Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 197: SỐ MỆNH VỐN KHÔNG CON, CHẾT XONG SINH ÂM THAI



Lập tức, tôi liền nói với bà nội chuyện góa phụ này đã thành xác sống mẫu tử sát, tiện đấy cũng không bỏ sót chuyện chị ta mọc lông đỏ.

Bà nội một phát không nói nên lời.

Bà im lặng hồi lâu, trên khuôn mặt nhăn nhúm, lại có chút đau buồn.

“Góa phụ Liêu này, lúc mày học đại học, nó còn hay đến nhà ta chơi, mang cho bà không ít trứng gà rồi gạo mì, thậm chí còn cho tiền, nói là thôn chúng ta khó khăn lắm mới có đứa vào được đại học, bảo bà gửi cho mày.”

“Số nó sao lại khổ thế chứ, một xác hai mạng không xong, lại còn thành xác sống không tắt thở nữa.”

“Như thế này, chấp niệm của nó không tan, sợ là sẽ hại người.” Những lời của bà nội, khiến tôi ngẩn ra, những việc này đúng thật là tôi không biết.

Nhưng tôi với bà nội vẫn không được đi.

Xác sống mẫu tử sát, còn là huyết sát, chúng tôi đa phần là đi nạp mạng.

“Bà nội, số người do trời định, chúng ta không giúp chuyện này được, hoặc là ngày mai hỏi lại chú Trần xem có cách gì không.” Tôi hít sâu một hơi, khuyên bà nội.

Bà nội lúc này mới gật gật đầu, sau đó bà đưa tay lên xoa xoa đầu tôi: “Thập Lục, mày cũng mệt rồi, về phòng ngủ đi, việc cần mày đi làm, còn nhiều lắm đấy.”

Tôi thực sự cũng mệt rồi, nghĩ bao nhiêu chuyện như thế, đầu óc đều nhức cả lên.

Về trong phòng, tôi nằm vật ra giường.

Mơ màng thiêm thiếp, tôi rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Có điều tôi ngủ không ngon giấc chút nào, cái cảm giác sợ hãi ấy rất mãnh liệt.

Cứ thấy như sắp có chuyện gì xảy ra vậy.

Bên tai đột nhiên có tiếng thở nhè nhẹ, hơi thở này phả lên mặt tôi, khiến người tôi nổi đầy da gà.

Tôi vụt một phát mở mắt ra.

Đối mặt với tôi, hóa ra là đôi mắt sói đỏ tươi của ngao sói, và cái đầu ngao đen xì phát khiếp của nó.

Tim tôi vút một phát nhảy lên tận cổ họng, rồi rớt xuống đập thình thịch không ngừng.

“Tiểu Hắc, nửa đêm nửa nôm... Ngao sói dọa người, cũng có thể dọa chết người ta đấy...”

Tôi lau bỏ mồ hôi lạnh trên trán, liên tục cười khổ.

Ngao sói lại cúi đầu khẽ ư ử một tiếng, há mồm ngậm lấy cẳng tay tôi, kéo tôi hai cái.

Tôi ngẩn người, giây tiếp theo, mặt tôi liền biến sắc.

Bên cạnh đầu giường trống không, cái rương gỗ tôi vốn đặt ở đó, giờ lại không thấy đâu nữa...

Lập tức tôi cũng hoảng hồn, trên trán rịn mồ hôi, mắt phải càng giật không ngừng.

Ngao sói nhả mồm ra, chạy ra khỏi phòng.

Tôi vội khoác áo lên, đuổi theo ra ngoài.

Mò điện thoại ra liếc thời gian một cái, lúc này là giờ dần chính khắc, tức bốn giờ sáng rồi.

Cánh cổng để mở, gian nhà chính vẫn sáng ánh đèn khí, trên đầu tường có một con mèo đen ngồi chồm hỗm, hướng về phía tôi gào lên một tiếng thảm thiết, tiếng kêu xuyên thấu trời đêm!

Tôi ngay lập tức cảm thấy rất xui xẻo.

Hôm đó lúc bố tôi mất, cũng là con mèo đen này đang nhìn tôi.

“Cút!” Tôi gầm nhỏ một tiếng, nhặt một hòn đá dưới đất lên, ném mạnh qua.

Con mèo đen ré lên một tiếng tháo chạy vào trong màn đêm.

Ngao sói chạy ra khỏi sân, tôi cũng bước vội vã theo sau.

Chẳng cần phải nghĩ ngợi nhiều, người lấy cái rương gỗ đi chắc chắn là bà nội!

Lòng tôi sốt ruột không chịu được, bà nội từng này tuổi rồi, tính cách còn bướng hơn cả tôi!

Góa phụ Liêu này nhân phẩm đúng là không tồi, chỉ là chúng tôi đúng là không quản nổi chuyện này á!

Nhưng tôi lại nhớ đến ngày hôm bố tôi mất.

Cũng là ngày tôi khám dương quan, trừ âm khí, bà nội cũng vì đỡ âm linh cho con dâu của trưởng thôn mà đi khỏi nhà...

Sợ rằng bà nội kiếp này, tính đã thế rồi.

Người già thế rồi, làm sao còn có khả năng thay đổi tính cách nữa?

Thôn Tiểu Liễu nhỏ hơn không ít so với thôn Liễu Hà, mấy phút sau, tôi đã chạy đến vị trí cuối thôn.

Ngao sói tìm người dựa vào mùi, tôi đại khái cũng biết góa phụ Liêu trú ở căn nhà nào.

Rất nhanh, chúng tôi đã đến bên ngoài một căn nhà nhỏ rách nát.

Cũng là ánh đèn khí màu vàng vọt lọt ra ngoài.

Tôi vội vã bước vào trong, lập tức tim đập thình thịch.

Xuyên qua cửa sổ căn nhà, tôi liền nhìn thấy bà nội.

Bà mặc mặc chiếc áo khoác da mèo đen xì xì, cúi đầu, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhìn trông càng già nua, và còn lẫn vài phần u ám.

Đồ dùng của Âm sinh cửu thuật thứ này càng âm u hơn thứ khác, mang lên trên người, càng thêm vài phần âm khí.

Bà nội đang đối mặt với cạnh giường, trên giường còn có một bà bầu bụng to đang nằm!

Hai cái chân kẹp rất chặt, làm gì có dấu hiệu nào là muốn sinh.

“Tiểu Liêu, mày số khổ quá, đồ nghề bà đều đem đến rồi, yên tâm mà sinh con, rồi lên đường đi.”

Giọng của bà nội trở nên the thé, khiến người ta nghe mà nổi hết da gà.

Tim tôi đều treo lên tận trên cổ, cánh cửa khép hờ, tôi rón rén đẩy cửa bước vào.

Lập tức, bà nội bị tôi làm cho giật cả mình.

Con mắt bà trợn to vô cùng, giơ tay lên, khẽ làm một động tác suỵt.

Ngao sói khẽ ư ử một tiếng, tôi mới nhìn thấy, đuôi nó đều cụp cả lại.

Tuy rằng lông trên cổ đều dựng hết lên, nhưng cụp đuôi, chứng tỏ ngao sói cũng phát sợ...

Mí mắt tôi giật giật không ngừng, ánh mắt hướng lên người góa phụ Liêu.

Quả nhiên là mặt trái xoan, sống mũi sụt gãy, không mở mắt, cũng có thể nhìn ra mắt chị ta rất nhỏ, cũng chẳng có bọng mắt.

Gương mặt người chết trắng xanh, trông vô cùng rợn người.

Nhìn ở cự ly gần như thế này, dưới ánh đèn khí, trên mặt chị ta đến cả chân lông cũng có thể nhìn rõ, chỉ có điều, đó đều là lông nhung màu đỏ.

Trông càng thêm vài phần khủng khiếp.

Nhìn chằm chằm vào vị trí lẽ ra là bọng mắt của góa phụ Liêu, trong lòng tôi khẽ than.

Gần như không có Cung Âm Chí, vậy nên góa phụ Liêu mang bầu đủ mười tháng cũng không sinh đứa bé ra nổi.

Số mệnh không con, chỉ có thể chết xong thì sinh âm thai.

“Tiểu Liêu, cháu trai bà cũng tới rồi, mày yên tâm sinh đi, trong lòng mày có oán khí, nhưng đứa bé vô tôi.”

Suy nghĩ của tôi chỉ diễn ra trong chớp mắt, bà nội lại khẽ an ủi góa phụ Liêu.

Trong nhà quá yên tĩnh, tôi có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Đã đến nước này rồi, tôi cũng chẳng kéo bà nội đi được.

Mắt nhìn góa phụ Liêu lúc này cũng chẳng gây chuyện, hoặc là, chị ta đúng là có thể sinh được?

Bà nội nói câu đó không sai, đứa bé vô tội!

Chị ta đã tới tận đầu thôn cầu tôi đỡ âm linh, có nghĩa là muốn sinh.

Đột nhiên, nhiệt độ ở trong phòng, dường như trở nên thấp hơn mấy phần.

Tạch một tiếng vang lên, cái bóng đèn khí hóa ra đã vỡ....

Trong chớp mắt, ánh sáng trong phòng, đều biến thành một màn đen xì.

Trên trán tôi từng giọt mồ hôi to đùng rịn ra, tim giống như bị bóp chặt lại vậy.

Giây tiếp theo, ánh nến leo lét sáng lên.

Bà nội chẳng biết lôi ở đâu ra một cây nến thắp lên, đặt ở trên bờ tường.

Dưới ánh nến lúc mờ lúc tỏ, mắt của góa phụ Liêu đã mở ra rồi.

Chị ta từ trên giường ngồi thẳng dậy, động tác vô cùng chậm chạp.

Nhưng lại khiến xương sống tôi liên tục có khí lạnh chạy dọc.

Tôi vô cùng cảnh giác nhìn chị ta.

Thân người nhích về phía cái rương gỗ ở đầu kia giường, đồ nghề của tôi cũng đều để ở trong rương gỗ, nhỡ mà góa phụ Liêu này gây sự, tôi ít nhất cũng có thể phản kháng một tý...

Bốn mắt nhìn nhau.

Ánh mắt của góa phụ Liêu, lại chẳng còn vẻ cầu khẩn như lúc trước ở cổng thôn, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng và hung hãn.

“La Thập Lục, mày chẳng phải cũng nhẫn tâm y như lão mù sao?”

“Mày định tới đây giúp tao đỡ âm linh? Hay là muốn cho tao tắt thở?”

Giọng điệu của chị ta rất quái gở, còn có cả chút hung dữ.

Dần dần, lông nhung màu đỏ trên mặt chị ta... lại bắt đầu nhiều lên...

Dưới ánh nến, gần như đều ánh lên màu đỏ máu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận