới biết nhiều.”

“Cũng may con bé này còn chưa hóa sát, nếu không, thì đấy mới là phiền phức lớn.”

Tôi siết chặt nắm đấm, móng tay cắm cả vào trong da thịt.

Trần mù cho tới lúc này vẫn chưa về, lại khiến cho lòng tôi càng thêm lo lắng bất an.

Lưu Văn Tam vỗ vỗ vai tôi, trầm giọng nói: “Tạm thời đừng sốt ruột thế vội, chúng ta ngoài sáng, thằng điên đó trong tối, nó đã tính toán gài bẫy nhà mày từ lâu rồi, không phòng bị, làm sao có thể ngăn chặn được?”

“Cứ đợi Trần mù về đã, xem xem rốt cục là tình hình như thế nào.” Tiếp đấy Lưu Văn Tam lại nhìn sang bà nội, nói: “Lưu âm bà, chuyện này cứ dẹp xuống đã.”

“Trần mù còn chưa về, đừng đi tìm người nhà họ Trương vội, chuyện này giờ không nói rõ ràng được!”

“Tôi với Thập Lục, phải đi tìm thằng điên nhà họ Vương trước, cứ không chế nó trước đã, không sợ nó sẽ lại gây thêm chuyện gì nữa!” Tôi cũng cố gắng nhịn lắm, mới có thể trấn tĩnh được.

Bà nội cúi đầu xuống, không nói một lời nào.

Lúc này tôi mới phát hiện, xác chết của bố tôi, lại đứng dậy rồi...

Nhìn chằm chằm ra phía này của chúng tôi, mảnh vải trắng phủ trên đầu bố cũng đã bị thổi rơi.

Một con mèo đen xì xì, đứng ở trên vai bố, gào lên một tiếng méoo thảm thiết.

Khiến người ta toàn thân nổi đầy da gà lên!



[Tác giả có lời muốn nói]

Tôi thực sự không chậm, hôm kia bốn chương, hôm qua năm chương, mỗi chương của tôi nhiều chữ mà các đại lão.

Ngoài ra truyện loại này, sinh thần bát tự, các thứ liên quan đến phong thủy, tôi lại không thể bịa bừa được, phải xem ngày tính giờ giấc, rất tốn thời gian, những thứ này mà viết bừa là hỏng hết.

Tôi sẽ nỗ lực viết, không phá hoại chất lượng và kết cấu truyện.

Mọi người có thể tới vào ba rưỡi chiều và tám giờ tối, chắc chắn có thể đọc được chương mới, bình thường tôi cũng cứ có thời gian là sẽ đăng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận