Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 986: PHÁ TỔ LÌA TÔNG, CHỦ ĐẠI LỤI BẠI

Nhưng lão không hề đi lại phía tôi, thậm chí cũng không đi nhặt kiếm đồng dưới đất lên, mà tiếp tục bước về phía bên cạnh xe.

“Tao từng nói, mày sẽ chết rất khó coi, tao sẽ chèn chết mày, sau đó lấy những thứ đồ kia từ trên người mày.”

“Vật kế thừa từng ngâm qua máu của Âm dương tiên sinh, sẽ có công hiệu càng lớn hơn, mày chết không toàn thây, cũng coi là bài học chú Trương dành cho mày!”

Hai chân tôi hơi hơi run rẩy, không phải bởi vì sợ hãi, mà chỉ vì quá mệt mỏi, khó mà đứng vững được.

Trong lòng tôi không hề có chút sợ hãi nào, mà mở to mắt nhìn tướng mặt của Trương Nhĩ.

Môi miệng của Trương Nhĩ lúc này cũng ánh lên sắc đỏ, thứ sắc màu đỏ thẫm đó, cũng là chủ hung sát!

Tôi không dự định chạy, chạy, tôi cũng chỉ có thể xuống nước.

Tôi phải đánh cược, thứ đánh cược chính là mệnh số bảo hộ!

Hiện giờ tôi đã từ bỏ ý định giữ lại cái mạng này của Trương Nhĩ, dạng tướng mặt ở cấp độ này tôi không giữ nổi, lão đúng là định giết tôi thật, tôi cũng chỉ có thể liều chết một phen!

Một bên tay giơ ngang gậy khóc tang, thứ mà tay còn lại của tôi lấy ra, là Kim toán bàn, tôi giơ Kim toán bàn lên, để ở trước người.

Mắt nhìn Trương Nhĩ đã đi đến cạnh xe rồi.

Cũng đúng vào lúc này, đột nhiên từ phía xa, truyền lại một tiếng xé gió!

Dưới ánh trăng, đó là một vệt tàn ảnh màu xanh đen!

Tốc độ của vệt tàn ảnh đó nhanh như điện xẹt, căn bản không cách gì nhìn rõ rốt cục là thứ gì.

Nhưng cái cảm giác quen thuộc đó, độ lớn của thân hình đó, lập tức liền khiến tôi nghĩ tới ngao sói!

Nó chạy tới đây từ lúc nào vậy?!

Gió, thổi càng mạnh hơn, đồng tử mắt tôi co mạnh, đột nhiên phát hiện thứ gió này là từ ngoài hướng vào trong, chỗ này của chúng tôi là bên ngoài núi, càng được coi là ngoài rìa của chân núi.

Gió vừa vặn từ cổng gió thổi vào trong núi.

Lúc này tôi và Trương Nhĩ đã đánh đấu rất lâu rồi, đánh đấu của chúng tôi không được rực rỡ như của đạo sĩ, nhưng cũng là vật lộn thân xác máu thịt với nhau.

Tôi đột nhiên hiểu ra, ngao sói tại sao lại phát hiện được rồi.

Trong nháy mắt, ngao sói đã lao đến trước người Trương Nhĩ.

Cũng đúng vào lúc này, Trương Nhĩ vụt quay người lại, trong tay lão đột nhiên rút Định la bàn ra.

Tốc độ của lão không nhanh bằng ngao sói, nhưng động tác lại rất chuẩn xác.

Bốp một tiếng, Định la bàn vừa vặn vỗ lên trên đỉnh đầu ngao sói!

Ngay tiếp đó cơ thể lão lách một phát sang bên cạnh.

Ngao sói đập mạnh lên trên thân xe, cả chếc xe đều rầm một tiếng, bị đâm ra sau tới hai ba mét, trên cửa xe thì càng là một vết lõm lớn, đừng nói lên xe, đến mở cửa xe cũng đều không thể được!

Chỉ có điều ngao sói lại bị Định la bàn cố định cơ thể, sau khi va đập vào cửa xe xong, trực tiếp liền mềm nhũn ngã vật ra đất, căn bản không bò dậy nổi.

Trên Định la bàn ghi chép không biết bao nhiêu phù văn của giới Âm dương, trong đó ba mươi hai tầng Phong thủy bàn, càng là một đạo phù lớn mạnh được tổ hợp lại!

Ngao sói tuy là vật sống, nhưng nó ăn xác chết để sống, lúc này dạng như thanh thi sát, oán khí sát khi trên người càng dữ!

Định la bàn, bèn vừa hay thành vật khắc chế nó!

Trương Nhĩ hừ lên một tiếng, lão hơi hơi nhíu mày, nhìn vết lõm trên cửa xe một cái, quay đầu liền đi về bên còn lại, rõ ràng là dự định từ bên đó lên xe.

“Yên tâm đi Thập Lục, đứa đáng chết tuyệt đối chạy không thoát, chú Trương đã nói là phải chèn chết mày, thì tuyệt đối phải chèn chết mày, sẽ không để mày có kiểu chết khác đâu.” Trương Nhĩ thò thay kéo cửa xe ra, trực tiếp lên xe luôn.

Tôi càng thở dốc nặng nhọc hơn, chằm chằm nhìn vào đầu xe.

Ánh đèn xe chói mắt sáng lên, chiếu thẳng vào mắt tôi.

Dưới tác dụng của ánh đèn xe, bên mắt còn bình thường đó của tôi cũng bị chói đến không cách gì nhìn thấy.

Con mắt bị máu nhuộm đến mờ mịt kia, ngược lại còn có thể nhìn càng rõ nét hơn chút ít.

Gậy khóc tang vốn đang nắm chặt, bị tôi quả quyết một phát vứt xuống dưới đất.

Lại lấy Bút Địa Chi ra, tôi dứt khoát không tiếp tục dùng nghiên mực nữa, mà đem đầu bút ngậm vào trong miệng, bèn mượn thứ máu đầu lưỡi ở trong miệng đó, khiến cả phần đầu bút của Bút Địa Chi đều thấm đẫm.

Mắt tôi đều không chớp cái nào, thứ máu liều trong đầu đó cũng ngày càng mạnh hơn.

Tiếng rồ ga điếc tai vang lên.

Đang lúc giây phút tôi định đón lấy đầu xe liều mạng vẽ phù, thì dưới chân núi ở phía sau, đột nhiên vọng lại một âm thanh lảnh lót.

Âm thanh này dễ nghe, quen thuộc một cách khác thường, khiến nội tâm tôi run lên một phát.

Có điều câu mà cô ta gọi, lại là bố!

Khóe mắt tôi liếc qua, một phát liền nhìn thấy cạnh chân núi đang đứng một người đàn bà.

Trên người cô ta vẫn đang khoác hình nhân da thanh thi, có điều hình nhân trên đầu đã bị tổn hại, có thể nhìn thấy dung nhan xinh đẹp hơi có chút trắng nhợt của cô ta.

Mái tóc hơi xoăn xõa hết cả ra.

Trong tay cô ta dường như đang cầm một nắm đồ, cùng với bước đi của cô ta, bên cạnh còn có mười mấy cái hình nhân bị kéo cùng đi theo.

Đám hình nhân đó tuy có tổn hại, nhưng hiển nhiên đều là hình nhân thanh thi!

Người này, là Cố Nhược Lâm!

Nhưng cô ta chẳng phải đã bị khống chế rồi sao?!

Rất nhanh, tôi liền phát hiện thắt lưng cô ta buộc một dây lụa trắng, đầu còn lại của dây lụa trắng đó, thì đang buộc lấy cổ của một lão già.

Lão già đó hóa ra bèn là Trần mù!

Chỉ có điều Trần mù lúc này nhìn giống đần độn ngây dại, giống như mất đi thần trí vậy.

Dưới ánh trăng chiếu rọi, trên sợi lụa trắng đó dường như còn có sợi thép quấn quanh.

Vốn Trương Nhĩ đã đạp chân ga rồi, xe đều đã trượt lên trước mấy mét đang tăng tốc, một phát lại dừng lại.

Cố Nhược Lâm đi lên trước, tốc độ không hề nhanh, đồng thời giọng của cô ta càng trong trẻo giòn giã hơn.

“Để mạng của nó, cho con, để con giết!”

“Lão mù này con đã buộc lại rồi, mạng của lão, bố tới thu!” Giọng nói của cô ta dường như đã hình thành hồi âm, không ngừng vang vọng khắp xung quanh.

Tôi chằm chằm nhìn cô ta, mắt trợn như sắp rách cả ra.

Lẽ nào, đây lại là biến số?

Một lão Trương Nhĩ, tôi có thể liều mệnh số với lão, giờ lại lòi ra “Cố Nhược Lâm” và còn bao nhiêu hình nhân như thế, Trần mù lại còn rơi vào tay cô ta...

Tôi còn liều kiểu gì?

Chỉ là, điều càng khiến tôi nghi ngờ không xác định, còn có giọng nói của “Cố Nhược Lâm”.

Giọng nói này kiểu gì, lại có khác biệt với cái giọng lúc nãy trên núi?

Tuy rằng khác biệt cực kỳ nhỏ bé, tôi có thể phát giác ra được, chỉ là bởi vì một xíu tâm niệm từng có với Cố Nhược Lâm đó của tôi.

Xe, đột nhiên dừng lại rồi.

Cửa xe mở ra, Trương Nhĩ xuống xe, lão cười lớn thành tiếng, âm thanh này điên cuồng hưng phấn đến cực điểm!

Lão trước tiên nhìn tôi một cái, tiếp đấy lại nhìn sang Cố Nhược Lâm.

Tiếng cười của lão càng gần như trở nên vặn vẹo.

“Tốt! Tốt! Tốt lắm! Để Thập Lục chết dưới tay con, nó càng đau khổ hơn, lão mù này, bố đích thực muốn giết! Nếu không phải nó lắm mồm thế, nếu không phải nó lắm chuyện thế! Thập Lục sao lại thoát khỏi tầm kiểm soát của bố như thế này?! Một thằng mù, bèn nên rúm ró trong căn nhà người chết đó của nó, đừng có ra ngoài khiến người ta ghét!”

“Con gái ngoan, chúng ta giải quyết hai đứa chúng nó, bố đưa con đi ẩn náu một thời gian, vừa nãy Thập Lục nói rồi, bên chỗ Thẩm Kế còn có một bản Âm dương thuật, bố lấy về cho con!” Trong lúc nói, Trương Nhĩ dường như trực tiếp phớt lờ tôi luôn, đi về phía Cố Nhược Lâm.

Cố Nhược Lâm đã dừng lại, dường như đang chờ Trương Nhĩ lại gần.

Trên mặt cô ta cũng đang cười.

Hơn nữa trong nụ cười này tràn đầy hơi thở lạnh lẽo.

Nhìn như cái lạnh này, là nhắm vào tôi.

Nhưng tướng mặt của cô ta lại không phải là thế này...

Sống mũi vốn cao thẳng của cô ta, dường như hơi thấp hơn một chút, chóp mũi cũng có chút trắng bợt.

Sống mũi thấp, là phá tổ lìa tông, chóp mũi trắng, là chủ đại lụi bại, thông thường là mất cha mất mẹ, mặc đồ tang hiếu.

Căn cứ theo tình hình hiện giờ mà phân tích, thì đây là tướng cách sát phụ!

Lòng tôi càng run rẩy một phát, đột nhiên nhớ tới câu nói mà lão già trộm thọ đó nói.

[Tác giả có lời muốn nói]

Chương mới kết thúc rồi. Ngày mai bước vào tình tiết mới, phù!
Bạn cần đăng nhập để bình luận