Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 765: VÂY ĐÁNH

Dương Thanh Sơn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, thái độ này bèn rất rõ ràng, có hắn đứng ở đây, xác chết của Khâu Xử Đạo bất kể thế nào, chắc chắn đều sẽ không vào lại trong đầm nước.

Liễu Dục Chú một tay ấn lấy nắp quan tài, lật người nhảy một phát bèn lập tức rơi xuống bên cạnh quan tài.

Tôi kiềm chế nhịp tim đập nhanh, cực lực khiến hơi thở của bản thân bình ổn lại.

Giây tiếp theo, Liễu Dục Chú từ từ nhấc tay lên, gã rõ ràng rất cảnh giác, nếu như quan tài có động tĩnh bất thường, gã sẽ lập tức lại lần nữa đè lên trên.

Tôi cũng rất cẩn thận cảnh giác, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào.

Liễu Dục Chú nhấc tay lên cũng được hai ba phút, gã đều không hạ xuống lại nữa.

“Chắc không vấn đề gì.” Liễu Dục Chú nhíu mày nói một câu, lại liếc Dương Thanh Sơn một phát.

Dương Thanh Sơn vẫn cứ đứng thẳng người, hai tay khoát ra sau lưng, biểu cảm không có tý chút thay đổi nào.

Về Liễu Dục Chú và Dương Thanh Sơn, hai người tuy cùng là đạo sĩ, nhưng một bên là xác thịt người sống, một bên là xác sống hóa thanh thi, bẩm sinh Liễu Dục Chú đã không thể nào thấy Dương Thanh Sơn vừa mắt được.

Bây giờ bọn họ không thể đánh nhau, những gì Liễu Dục Chú nói với tôi lúc trước, cũng biểu thị gã nhìn rất thấu suốt, lúc này tôi ngược lại chẳng còn lo lắng quá nữa, tất cả sự chú ý đều tập trung lên trên cỗ quan tài gỗ dẻ này.

Tôi dè dặt đưa tay lên đang định ấn lên trên quan tài, nhưng trước khi hai tay hạ xuống, tôi lại nhanh chóng thu tay về, lấy găng tay tiên xám từ trên người ra đeo lên.

Tuy Liễu Dục Chú có thể trực tiếp đặt tay lên, nhưng tôi vẫn không dám buông lỏng cảnh giác.

Có găng tay xong, tôi yên tâm hơn không ít, dùng sức đẩy bỏ nắp quan tài ra.

Trong tiếng ken két, nắp quan tài rơi xuống đất.

Nhưng bên trong quan tài lại hơi có vẻ lộn xộn.

Quan tài không lớn, dưới đáy càng chẳng có vật phẩm bồi táng gì, lần trước trong quan tài có hạt dẻ, dưới sự nuôi dưỡng của sinh khí, không chỉ là gỗ dẻ gặp xuân, mà hạt dẻ cũng đã nảy mầm.

Sự lộn xộn hiện giờ, bèn là đống hạt dẻ sau khi nảy mầm xong thì mọc ra không ít cành nhánh, lúc này đám cành nhánh đó lại chết khô mất quá nửa, còn có không ít bị bẻ gãy.

Bên dưới đám cành nhánh hỗn loạn, mới là thi thể của Khâu Xử Đạo.

Mặt của ông ta vẫn hoàn toàn bình thường, được bao trùm rất nhiều lông vũ mịn, chỉ có điều, đám lông vũ này không còn sáng bóng như lúc ban đầu tôi nhìn thấy nữa, thậm chí còn có chút ố vàng xám xịt.

Bản thân Khâu Xử Đạo chính là xác tươi vũ hóa, lúc này lồng ngực ông ta vẫn còn hơi có một tý chút phập phồng.

Đương nhiên, việc này trông liền rất kỳ dị.

Hơn nữa tôi đã tìm thấy chỗ mà ông ta bị lột da... Chính là phần giữa ngực và bụng!

Dưới phần ngực bụng bị mất da, máu thịt lộ ra ngoài, có thể nhìn thấy được đường cơ thớ thịt rõ nét.

