Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 520: CƯỚP QUẺ

Bởi vì miệng gã ngậm chặt, vẫn giữ nguyên động tác kéo tay tôi không thay đổi.

Tất cả những việc này, chẳng qua chỉ diễn ra trong thời gian một hai giây đồng hồ.

Tôi vụt rút tay lại, kết quả lực của gã đàn ông trung niên này rất mạnh, túm chặt cứng lấy cổ tay tôi.

Tôi giật một phát, ngược lại đau đến mức cổ tay như gãy cả ra. Xuýt xoa hít ngược một hơi.

Trên bả vai gã đàn ông trung niên, lại từ từ thò ra một cái đầu.

Cái đầu này nhìn trông giống như một đứa trẻ con, nhưng tuổi tác lại không nhỏ.

Ở lâu nơi gió tuyết của vùng núi cao so với mực nước biển, làn da của hắn rất thô, ánh lên màu đen đỏ. Mái tóc rối bù như ổ gà, bẩn thỉu chẳng biết đã bao lâu chưa gội.

Hai cánh tay dài mảnh kẹp chặt lấy cổ của gã đàn ông trung niên, đây rõ ràng chính là một thằng lùn.

Hắn nhìn tôi đầy u ám, rồi lại nói: “Tỉnh rồi thì bói một quẻ, tao đợi mày lâu lắm rồi.”

Toàn thân tôi đều nổi một lớp da gà dày đặc, da đầu như nổ tung ra.

Lập tức, tôi liền hồi tưởng lại lần đó khi tôi và Trần mù bị đưa đến cổng Từ đường canh núi huyện Các.

Có một thằng lùn ở cạnh bên cây cột đường nhòm tôi, còn nói tìm tiên sinh bói quẻ.

Lúc đó hắn bị một gã đàn ông trung niên quát tháo.

Sau đó Trần mù lại bảo tôi đừng gây chuyện, gọi tôi vào trong Từ đường.

Ngày hôm sau lúc chúng tôi rời đi, tôi cũng chú ý đến, cái thằng lùn đó nằm bò trên lưng gã đàn ông trung niên quát tháo hắn, trà trộn trong đám đông.

Lúc này kẻ túm lấy tay tôi, chẳng phải chính là gã đàn ông trung niên đó sao?

Còn “đứa trẻ con” này chính là thằng lùn tìm tiên sinh bói quẻ ấy!

Tư duy lập tức trở nên sáng tỏ, tôi vụt co chân, đạp thật mạnh vào phần giữa bụng và ngực của gã đàn ông trung niên!

Gã không buông tay tôi ra, động tác cũng vô cùng ác liệt, một chân lách lên, trực tiếp chặn luôn tôi lại, hơn nữa còn ép thật mạnh xuống.

Gần như cả người đều ngồi lên trên đầu gối tôi.

Cảm giác đau nhói truyền lại, đầu gối như đã sắp bị ngồi nát rồi.

Tôi hự lên một tiếng, nhất thời hai tay đều bị khống chế, đúng thật là chẳng có cơ hội phản kháng.

“Bói quẻ.” Giọng nói u ám của thằng lùn gần như chọc thủng màng nhĩ, cùng lúc này, lực của bản tay gã đàn ông kia càng mạnh hơn, gần như sắp bóp gãy cổ tay tôi.

“Chú Trần!” Tôi cắn răng, gào ầm lên một tiếng.

Tiếng gào này phát ra, gần như đều hình thành hồi âm vang vọng trong căn phòng.

Trong mắt thằng lùn tóe ra tia giận giữ và sát khí, hắn lạnh băng nói: “Mày muốn chết?”

Tôi chằm chằm nhìn hắn, nhanh chóng nhìn tướng mặt của hắn, đồng thời tôi cũng không nằm im chờ chết, vụt giãy giụa mạnh.

Chỉ có điều nhìn một phát, tôi mới phát hiện, trên cơ bản chẳng nhìn được gì từ tướng mặt cả.

Cái gương mặt vuông của hắn, thịt dày, gần như che hết tướng cốt.

“Bói quẻ xong, tao tiễn mày lên đường.” Giọng của thằng lùn càng âm u lạnh lẽo hơn.

Cũng vào lúc này, cửa phòng rầm một phát bị đập mở.

Xông vào trong phòng không chỉ có Trần mù, mà còn cả bà cụ Hà.

Trần mù một gậy đập lưng thằng lùn, còn bà cụ Hà thì vỗ một chưởng về phía ấn đường của gã đàn ông trung niên.

Hai thầy trò họ phối hợp không một kẽ hở.

Thằng lùn đột ngột nhảy từ trên lưng gã đàn ông trung niên xuống.

Tốc độ của hắn cực nhanh, lại đi giật luôn cái hộp gỗ dài trên ngực tôi ra!

Phựt một tiếng, sợi thừng đeo trên vai tôi cũng đứt luôn.

Mặt tôi đột ngột biến sắc.

Nhưng gã đàn ông trung niên kia lại càng dùng sức túm chặt lấy tay tôi, gã cũng không hề có tý chút ý đồ tránh né gì, mà ấn mạnh xuống dưới một phát.

Vị trí đầu gối cũng truyền lại cảm giác đau đến thấu tim, tôi hự lên một tiếng, trước mắt gần như tối sầm lại.

Hơn nữa đầu gã còn đập về phía trán của tôi!

Quả này mà bị gã đập trúng, tôi sợ là không chết cũng phải trầy da tróc vảy.

Bốp!

Một âm thanh giòn giã vang lên, bàn tay của bà cụ Hà đã đánh trúng ấn đường của gã.

Lại một âm thanh trầm nặng vang lên, một gậy của Trần mù cũng vụt trúng gáy của gã.

Lập tức, hai tay đang túm chặt lấy tay tôi của gã không còn sức lực.

Tôi vụt giãy người ra, dùng sức đẩy gã ra ngoài một phát.

Gã giống như một đống thịt rữa nát vậy, cứ thế bị đẩy lộn xuống dưới giường.

Lúc này Trần mù đã đuổi theo ra khỏi phòng rồi.

Vừa nãy thằng lùn cướp Kim toán bàn căn bản không hề có ý đánh đấm, mà trực tiếp chạy luôn ra ngoài.

Tôi sốt ruột xuống giường, nhưng đầu gối lại đau nhói từng cơn, suýt nữa thì ngã nhào ra đất.

Đợi tôi đuổi theo ra ngoài xong, thì ngoài sân đã sớm trống trơn, lại chạy ra khỏi cổng, phía cuối đường hình như còn nhìn thấy bóng dáng Trần mù vụt qua.

Tôi không dừng lại, cũng co giò đuổi theo về phía trước.

Hơi hồi người lại xong, cảm giác đau đớn liền giảm đi rất nhiều.

Khi tôi chạy ra ngoài được một đoạn xong, thì đến bóng dáng của Trần mù cũng chẳng nhìn thấy nữa...

Con đường này tuy là đường thẳng, nhưng hai bên cũng có không ít lối rẽ nhỏ có thể rẽ vào.

Chỉ cần thằng lùn đó chạy vào trong bất cứ một lối rẽ nhỏ nào, Trần mù có thể đuổi theo được, nhưng tôi thì tìm không ra...

Trong lòng vừa ảo não vừa tức giận, đúng là ngàn vạn lần không ngờ rằng, lại có thứ quỷ quái lén lút mò vào trong phòng tôi.

Cũng không ngờ rằng, thời gian dài như vậy rồi, thôn Kế Nương xuất hiện thứ phiền phức này, mà bọn họ cũng chẳng có phản ứng gì...

Ảo não cũng vì sự cảnh giác của tôi vẫn chưa đủ, đồng thời cũng có vấn đề về thân thủ, trực tiếp bị người ta khống chế luôn, đến cơ hội phản kháng cũng không có.

Tiếp tục đuổi theo đã chẳng còn ý nghĩa, tôi lập tức quyết định đi tìm Âm tiên sinh.

Còn chưa biết Trần mù có đoạt lại Kim toán bàn về hay không, bắt buộc phải bảo Âm tiên sinh nhúng tay vào, mới có thể giải quyết rắc rối một cách nhanh nhất.

Định thần lại xong, tôi rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Cửu.

Nhưng lại phát hiện rất trùng hợp là, tôi giờ đang đứng ở bên ngoài Từ đường canh núi huyện Các.

Được Từ đường canh núi này thờ cúng, chính là Kế Nương!

Trời xui đất khiến thế nào, tôi lại chằm chằm nhìn cửa chính một phát.

Cửa hóa ra lại không đóng chặt, mà còn để lại một khe hở, vừa vặn có thể cho một người đi vào...

Từ trong khe hở này, tôi cảm giác có một đôi mắt đang chằm chằm nhìn tôi.

Vô duyên vô cớ, sống lưng tôi túa ra từng đợt mồ hôi lạnh.

Đấy là cái lạnh từ tận đáy lòng dâng lên... Bên tai dường như còn có một âm thanh, cứ thúc đẩy, kêu gọi tôi vào trong xem.

Tôi vốn không muốn đi, không định dính thêm rắc rối.

Nhưng bên cạnh đột nhiên truyền lại tiếng bước chân.

Nghiêng đầu nhìn một phát, bà cụ Hà cũng đã đuổi kịp tôi rồi.

Bà cụ đứng lại bên cạnh tôi, nhíu mày nói: “Không đuổi kịp?”

Tôi gượng cười một cái, nói: “Chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, không đuổi kịp, chẳng biết chú Trần có đuổi theo được hay không.”

Bà cụ Hà cụp mắt xuống, bà cụ ừ một tiếng: “Mắt nó không tốt, nhưng thính lực với khứu giác thì tốt, nuôi ngao bao nhiêu năm như thế, nếu nó đã đuổi theo, thì chắc chắn có thể đuổi theo được.”

Nhưng tôi căn bản không thả lỏng ra được.

“Bà Hà, chúng ta đi về trước, tìm Âm tiên sinh một chút.” Tôi thở hắt ra một hơi, nói.

Nhưng bà cụ Hà lại không nhúc nhích, bà cụ nheo mắt, nhìn lên tấm biển của Từ đường canh núi huyện Các, rồi lại nhìn cái khe cửa.

“Bên trong này, chính là chỗ cái tượng điêu khắc Kế Nương mà mày nói? Cái Từ đường ấy?” Bà cụ Hà hỏi.

Tôi gật gật đầu, nói đúng.

Bà cụ bình thản mở miệng: “Nếu cửa đã mở rồi, thì chính là mời khách vào trong, làm gì có chuyện chủ nhà mở cửa rồi, mà khách lại không vào? Vào trong xem xem, để bà già này mở mang tầm mắt, xem xem Kế Nương là nhân vật như thế nào.” Cùng lúc dứt lời, bà cụ Hà liền trực tiếp bước chân lên bậc thềm, qua khe cửa vào bên trong.

Tôi: “....”

Những lời này của bà cụ Hà... Chẳng coi là đạo lý được, chỉ có thể coi là lập luận phi lý.

Nhưng lòng hiếu kỳ của tôi cũng rất nặng, lần trước ở lại trong đây, tôi chẳng hiểu gì cả.

Đây là nơi thôn Kế Nương tế bái Kế Nương, nói không chừng sẽ có phát hiện gì đó...
Bạn cần đăng nhập để bình luận