Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 973: THANH SÁT NGAO SÓI

Giọng của Trần mù, cuối cùng cũng không còn mệt mỏi như trước nữa, mà trở thành giống như lần đầu tiên tôi gặp lão, bình thản đến thế, thậm chí là có chút lạnh giá.

Có điều tôi rất rõ, sự lạnh giá này của lão, không phải là đối với chúng tôi.

“Chú Trần... Chú cần hơi khống chế cảm xúc một chút.” Giọng tôi hơi có chút khàn khàn, đi lên trước.

Lúc đến bên cạnh ngao sói, tôi vô thức đưa tay ra xoa đầu của ngao sói, ngao sói lập tức sáp đầu lại, dụi dụi tay tôi một cách quen thuộc.

Hình thể của ngao sói phải lớn hơn trước rất nhiều, cái “Hung” của nó, thì càng là lên một cấp độ mới!

Trước đây nó chỉ có thể đấu với huyết sát, nuốt máu thịt của Tiểu Niếp xong, bắt đầu có dấu hiệu của huyết sát hóa thanh thi, sau đó bèn càng ngày càng mạnh.

Lông cũng biến thành ba màu đen, đỏ, xanh hỗn tạp, trong đó đen đỏ nhiều nhất, màu xanh chỉ là nhàn nhạt một ít.

Cùng với việc xác dữ nó nuốt càng ngày càng nhiều, màu xanh trong lông cũng chiếm tỉ lệ càng ngày càng lớn, linh tính cũng càng ngày càng cao.

Lúc này màu huyết trong lông của nó, đã hoàn toàn biến mất không thấy nữa, đến cả màu đỏ máu trong mắt cũng đã hoàn toàn bị màu xanh thay thế.

Điều này liệu có phải có nghĩa là, nó đã từ huyết sát hóa thanh thi lột xác rồi? Tương đương với cấp độ của xác thanh thi trong xác sát?

Tư duy chỉ là trong nháy mắt, tôi tiếp tục nhanh chân lên trước, liên tục đến thẳng trước mặt Trần mù.

Trong thời gian này, ngao sói cũng đi sát bên cạnh tôi, cùng tôi đi lên trước.

Trần mù lại lẹc khẹc lẹc khẹc ho đôi tiếng, lão đấm đấm ngực mình, nói một câu: “Xuất phát thôi, Thập Lục.”

Trong lòng tôi càng trở nên lo âu.

Tiếp đấy tôi lại nói một câu: “Chú Trần, đừng làm bừa, người của chúng ta số lượng rất đầy đủ, chung quy lần này Trương Nhĩ sẽ sa lưới, lão sẽ phải trả cái giá đáng trả, chú còn có Thanh Nhi và Viễn Quy cần trông nom.” Rõ ràng, cơ thể Trần mù khựng lại một chút, có điều lão vẫn không nói thêm gì khác.

Ngoài cổng là một chiếc xe bán tải, Phùng Khuất đang từ trên ghế lái phụ bước xuống.

Hắn cung cung kính kính lên tiếng chào hỏi với tôi.

Lúc này mấy người Liễu Dục Chú, Liễu Hóa Minh, Liễu Hóa Dương cùng với Phùng Quân, cũng theo chúng tôi cùng đi tới cổng khu nhà.

Tôi gật gật đầu với Phùng Khuất, nhòm chiếc xe bán tải một cái, sau đó nói: “Phùng Quân, địa chỉ anh đã biết rồi, anh lái một chiếc xe tới, đi phía trước dẫn đường, Liễu đạo trưởng và hai vị tiền bối còn lại đi cùng với anh, tôi với chú Trần lên xe của Phùng Khuất đi theo sau các anh.”

Tôi trực tiếp sắp xếp luôn, ngồi cùng một xe với Trần mù, cũng là tôi muốn trên đường đi ổn định trạng thái tâm lý cho lão một chút.

Bởi vì tôi cảm giác, lão lạnh băng thế này, sợ rằng là muốn giết Trương Nhĩ...

Việc này tuyệt nhiên không thể để Trần mù động thủ được, tuy nói rằng giết người chẳng qua đầu chạm đất, nhưng giết người cũng cần trả giá.

Sự việc này đã có Dương sai gia nhập, Trương Nhĩ hại người không ít, nhất định phải đưa ra câu trả lời cho tất cả những người từng bị lão hại, không thể để bị Trần mù giết, cũng thể nào bị người nhà họ Liễu giết, nếu không câu trả lời này không đưa ra được, sẽ bén lửa thiêu thân.

Bên chỗ nhà họ Liễu dễ nói chuyện, nhưng chỗ Trần mù bên đây thì không mấy dễ nói, bởi vì lão trên cơ bản là không chịu nói chuyện.

Phùng Quân rất nhanh đã lái một chiếc SUV tới, mấy người Liễu Dục Chú lên xe đi trước, tôi và Trần mù, ngao sói lên chiếc xe bán tải do Phùng Khuất lái, đi sát theo sau.

Tiến về khu vực phía nam thành phố, kỳ thực không phải là đặc biệt xa, vị trí địa lý của của nhà họ Phùng vẫn là tương đối trung tâm, tính theo thời gian, đám người Liễu Hóa Đạo chắc sớm đã đến nơi rồi.

Tôi muốn thử nói chuyện với Trần mù, đồng thời tôi cũng nói rõ ra luôn, lão giết Trương Nhĩ hậu quả sẽ là gì.

Hơn nữa tôi do dự mãi xong, vẫn cứ nói lão có một tướng quẻ, là họa tù ngục, tướng quẻ này quyết không được ứng nghiệm.

Lão bắt buộc phải nghe tôi, nếu không hơi có chút sơ suất, bèn sẽ có chuyện.