Rõ ràng, trong mắt Liễu Dục Chú toát ra sự phẫn nộ và sát khí mãnh liệt.

Tôi không hề nghi ngờ, nếu bây giờ Dương Hạ Nguyên xuất hiện trước mặt Liễu Dục Chú, y nhất định sẽ bị Liễu Dục Chú đánh tan xương nát thịt, thậm chí là nghiền xương rắc tro.

Dù gì Khâu Xử Đạo cũng không chỉ là tín ngưỡng của mình tộc Khương, tôi tin rằng rất nhiều năm về trước, ông ta nhất định cũng từng dẫn dắt nhà họ Liễu.

Từ việc Dương Thanh Sơn và Dương Hạ Nguyên đều biết Đạo thuật của nhà họ Liễu liền có thể nhìn ra được chút ít đầu mối.

Ngoài thương tích do bị lột da của Khâu Xử Đạo, ở vị trí phía dưới bụng dưới của ông ta còn có một cái lỗ, rõ ràng đây là chỗ mà lần đó Âm tiên sinh lấy Thi đan đi.

Tôi lại quan sát một hồi, đang định đem Dương Công Bàn đậy lên trên đỉnh đầu Khâu Xử Đạo.

Xác chết đến bây giờ cũng vẫn chẳng có biến hóa gì đặc thù, có điều trấn xác thêm, chắc chắn sẽ không có sơ suất gì, cẩn thận lái được thuyền vạn năm.

Cũng chính vào lúc này, Lưu Văn Tam đột nhiên nói một câu: “Gặp quỷ rồi, mực nước này, dâng lên rồi?”

Liễu Dục Chú ngoảnh đầu nhìn Lưu Văn Tam một cái.

Câu này của lão cũng khiến tim tôi đập đánh thịch một phát, tôi ép Dương Công Bàn xuống, trực tiếp ấn luôn lên trên đỉnh đầu của Khâu Xử Đạo.

Lúc lại nhìn qua đầm nước, tôi rõ ràng nhìn ra được, mực nước trong đầm đích thực dâng có lên một chút...

Tuy rằng mức dâng này không phải quá rõ nét, nhưng chắc chắn không phải là Lưu Văn Tam nhìn nhầm.

Ngược lại là quỷ nước biểu hiện một cách tương đối lười biếng thư thái, thậm chí nó còn trôi nổi trên mặt nước đầm, ngửa bụng lên trên, giống như rất dễ chịu vậy.

Nhưng lòng tôi thì lại trầm xuống một phát.

Quỷ nước ở trong nước tất nhiên thoải mái, có sinh khí lại càng vậy, nhưng thứ thực sự khiến quỷ nước dễ chịu, không chỉ là sinh khí, mà còn do có lượng tử khí, oán khí phù hợp.

Mực nước dâng lên chỉ có một khả năng, nước của Âm long dưới lòng đất đổ ngược lên trên rồi, nhưng đầm nước này vốn đã chỉ cần sinh khí nên mới cắt đứt dòng chảy đó.

Bố cục phong thủy bên ngoài thay đổi rồi, sinh khí của Âm long dưới lòng đất sớm đã tiêu tan, bèn chỉ còn lại những luồng khí tiêu cực khác.

Bây giờ hút nước vào trong, chẳng phải là phá hoại phong thủy của Phị Phát Quỷ sao?

Lẽ nào, Khâu Xử Đạo đúng thật mạnh đến mức ly kỳ thái quá thế, còn có chuẩn bị nữa?

Tôi không mấy tin rằng sẽ là như vậy....

Đúng vào lúc này, Dương Thanh Sơn đột nhiên bất thình lình nói một câu: “Chúng ta phải ra ngoài, La Thập Lục, không có vấn đề gì chứ?”

Tôi lập tức lắc lắc đầu nói: “Xác chết không vấn đề gì, Thiện thi vốn đã là xác chết bình thường, chỉ có điều mực nước này...”

