Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 800: ANH CHÍNH LÀ LA TIÊN SINH?

Đỏ son chủ tai, tôi trực tiếp phá bỏ thứ tai này!

Nhưng bọn họ trong nháy mắt lại đã thay đổi khí sắc...

Đỏ là màu vui vẻ, nhưng đỏ son lại không có độ sáng, bèn thành không rõ ràng.

Hình dung tướng mặt màu đỏ còn có một câu nói, màu đỏ như mào gà hoặc đỏ đào mà sáng bóng là sinh, màu đỏ như máu người chết là tử!

Vừa phá điềm hung tổn tương, thì lập tức lại có điềm lấy mạng tới, lòng tôi lập tức liền u ám hơn không ít.

Điều này đồng thời còn bảo với tôi một chuyện, con hoàng bì tử già đó, khả năng bèn ẩn nấp ở trong Đạo quán...

Chứ nếu không, đạo sĩ vừa dẹp bỏ mồi lửa, nó làm sao lập tức liền phát hiện ngay được? Hơn nữa còn có kế sách đối ứng?

“La tiên sinh... Trên mặt chúng tôi có thứ gì à? Cậu cứ nhìn chúng tôi mãi...”

Mao Thủ Nhất mất tự nhiên mở miệng hỏi.

Tôi nheo mắt lại, tầm nhìn chuyển lên trên người mấy con hoàng bì tử con ở trong lồng sắt đó.

“Anh sắp xếp người trông chừng cẩn thận mấy con hoàng bì tử này, tuyệt đối không được xảy ra sơ suất gì, rồi chuẩn bị sẵn đá mài, sau đó anh dẫn đường, chúng ta đi vài vòng xung quanh Đạo quán, tôi xem xem phong thủy ở đây.”

Tôi không nói nhiều đến các chi tiết khác, chỉ nói về sắp xếp của mình.

Tôi phải thử xem, nếu như con hoàng bì tử già đó đang ẩn nấp ở trong Đạo quán, thì đến chỗ gần, con ngỗng chắc chắn trực tiếp liền có thể lôi nó ra ngoài.

Mao Thủ Nhất lập tức gật gật đầu, đi làm theo những gì tôi nói.

Tôi vô thức mò điện thoại ra, dùng camera trước xem mặt của mình, môi tôi ngược lại không có màu đỏ thẫm như máu.

Việc này kỳ thực cũng bình thường, tai họa hỏa hoạn có thể bao trùm lên tôi, bởi vì nguyên cả Trường Thanh Đạo Quán đều bị cháy, diện tích che phủ quá lớn, tôi ở bên trong, liền sẽ không thể dễ dàng mà ra ngoài được.

Nhưng nếu đúng là muốn giết tôi thật, thì làm gì dễ dàng thế?

Chẳng qua chỉ một con hoàng bì tử thì không lấy nổi mạng tôi, muốn khiến tướng mặt tôi thay đổi, nó cũng phải có đủ bản lĩnh mới được, bây giờ xem ra nó không có bản lĩnh đó, hơn nữa cũng chẳng gây ra được sóng gió gì lớn.

Chỉ là hoàng bì tử quá nham hiểm, tôi bắt buộc phải trừ khử nó, diệt trừ hậu hoạn!

Mấy phút đồng hồ sau, Mao Thủ Nhất đã sắp xếp xong người, không chỉ mỗi đạo sĩ này bên cạnh chúng tôi, mà hắn còn tìm tới bốn đạo sĩ nữa giúp đỡ.

Tôi hơi yên tâm hơn một chút, người đông thế này, ban ngày ban mặt xác suất hoàng bì tử che mắt người ta không lớn.

Ngay tiếp đó, Mao Thủ Nhất liền dẫn tôi đi qua các nơi khác của Đạo quán, trên cơ bản là bắt đầu từ khu nhà bên, đi ra phía Hậu điện, còn qua cả Tàng kinh các nơi phát hiện mồi lửa...

Trong thời gian này tôi liên tục chú ý tìm kiếm kỹ lưỡng, đồng thời cũng chú ý đến phản ứng của con ngỗng trong gùi.

Dựa vào linh tính của nó, chắc chắn biết tôi định làm gì, một khi có phát giác, nhất định sẽ có phản ứng.

Có điều tìm kiếm một lượt như vậy, nhưng lại chẳng phát hiện gì cả, con ngỗng đến tý chút động tĩnh cũng chẳng có.

Tôi không hề chỉ đi qua một lượt là xong chuyện, mà đồng thời cũng tỉ mỉ quan sát phong thủy trạch nguyên của Trường Thanh Đạo Quán, tôi phát hiện phong thủy của Trường Thanh Đạo Quán cũng được coi là không tồi, thuộc dạng tương đối công chính.

Kỳ thực phong thủy tốt nhất của Đạo quán, không phải là công chính, cũng không phải là bố cục phong thủy mở rộng thu nạp đệ tử mà Phùng Chí Vinh nói.

Trường Thanh Đạo Quán, chắc thuộc về một dạng Thần đàn Cổ sát!

Theo lý mà nói, kiểu nơi Thần đàn Cổ sát dạng giống như Viên Thị Âm Dương Trạch, mới là lựa chọn tốt nhất để làm Đạo quán...

Nếu đúng là xây mới lại Trường Thanh Đạo Quán thật, thì tốt nhất là di dời địa điểm.

Từ Hậu điện tới Tiền điện, đi một vòng xong, con ngỗng đều chẳng có động tĩnh gì.

Tôi xem xong phong thủy, cuối cùng đến Đại điện của tiền viện.

Lúc này thời gian đại khái đã đến trưa.

Mao Thủ Nhất đưa tôi tới trước ghế thái sư trong Đại điện ngồi xuống, hắn không hề biết toàn bộ mục đích của tôi kỳ thực còn có tìm hoàng bì tử, chỉ tưởng rằng tôi đang xem phong thủy, lúc này hắn ngập ngừng muốn nói lại thôi, trong mắt cũng có vẻ khát vọng.

Rõ ràng, điều mà hắn khát vọng cũng là sửa phong thủy, ngược lại chẳng mấy sợ hãi đối với hoàng bì tử.

“La tiên sinh, cậu nhìn ra vấn đề gì chưa? Phong thủy ở đây, chắc có thể sửa tốt hơn lên chứ?” Mao Thủ Nhất hỏi lên thành tiếng.

Tôi hơi suy nghĩ chút, rồi trả lời: “Sửa chẳng bằng xây mới, phong thủy của địa điểm vốn có kỳ thực chẳng có vấn đề gì, có điều đúng cần xem xét kỹ thật, thì kỳ thực không phù hợp làm Đạo quán, Đạo quán thuộc về Thần đàn Cổ sát, nếu các anh không có ý kiến, tôi có thể chọn một nơi phong thủy dạng này, nhà họ Phùng sẽ trực tiếp xây lại một Trường Thanh Đạo Quán, các anh di dời qua đó.”

Những lời này tôi nói rất trịnh trọng, lời lẽ cũng rất rõ ràng.

Mao Thủ Nhất rõ ràng ngẩn ra một phát, mất tự nhiên nói: “Trực tiếp di dời? Không thể ở địa điểm cũ sao?”

“Thần đàn Cổ sát là huyệt vị phong thủy Thần đàn Cổ sát, đất phong thủy thông thường, thì không biến thành dạng phong thủy đó được.” Tôi giải thích, nói.

Có điều tiếp đó tôi lại nói một câu: “Việc này cũng không cưỡng ép, nếu các anh không đồng ý di dời, tôi có thể sửa một chút trạch viện của Trường Thanh Đạo Quán ở địa điểm cũ, hình thành phong thủy trạch tốt hơn, cũng rất không tồi.”

“Đợi kết liễu đám hoàng bì tử này xong, chúng tôi sẽ trọng điểm suy nghĩ về đề nghị của La tiên sinh cậu, vô cùng cảm kích.” Mao Thủ Nhất hơi hơi bao quyền, nói lời đa tạ với tôi.

Bên ngoài Đại điện bước vào hai đạo sĩ khiêng bàn vuông, phía sau bọn họ còn đi theo hai người, trong tay xách hộp đồ ăn.

Bàn vuông sau khi được đặt xuống, đạo sĩ còn lại nhanh chóng để hộp đồ ăn xuống, mở ra xong, lấy ra ngoài tận mấy đĩa đồ ăn tinh xảo.

“La tiên sinh, mời dùng cơm trước, điều kiện trong Đạo quán không được tốt lắm...” Mao Thủ Nhất cung kính mời tôi đi ăn cơm.

Tôi đúng thật cũng đã đói rồi, mùi thơm bay vào mũi, trong bụng liền có phản ứng.

Sau khi ngồi xuống, tôi lại bảo Mao Thủ Nhất đi gọi Phùng Bảo vào.

Sau khi Phùng Bảo đến Đại điện, trên người hơi có chút bẩn thỉu, có điều hắn được cái mang một bộ dạng thần thái vui mừng, bảo với tôi bánh xe hắn xử lý xong rồi.

Tôi bảo Phùng Bảo nhanh ngồi xuống ăn cơm, cũng nghỉ ngơi chút, tôi có chuyện cần sắp xếp cho hắn làm.

Phùng Bảo được cái không câu nệ, lập tức ngồi xuống, bưng bát cầm đũa liền bắt đầu và cơm.

Mao Thủ Nhất định quay người ra ngoài, tôi cũng gọi hắn lại, bảo hắn đừng lễ nghĩa nhiều thế, cùng ngồi ăn, chuyện buổi tối tôi cần hắn có mặt tại nơi để bàn bạc.

Mao Thủ Nhất lúc này mới không rời đi, có điều lúc ăn cơm, hắn mỗi miếng một đũa nhỏ, rõ ràng không thân thiết như tôi và Phùng Bảo.

Ăn xong một bữa cơm, tôi mới nói với Phùng Bảo, bảo hắn buổi tối đi mài dao, làm thịt hoàng bì tử.

Phùng Bảo ngay lập tức mắt liền sáng lên, hắn xoa xoa tay, nói mạnh một chữ được.

Thế nhưng đúng vào lúc này, cửa Đại điện lại vội vã bước vào một người.

Đây là một thiếu niên khoảng tầm mười lăm mười sáu tuổi, cậu ta mặc một bộ đạo bào hơi có vẻ rộng, thắt lưng còn giắt kiếm gỗ đào.

Trên khuôn mặt, tôi nhìn thấy chỗ giống nhau giữa cậu ta và Mao Nguyên Dương!

Lập tức tôi liền phản ứng lại, đây là đạo đồng suýt nữa treo cổ chết trước mặt hoàng bì tử mà Mao Thủ Nhất vừa mới nói, cũng chính là con trai của Mao Nguyên Dương.

Rất nhanh, đạo đồng này đã đến phía trước bàn.

Cậu ta mặt căng cứng, môi cũng mím chặt lại.

Mao Thủ Nhất mặt hơi hơi có chút biến sắc, lập tức đứng dậy, rõ ràng định kéo cậu ta lại.

Có điều động tác của cậu ta càng nhanh hơn, lại liền quỳ mạnh một phát ở trước bàn, cộc cộc cộc mấy tiếng, cậu ta hóa ra còn đang dập đầu lạy tôi?

Lúc cậu ta ngẩng đầu lên, giữa trán rõ ràng đã đỏ máu một mảng.

Hơn nữa thần sắc vô cùng kiên định nhìn tôi, giọng nói hơi có chút khàn khàn, nói: “Anh chính là La tiên sinh? Tôi muốn bái sư.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận