Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 900: MÀY BẢO SỢ? BỐ MÀY ĐÚNG SỢ THẬT

Suy nghĩ phức tạp này, hoàn toàn là đột ngột dâng lên trong đầu óc tôi.

Trước thời điểm này tôi chưa từng nghĩ như vậy bao giờ, bởi vì trong nhận thức của tôi trước đây, Âm dương tiên sinh thân kiêm trọng trách đem phúc cho người trong thiên hạ, cho dù là có khổ nạn, nhưng đó đều là mài dũa khiến gân cốt họ mệt mỏi, khiến thân họ thể đói khát của ông trời.

Nhưng bây giờ con gái Tưởng Bàn, lại khiến tôi có thứ cảm xúc bức bối này.

Âm dương tiên sinh mà hiện giờ tôi tiếp xúc đến, có Lý Âm Dương, Viên Hóa Thiệu, Tưởng Bàn, Hà Trĩ, Lý Độn Không.

Trong đó ba người trước, Âm dương thuật đều có thể nói đã đại thành, hai người sau tôi vẫn hiểu được bao nhiêu về bọn họ, nhưng hai mẹ con bọn họ cũng quyết không phải là dạng tầm thường trong Âm dương thuật.

Lý Âm Dương chết rất bi thương, vũ hóa cầu ác mà chết, hiện giờ vẫn đang chịu đày đọa.

Viên Hóa Thiệu bị tôi phân thây mà chết, sau khi chết bị diệt hồn.

Hà Trĩ, Lý Độn Không, người trước bị Viên Hóa Thiệu trực tiếp hại chết, người sau thì sau khi bị người ta trộm thọ xong, làm thành châm nến người...

Lý Âm Dương có ích kỷ, phá hoại lời dạy dỗ của tổ sư, Âm dương thuật của Hà Trĩ và Lý Độn Không lai lịch bất chính, nên mới dẫn đến bọn họ không được chết yên lành, cả nhà đều rơi vào kết cục thê thảm; Viên Hóa Thiệu thì gây đầy tội ác, trời đất không dung, cuối cùng tự nếm trái đắng, chết không toàn thây, hồn phi phách tán.

Nếu nói những việc này đều là báo ứng của mệnh số từ trong vô tận, thì phúc duyên của bọn họ đâu?

Trong tạp ký của Lý Âm Dương, ông ta cũng là một người phổ độ chúng sinh, trách trời thương dân.

Tôi tin rằng Hà Trĩ và Lý Độn Không cũng quyết không phải người nham hiểm độc ác.

Phúc duyên của bọn họ, không khiến bọn họ có tý chút phúc báo nào?

Càng quan trọng hơn nữa là Tưởng Bàn, trong những thông tin mà tôi có được, Tưởng Bàn trước sau đều đang vận dụng Âm dương thuật của bản thân, tạo phúc cho bách tính một phương, được mọi người kính trọng ngưỡng mộ.

Trong huyện Vọng này, đến nay vẫn có không ít người từng được ông ta cứu giúp còn sống, thái độ của tôn sùng của bà con làng xóm đối với ông ta, liền có thể thể hiện đầy đủ cho điểm này.

Phàm là ông ta từng làm việc ác, trầm tích của thời gian và lịch sử đều sẽ hình thành từng tin đồn một, không hề theo thời gian trôi qua rồi dần lụi tàn, mà ngược lại sẽ không ngừng phát tiết trong lời truyền miệng của người đời.

Ở thời đại đó, ông ta vừa phải xoay sở với quân phiệt, lại vừa phải mưu lợi tạo phúc cho dân, cuối cùng rơi vào kết cục bi ai thế này...

Hơn một nửa thể kỷ, một hoa giáp đều đã trôi qua, ông ta mới về được đến quê hương, coi như là lá rụng về cội, nhưng con gái của ông ta vẫn phải ở dưới sông chịu khổ, hai cha con vĩnh viễn không được đoàn tụ.

Phúc duyên của ông ta lại ở nơi nào?!

Mỗi một Âm dương tiên sinh mà tôi biết, đều chưa từng có được một tý một chút phúc báo nào...

Mà ngược lại ai ai cũng không được chết yên lành?

Đây là lần đầu tiên, tôi sản sinh chất vấn đối với kết cục của Âm dương tiên sinh.

“Thập Lục, biểu cảm của mày sao mà...” Giọng nói mất tự nhiên của Lưu Văn Tam truyền vào tai tôi, gọi khiến tôi tỉnh táo, tôi vụt tỉnh người lại, còn cảm giác trên mặt mình có chút lạnh giá, mắt thì càng mỏi rát khó nhịn được.

Đưa tay lên sờ một phát, trên mặt tôi lại còn có nước?

Không! Đây không phải nước... mà là nước mắt?

Tôi đột nhiên không phân biệt rõ được, tôi thế này là đang rơi lệ vì kết cục thê lương của cha con Tưởng Bàn, hay bởi vì kết cục bi thảm của việc Âm dương tiên sinh biết được thiên cơ, cứu giúp người đời, nhưng lại không được chết yên lành mà rơi lệ.

Ánh mắt Thẩm Kế cũng liên tục dừng lại trên người tôi, lông mày cô ta hơi chau, đôi môi mím chặt. Trong khí thế lạnh lùng thường thấy còn toát ra vài phần nghiêm túc, trong con mắt phượng lộ ra biểu cảm phức tạp, nhưng lại không còn vẻ giận giữ và sắc bén vừa nãy.

Cô ta đột nhiên mở miệng nói: “Đưa cô ta xuống nước, tôi không ý kiến, bao nhiêu mạng người thế này, đích thực không thể đổi lấy một xác chết. Chỉ có điều, chúng ta có thể ra ngoài sao? Đám quỷ nước này, vốn đã không phải là chặn cô ta rồi.”

Trong lúc nói, tầm mắt của Thẩm Kế nhìn quét qua mặt nước xung quanh.

Lòng tôi đơ lại một phát, lời mà Thẩm Kế nói, kỳ thực cũng có lý.

Mà đúng vào lúc này, Lưu Văn Tam lại bất chợt mở miệng nói: “Cơ hội mong manh, có điều vẫn cần đợi chút đã, vừa nãy Lão quỷ xuống dưới rồi. Một bầy đàn lớn như thế này, nhất định có một con vua, nó vừa nãy đi cứu Thập Lục, Thập Lục mày đã ra ngoài rồi, nó còn chưa ra, chắc là đã đánh với cái thứ đó rồi hả? Chú vữa này nhìn thấy đôi “tay” đó rồi, Lão quỷ cũng là sau lúc đó mới bò ra ngoài đấy. Nếu chú đoán không sai, đó chắc không phải là xác chết, cũng không phải là vong quỷ, mà là một con vua quỷ nước.”

Lưu Văn Tam lời ra kinh người!

Tôi còn tưởng không có ai khác phát hiện, không ngờ rằng lão chỉ dựa vào việc nhìn thấy một đôi “tay”, liền phần biệt ra vua quỷ nước được?

Còn chưa đợi tôi gật đầu, Lưu Văn Tam đã tiếp tục nói: “Quỷ nước thành đàn, lúc số lượng đạt đến một cực hạn, nhất định sẽ có một con vua quỷ nước, nếu như có thể trừ khử nó, chúng ta vẫn có thể lên bờ được, tuy rằng cơ hội tương đối mong manh.”

Trong lúc nói, Lưu Văn Tam đột nhiên bắt đầu chỉnh đốn lại dây thừng trên vai mình, lão tháo bỏ mặt nạ dưỡng khí, cùng với bình dưỡng khí xuống.

Lòng tôi hơi thất kinh, bởi vì động tác này của lão, hình như là định xuống nước?

“Chú Văn Tam, chú định làm gì thế?” Giây phút nghĩ đến đây, tôi giơ tay trực tiếp ấn luôn lấy bả vai của Lưu Văn Tam.

Lưu Văn Tam nhún nhún vai, thần sắc ngược lại tương đối nhẹ nhõm, nói: “Lúc này bên trên chẳng có việc gì, chú xuống dưới xem xem, Lão quỷ lâu thế rồi còn chưa lên, chú đúng thật có chút sợ nó bị khử mất rồi.”

“Thập Lục mày quên chú nói gì với mày rồi à? Bắt giặc bắt vua trước, nếu như diệt bỏ con vua quỷ nước đó rồi, thì đám quỷ nước này liền thành rắn mất đầu, mất khả năng đoàn kết, chúng ta từ bỏ cái xác nữ này, liều một phen thì vẫn có thể lên bờ được đấy.”

“Mày bảo sợ, bố mày đúng thật có chút sợ, tình cảnh lớn thế này, chỉ từng nghe bố chú nói ông nội chú từng gặp phải, mấy năm đó, mới là thời đại thịnh hành của Thượng cửu lưu và Hạ cửu lưu, bây giờ chú thấy, khả năng dưới Hồng Hà này cũng không kém với mấy năm đó, dẹp bỏ tâm lý sợ bị tiêu diệt qua một bên, chú càng muốn cùng với Lão quỷ diệt bỏ con quỷ nước đó!”

Nói đến sau cùng, Lưu Văn Tam đột nhiên nhe răng cười lên.

“Không liều mạng, thì phải cùng tèo ở đây, không chết ở dưới nước, mà bị ép chết ở trên mặt nước, quá mất mặt, Thập Lục, mày bảo có đúng không?” Ánh mắt của Lưu Văn Tam trong nháy mắt đột ngột trở nên ác liệt! Đó là sự hung hãn và quyết liệt chỉ thuộc về người vớt xác dám liều đấu với tất cả xác quỷ ở dưới nước!
Bạn cần đăng nhập để bình luận