“Cha ta làm đấy, lão sẽ không dễ dàng lộ diện vậy đâu, lão hoặc giả định rút đầy nước ở đây, khiến toàn bộ chúng ta đều chết chìm ở trong.” Giọng điệu Dương Thanh Sơn điềm nhiên, nhẹ như bỗng vậy, nhưng lời nói ra thực sự lại khiến người ta kinh hãi.

Lưu Văn Tam lập tức chửi luôn một chữ địt.

Liễu Dục Chú thì nhìn sang tôi, trong mắt là vẻ dò hỏi.

Lời này của Dương Thanh Sơn, rõ ràng càng hợp lý hơn so với những gì tôi nghĩ, bởi vì Dương Hạ Nguyên, sợ rằng đúng là có thực lực này thật.

Tuy rằng y chỉ biết thuật Phong thủy, nhưng danh hiệu Kham dư Đại sư đã vang dội giới phong thủy mấy chục năm, không biết y từng là ác mộng của bao nhiêu người.

Do dự một chút, tôi ngửa đầu nhìn lên bên trên, chỉ chỉ vào cái hang ở vị trí sao Vũ Khúc mà lúc trước tôi xuống, nói: “Vị trí đó, trực tiếp lên thẳng trên đỉnh nấm mồ ở bên ngoài, những chỗ khác, muốn ra ngoài sợ rằng không mấy dễ dàng.”

“Không được... cao quá, Dương Thanh Sơn hoặc giả có thể lên trên, tôi mà thử, có khả năng có thể qua, nhưng cậu và Lưu Văn Tam không lên trên nổi, tôi không đưa theo hai người được.” Liễu Dục Chú ngay lập tức lắc lắc đầu.

Cũng đúng vào lúc này, Dương Thanh Sơn lại đột nhiên nói một câu: “Chỗ đó, chỉ người biết Táng ảnh quan sơn mới có thể ra ngoài, nếu mạng không đủ cứng, đi qua một bận xong, cách chết cũng chẳng còn xa nữa.”

Lời này của hắn, lại khiến mặt tôi hơi hơi biến sắc.

Chỉ người biết Táng ảnh quan sơn có thể đi? Chắc là chỉ người biết mới có thể phát hiện...

Đi qua một lượt là cách chết không xa, thế này là sẽ ảnh hưởng đến mệnh số?

Lưu Văn Tam mất tự nhiên nói: “Bất kể đi đâu, tôi cảm thấy đều nên đi nhanh, mực nước đã dâng lên quá nhiều rồi...”

Chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi, mực nước ít nhất đã tràn lên ba bốn mươi phân, đã sắp tiếp cận đến dưới chân chúng tôi rồi.

Quỷ nước bò ra ngoài, nằm bò trên bả vai của Lưu Văn Tam, con mắt to đùng tròn vo đang nhìn láo liên.

“Thanh Sơn tiền bối, ông biết từ đâu có thể ra ngoài không?” Tôi không do dự thêm nữa, trực tiếp hỏi thẳng Dương Thanh Sơn, đồng thời khom người thò tay, một phát cõng luôn xác chết của Khâu Xử Đạo lên.

Dương Thanh Sơn lại không nói gì, mà ngẩng đầu nhìn ra phía trước.

Sắc mặt của Liễu Dục Chú cũng trở nên tương đối nghiêm trọng, trong mắt càng xẹt qua một tia biểu cảm kinh ngạc.

Tôi vô thức ngoảnh đầu nhìn về phía mà bọn họ nhìn, lập tức mặt tôi cũng biến sắc.

Bên đó là tận cùng của khu đá loạn, hóa ra đang đứng ít nhất tới gần chục con huyết sát mặc đạo bào.

Không chỉ là ở đó... Tôi quay đầu nhìn một vòng, phàm là chỗ có thể nhìn thấy, đều có đạo sĩ huyết sát đang đứng...

Tôi khàn khàn hạ giọng nói: “Là tên phản đồ kia... Hắn ép toàn bộ huyết sát vào trong Phị Phát Quỷ... Hắn muốn âm thầm lặng lẽ lấy mạng chúng ta....”
Bạn cần đăng nhập để bình luận