Trần mù vẫn luôn rất bình thản, con ngươi màu xám trắng không nhìn ra được cảm xúc.

Lão ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, kể cả lão gần như không nhìn rõ cản tượng bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn cứ không quay đầu lại, rõ ràng là không muốn nói chuyện với tôi, cũng không đồng ý trả treo với tôi.

Sự yên tĩnh quái dị này, liên tục duy trì trên xe phải tới hơn hai mươi phút.

Tôi chú ý đến sự thay đổi đường phố ở bên ngoài, trong tầm mắt đã có thể nhìn thấy lưu vực của sông Dương, cùng với không ít thân núi trong thành phố, rõ ràng đã đến khu phía nam thành phố rồi.

Phùng Khuất nhỏ giọng nói một câu: “Chắc đã đến rồi, bọn họ dừng xe phía trước rồi.”

Cùng lúc dứt lời, tốc độ xe của chúng tôi cũng từ từ giảm xuống.

Trần mù đột nhiên nói một câu: “Thập Lục, nếu lão đúng thật quật mồ của Âm thuật tiên sinh và bố mày thì sao? Hoặc là làm tổn thương đến mẹ mày?”

Lão không hề quay đầu lại, vẫn cứ nhìn bên ngoài cửa sổ xe, trong xe lại lần nữa yên tĩnh.

Khi xe dừng lại, Trần mù mới lại mở miệng.

“Chú tin mệnh, chú tin quẻ, chú từng tin Trương Cửu Quái, cũng từng tin tưởng mày, đều chưa từng khiến chú thất vọng. Nếu mày đã nói trong mệnh chú có một quẻ họa tù ngục, vậy nhất định cũng sẽ ứng nghiệm. Đây chính là mệnh.” Mí mắt tôi giật liên tục, tim bèn giống như bị một bàn tay bóp chặt lấy vậy.

Tôi lắc lắc đầu, giọng khàn khàn nói: “Không, chú Trần, quẻ có thể thay đổi được, trời sinh chỉ có tướng cách, quẻ bói sau này đều sẽ vì biến số mà thay đổi, lão già trộm thọ đó từng trù yểm, còn từng nói Trương Nhĩ sẽ chết bởi trăm xác móc tim. Kiểu trù yểm đó, cũng là một dạng bói toán, mệnh của Trương Nhĩ, không nên do chú kết liễu.”

Nhưng Trần mù lại trực tiếp đẩy mở cửa, bước xuống xe.

Tôi theo sát lão xuống xe, ngao sói ở phía sau của xe bán tải cũng vụt một phát nhảy xuống dưới.

Vị trí này, vừa vặn dừng ở dưới Hung sơn Dao ngà, bên cạnh thì là sông Dương.

Điều khiến tôi kinh hãi một phát là, bên cạnh con đường chỗ lối vào núi này, hóa ra đang đứng Liễu Hóa Đạo!

Chắc chính là vì Liễu Hóa Đạo ở đây, vậy nên Phùng Quân mới trực tiếp lái xe vào trong lối vào núi này, lựa chọn dừng lại.

Mấy người Liễu Dục Chú đều mặt mày nghiêm nghị, ngoảnh đầu nhìn vị trí lối vào núi.

“Khóa thần cáo văn bố trí không hề rườm rà, vị trí tâm trận đều có lưu lại người, quả núi này Âm khí rất nặng, Hung khí cũng rất nặng, lão đích thực ở trong đây, hơn nữa lão cũng biết chúng ta tới rồi, lão chạy không thoát!” Liễu Hóa Đạo nhìn tôi, trầm giọng mở miệng nói.

Kỳ thực tôi cũng biết rõ, một khi bắt đầu động thủ bao vây, có khả năng cực lớn sẽ bị Trương Nhĩ phát hiện.

Có điều bây giờ thế này, hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, bởi vì vòng vây đã hình thành rồi.

Lão cho dù là phát hiện ra, cũng đã bị chúng tôi đánh cho trở tay không kịp rồi.

“Chuyện phong tỏa, bèn toàn dựa vào nhà họ Liễu rồi, chúng ta lên núi.” Tôi trầm giọng đáp lời, lúc nói xong câu nói này, tôi mới chú ý đến chỗ mặt bên của lối vào núi, hóa ra đang nằm một người...

Người đó rõ ràng đã ngất xỉu rồi, có điều trên người hắn lại trùm một cái hình nhân da người...

Màu sắc của cái hình nhân đó trong màu huyết ánh sắc xanh, khiến tim tôi đập đánh thịch một phát.

Có điều tôi cũng hiểu ra, tại sao Liễu Hóa Đạo lại nói đã bị phát hiện rồi.

Cũng chẳng phải là bởi vì suy đoán, mà là Trương Nhĩ có để lại tai mắt ở đây, hơn nữa bị Liễu Hóa Đạo trừ khử rồi.

“Người chưa chết.” Liễu Dục Chú mở miệng nói một câu, xóa tan lo ngại của tôi.

Tôi dẹp bỏ tất cả tạp niệm trong đầu, đưa tay nâng Dương Công Bàn lên, nhanh chân đi đến trước mặt mọi người.

Chỉ cần đi tiếp mười mấy mét nữa, bèn có thể vào trong Hung sơn Dao ngà rồi.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, bên phải là sông Dương sóng nước lấp lánh, bên trái bèn là núi Ngà.

Núi Ngà rõ ràng là một quả núi Chi long thấp, nhưng thân núi lại có một nửa nhọn hoắt hướng lên trên, nửa còn lại thì hơi có chút lõm vào, liền giống như trảm đao hành hình, phần nhọn hoắt hướng lên trên là thân đao, mặt còn lại lõm vào trong, thì là bàn chặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận