Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 820: HẬU VIỆN

Trong nháy mắt, động tác của lão già lại lần nữa cứng đờ, đồng thời ngừng lại...

Tôi hồng hộc thở dốc, đẩy cơ thể của lão sang bên cạnh, khó nhọc bò người dậy.

Tiếng động nặng nề liên tiếp vang lên hai lần, trước tiên là lão già rơi xuống đất, tiếp đó là cái xác nữ kia rơi xuống đất.

Sau khi tôi đứng dậy xong, kéo kéo cổ áo mình, cái cảm giác nhớp dính kia căn bản không xua đi được, cực kỳ khó chịu.

Tôi đầu tiên nhanh chóng mò cái chai và nắp chai đựng máu gà ở trong túi Đường phục ra, nhanh chóng vặn chặt nắp chai.

Lúc trước khi vặn mở nắp chai, máu gà đổ ra ngoài không ít, chỉ còn lại non nửa chai, đếm sơ qua một chút thì bên trong đại khái vẫn còn tám chín chiếc lông đuôi gà.

Tôi hơi hơi thở phào một hơi, Lưu Văn Tam làm việc chu đáo, bao nhiêu lông đuôi gà thế này đủ để tôi lại dùng thêm hai ba lần Sát thuật nữa.

Chỉ có điều, đó cũng sẽ tới cực hạn của tôi.

Lúc này tôi đã có chút hoa mắt, cái cảm giác chóng mặt đó còn đỡ, cơ thể không quá mức bị rút sạch.

Lần nữa cất kỹ lông đuôi gà, tôi cúi đầu nhìn cái xác nữ đó, ả lúc này bò nhoài trên mặt đất, tôi không nhìn thấy mặt.

Nhưng sau lưng ả thì đen xì một mảng, Sát thuật đã diệt thân hồn của ả, bất luận ả từng hung hãn ác độc đến mức nào, giờ này cũng đều hồn phi phách tán rồi.

Lão già kia, cũng bất động không nhúc nhích nằm bò trên mặt đất.

Tôi thở dốc một hồi, ổn định lại hơi thở, xốc lão già đó từ dưới đất dậy.

Lúc này ngọn lửa trên đám mỡ xác chết đó, đã sắp lan đến trước mặt chúng tôi.

Hai bên cửa vào cháy bùng dữ dội nhất, chỉ có điều cửa là tường đá, vậy nên không cách gì bị thiêu cháy.

Tôi cõng lão già lên trên lưng, đã không còn tâm trí nhìn xem trong phòng có gì nữa, càng không hứng thú đi xem cỗ quan tài kia cùng với kiểm tra cái xác nữ này.

Đương nhiên, rất có khả năng xác nữ hoặc trong quan tài có mật pháp của châm nến người.

Nín thở lại, tôi nhanh chóng đi đến mạn bên phải, vị trí ngọn lửa yếu nhất, trực tiếp một phát nhảy luôn qua, rồi nhanh chân chạy ra phía ngoài phòng.

Nhưng tốc độ của tôi nhanh thì nhanh, có điều trên người thấm đầy mỡ xác chết, ngọn lửa chỉ loáng một cái, liền trực tiếp khiến Đường phục của tôi bắt cháy.

Chạy ra ngoài xong, tôi lập tức đem lão già đặt xuống đất, rồi liền vội vàng lăn một vòng ngay tại chỗ, trực tiếp đè ngọn lửa xuống dưới người, lăn lộn đè ép trên mặt đất liên tục nhiều lần, tiếng xèo xèo không ngừng, cuối cùng cũng dập được ngọn lửa...

Trong thời gian này, lửa trong căn phòng đã cháy đùng đùng lên, chỗ cháy ác liệt nhất chính là chỗ của cái xác nữ đó, tiếp theo là vị trí của quan tài.

Trên trán tôi mồ hôi liên tục túa ra, chằm chằm nhìn độ cao của ngọn lửa, phát hiện chúng không chạm được đến mái nhà, hơi nghẹn mới coi như thực sự thả lỏng xuống.

Căn phòng này bốn phía vách tường đều là tường đá, trên đỉnh mới là gỗ, không cháy đến gỗ ở đó thì bèn không sao, nếu như cháy đến nơi, rồi cháy lan sang mái nhà ở xung quanh, thì tôi liền chỉ có thể nhanh mà chạy tháo mạng thôi.

Không cần thiết phải đi dập lửa, mà tôi cũng chẳng có thứ gì có thể dập lửa. Từ dưới đất đứng dậy, tôi càng muốn thay một bộ quần áo sạch, rửa sạch sẽ thứ ô uế trên người.

Ánh mắt lại nhìn lão già kia một cái, đầu mày tôi hơi chau, ghé sát dùng ngón tay thăm dò cánh mũi của lão.

Thì lại phát hiện, lão đã chẳng còn hơi thở nữa rồi...

Mặt hơi hơi biến sắc, tôi thở dài một tiếng, lão già này tuổi tác trước sau gì cũng lớn quá rồi, lại chẳng phải là dạng Thần bà như Trần mù, làm sao chịu đựng nổi kiểu nhập vong như thế này? Đã một mạng ô hô rồi.

Tôi không muốn để lão chết, thậm chí vừa nãy còn đưa lão ra ngoài, nhưng giờ lại vẫn chẳng giữ được mạng sống của lão.

Do dự mất mấy giây, ý nghĩ đầu tiên nhất của tôi là sau cùng cho người nhà họ Phùng đưa lão về thôn Kính Khẩu, cho người nhập thổ vi an.

Chỉ có điều nghĩ thêm vài phần, lão chết do vong nhập, có trời biết liệu có còn tạo thành thứ hung sát gì không?

Chằm chằm nhìn xác chết mất mấy giây, tôi không tiếp tục do dự, nữa, kéo lão đến trước cửa phòng, đẩy lão vào bên trong.

Đương nhiên, tôi không đẩy lão vào chỗ có ngọn lửa, cũng chỉ đến vị trí bậu cửa là liền dừng lại, tiếp đấy tôi đóng cửa đá lại.

Sau khi cửa khép lại xong, làn sóng hơi nóng kia cũng không tiếp tục ra ngoài nữa.

Tôi thực sự khó chịu không chịu nổi, nhìn quét khu nhà một phát, trong tình trạng này tôi cũng chẳng tĩnh tâm xuống, chẳng định thần lại được, căn bản không cách gì nghiên cứu trận pháp phong thủy ở trong đây.

Ngừng lại vài giây, tôi quay người đi ra phía ngoài.

Bởi vì phủ đệ của Viên Hóa Thiệu hoàn toàn không phải chỉ khu nhà này, khu nhà này chỉ là mở đầu, trong đây trấn bao nhiêu quỷ quái thế, Viên Hóa Thiệu kiểu gì cũng phải có chỗ trú.

Sau khi ra khỏi cổng xong, tôi theo đó nhìn sang mạn bên phải, từ phía bên phải Tiền viện này xuống dưới, đích thực còn có một khu Hậu viện.

Lòng tôi hơi hơi mừng rỡ, nhanh chân đi lên trước.

Khoảng chừng mấy phút sau, tôi đã đến phía sau Tiền viện, khu Hậu viện này xây một cái cửa ngách, dạng giống như cổng chào, ép sát bên trên đầu tường bao, có điều chỉ rộng hơn một mét.

Tôi đưa tay ra đẩy mở nó, tiếng két két vang lên, đập vào mắt bèn là một đường hành lang nho nhỏ.

Sau khi bước vào trong, tôi mới phát hiện, trong đây là một cảnh đẹp hoàn toàn khác.

Hành lang chếch nghiêng vào trong, trong vườn là bồn hoa, đình đài, còn có hồ nước, bên trong hoa cỏ đắt tiền, hồ nước ánh sóng lấp lánh, còn có mấy con cá vàng đang bơi trên mặt nước.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, đúng là đẹp thật.

Tầm nhìn có thể thấy, ở đầu còn lại của hành lang, đã là một dãy phòng ở.

Tôi đang chuẩn bị tiếp tục tiến lên trước, thì cơ thể lại cứng đờ một phát.

Cúi đầu nhìn mặt đất, ở ngay vị trí hơn một mét trước mặt tôi, trên mặt đất hóa ra được khảm một mũi tên tre...

Bên dưới mũi tên, cắm một miếng vải.

Miếng vải đó đã ố vàng, nhưng bên trên còn có một vết bàn tay máu...

Một phát tôi liền nhận ra, đây chẳng phải chính là chiếc áo máu mà Trương Nhĩ có được đó sao?

Mí mắt tôi giật điên cuồng, Trương Nhĩ quả nhiên không bỏ qua cho chỗ này...

Chỉ có điều, tôi lại cảm giác lão chắc không vào trong được.

Bởi vì trên mặt đất của hành lang, bề mặt gạch lát có vết tích soạn khắc! Thứ khắc là tướng quẻ!

Hơn nữa đây đã không còn là mười sáu quẻ đơn giản nữa, mà là sáu mươi bốn quẻ!

Trên mỗi một viên gạch lát, đều có tướng quẻ khác nhau.

Rất rõ ràng, Trương Nhĩ chắc đã đi sai viên gạch, dẫn đến việc bắn ra ngoài một mũi tên tre như thế này...

Lòng dạ lão cực thâm, nếu không nắm chắc phần thắng thì không thể nào tùy tiện vào trong, trong tình huống chắc chắn mà còn bị bắn một mũi tên, chắc chắn sẽ lập tức rời đi...

Kỳ thực biện pháp ổn thỏa nhất, là bây giờ tôi rời đi, chạm mặt với Phùng Quân, thay một bộ quần áo sạch sẽ, thu xếp lại một chút, đây không phải là tôi lập dị, mà là cả người toàn mỡ xác chết, căn bản không cách gì tập trung tinh thần, hơn nữa mỡ xác chết hoàn toàn không phải chỉ nhớp dính, mà Âm khí cũng rất nặng, sẽ tổn hại đến dương thọ.

Nhưng tôi lại không muốn đi...

Bởi vì khu Hậu viện này, đối với tôi mà nói, cám dỗ quá lớn...

Không có một người nào, lại sẽ tùy tiện bố trí cạm bẫy gì ở nơi mình trú, đối với Viên Hóa Thiệu mà nói, Âm dương phong thủy như ăn cơm hàng ngày, dạng hành lang này có cạm bẫy rất bình thường, nhưng ở bên trong, chắc sẽ không còn thứ phức tạp hơn nữa...

Càng quan trọng hơn là, trong đây cũng có khác biệt với Viên thị Âm dương trạch, Viên thị Âm dương trạch từng là nhà cũ của Viên Hóa Thiệu, bởi vì có Ương Sát Nam Cương vậy nên y mới không quay về.

Mấy chục năm như thế, y không thể nào không có thu thập gì...

Nếu như tôi có thể tìm thấy thứ gì khác... thì đối với tôi mà nói, mới thực sự là không uổng công đi chuyến này!

Trong lúc suy nghĩ, tôi lấy Dương Công Bàn ra, xếp bằng ngồi trên mặt đất, chằm chằm nhìn các tướng quẻ khác nhau của sáu mươi bốn quẻ trên gạch lát, bắt đầu phân tích căn cứ theo huyệt vị phong thủy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận