Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 331: THỦ ĐOẠN TÀN ĐỘC

Có một câu tục ngữ rất hay, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại.

Liễu Kiến Thụ lại là con trai một của lão Liễu, nếu gã mà chết, thì lão Liễu sẽ thành đoạn tử tuyệt tôn.

Tôi chắc chắn không thể trơ mắt đứng nhìn được.

Nhanh chân lên trước đỡ Từ Lệ Quyên dậy.

Hà Thái Nhi cũng bê tô mì vội vàng bước ra ngoài.

Bà ta cũng đang hỏi đã xảy ra chuyện gì rồi?

Tôi bảo Từ Lệ Quyên đừng khóc nữa, kể rõ sự tình ra, tôi chắc chắn sẽ giúp cứu người.

Từ Lệ Quyên khóc nấc không ra hơi, miễn cưỡng lắm mới kể rõ đầu đuôi sự việc.

Kỳ thực cũng là cái chuyện tối qua bà ta từng hỏi tôi.

Con trai bà ta đến tuổi rồi, cũng cần phải nghĩ đến chuyện kết hôn.

Bản thân gã tán được một người đàn bà ở trong thôn, có điều người đàn bà đó từng ly hôn, gả cho con trai bà ta là thành tái hôn.

Đối với việc này, từ đầu đến cuối bà ta đều giữ thái độ không đồng ý, kết quả Liễu Kiến Thụ lại rất kiên trì, nói từng ly hôn chẳng phải chuyện gì to tát, không thể một gậy đánh chết người ta luôn được, trước đây gã còn là thằng lưu manh cờ bạc nữa kia kìa.

Bà ta muốn nhờ tôi xem tướng mặt cũng là bởi nguyên nhân này, nếu như người đàn bà kia vượng phu, thì cũng chẳng có gì để nói nữa.

Có điều tôi nói những lời kia, bà ta cũng thấy có lý, sau khi tiễn chúng tôi về xong, bà ta liền nói với Liễu Kiến Thụ, không định tiếp tục ngăn cản chuyện của bọn gã nữa.

Lúc đó Liễu Kiến Thụ mừng quá, liền ra khỏi nhà luôn, định đưa người đàn bà kia về nhà ngay trong đêm.

Kết quả người thì về rồi, nhưng là sáng sớm mới về, mà còn là do người đàn bà kia đẩy xe đưa về.

Bây giờ thần trí đã không tỉnh táo nữa, chỉ biết nói mê, giống như bị vong khách nhập vậy, lúc lại co giật, la hét mấy câu lạ hoắc.

Nói một hồi, Từ Lệ Quyên lại bắt đầu khóc.

Nói bà ta chỉ có mỗi một thằng con trai này, nếu mà xảy ra chuyện gì, bà ta đúng là không sống nổi nữa.

Việc này cũng trách bà ta, tại sao không cứng lòng một chút, cứ nhất quyết không để gã đi lại với người đàn bà ly hôn kia, thì tối qua gã đã chẳng ra ngoài rồi.

Những lời này của Từ Lệ Quyên nói rất gấp gáp, nhưng tôi cũng nghe rõ ràng.

Liễu Kiến Thụ nửa đêm ra khỏi nhà, lúc về nhà bị vong khách nhập, cũng là bị quỷ nhập.

Chỉ có điều ở đây trên cơ bản không có thông tin gì khác, cũng chẳng biết Liễu Kiến Thụ rốt cục đã gặp phải chuyện gì.

Tôi khuyên Từ Lệ Quyên đôi câu, hỏi bà ta người đàn bà kia có còn ở nhà bà ta không, tôi phải đi qua xem Liễu Kiến Thụ, rồi hỏi người đàn bà kia xem rốt cục đã phát sinh chuyện gì, mới có thể giúp đỡ được.

Từ Lệ Quyên khóc nấc từng cơn, nói người vẫn còn ở đó.

Đang chuẩn bị ra khỏi nhà, thì Hà Thái Nhi lại gọi tôi lại, bảo tôi ăn mì trước đã, bụng rỗng mà đi, nhỡ có việc gì cũng chẳng có sức.

Từ Lệ Quyên cũng không tiếp tục giục tôi, dường như mới phản ứng lại vậy, bảo tôi ăn uống trước đã.

Một tô mì vào bụng, cả người đều ấm nóng lên.

Hà Thái Nhi cũng làm cho Phùng Bảo một tô đầy, tưới dầu ớt lên, khiến Phùng Bảo ăn mà mồ hôi bết trán.

Đặt bát đũa xuống, lúc tôi sắp đi, Phùng Bảo lại biểu thị hắn đi cùng tôi, nếu không sợ có việc gì ngoài ý muốn.

Ban ngày có Hà Thái Nhi ở nhà, cũng không cần Phùng Bảo liên tục canh chừng, tôi bèn bảo hắn đi cùng tôi.

Chẳng mấy chốc, đã đến ngoài cổng nhà lão Liễu.

Sau khi vào trong, thì phát hiện Liễu Kiến Thụ đang ngồi ở ngoài sân, đôi mắt gã chằm chằm nhìn về phía trước, trước mặt bày một hòn đá mài to đùng.

Trong tay cầm một con dao dài.

Con dao này dài tầm ba bốn mươi phân, hình bán nguyệt, lưỡi dao sáng choang, sống dao phải dày tầm nửa phân.

Ở giữa mặt dao lờ mờ còn có thể nhìn thấy rãnh máu.

Mí mắt tôi hơi giật, rùng mình một cái.

Thứ hơi lạnh toát ra từ trên thân dao, khiến sống lưng người ta lạnh toát, chỉ nhìn một cái, tay tôi đã nổi đầy da gà.

Động tác của Liễu Kiến Thụ như cái máy, mài dao từng nhát từng nhát một, phát ra thứ âm thanh xoèn xoẹt.

Vừa mài dao, gã còn vừa lẩm bẩm: “Dao phải nhanh, tay phải vững. Cổ vào, tim ra.”

“Giờ dần chọc tiết, giờ mão xẻ thịt...”

Vừa lẩm bẩm, mép hắn còn vừa nhếch lên, toát ra một nụ cười đầy vẻ âm u tà ác.

Thân người Từ Lệ Quyên run rẩy một cái, bà ta gần như sắp quỳ luôn xuống đất.

Tôi và Phùng Bảo phản ứng nhanh, mỗi người một tay đỡ lấy bà ta.

“Thế này là tạo nghiệp gì đây trời, Kiến Thụ, mày đừng có dọa mẹ, mẹ chịu không nổi đâu.”:

Từ Lệ Quyên lại bắt đầu gào khóc xé ruột xé gan.

Liễu Kiến Thụ dường như chẳng có phản ứng gì, vẫn tiếp tục mài dao như cũ.

Tôi khuyên Từ Lệ Quyên mãi một hồi, bà ta cuối cùng cũng hồi người lại một chút.

Bảo với tôi lúc bà ta rời khỏi nhà, Liễu Kiến Thụ vẫn còn đang nằm trên giường nói mê, làm gì có kiểu mài dao quái đản như thế này, phải nói là khiến người ta sợ chết khiếp.

Lúc này, phía trong gian chính, lại có một người đàn bà vóc dáng tương đối đẹp bước ra.

Eo thon, đường cong mông đùi phải nói là kinh người, dáng người tuy không tồi, nhưng khuôn mặt lại rất tầm thường.

Mặt tròn, sống mũi gãy, má tròn lẳn cả lên, môi cũng hơi dày.

Thậm chí nói tầm thường, còn có chút nói quá lên, cô ta mặc một bộ đồ thường thấy của đàn bà nông thôn, cũng không trang điểm.

“Dì, dì về rồi ạ.” Bộ dạng người đàn bà đó có chút sợ sệt, ánh mắt nhìn quét qua Liễu Kiến Thụ, trong mắt cũng đầy vẻ lo lắng.

Từ Lệ Quyên không đếm xỉa gì đến cô ta.

Mà nhỏ giọng nói với tôi một câu: “Nó tên là Chu Ngọc, chính là bạn gái của Kiến Thụ.”

“La tiên sinh, cậu xem nó khắc chồng không?” Lòng tôi khẽ than, hiểu rằng Từ Lệ Quyên cũng do bị kích động quá, nên lời ra tiếng vào, đều cảm thấy Liễu Kiến Thụ khả năng là bị người đàn bà này hại.

Thở hắt ra một hơi dài, tôi lắc lắc đầu, bảo rằng cô ta không khắc chồng.

Tướng khắc chồng là gò má cao, cằm nhọn, môi mỏng, má hóp, trán ngắn, mắt ba lòng trắng, mũi vát như dao, ánh mắt hung dữ.

Chu Ngọc chẳng dính tý nào, bà ta có thể yên tâm.

Hơn nữa Liễu Kiến Thụ thành thế này, chắc chắn là gặp phải chuyện quỷ quái gì rồi, phải hỏi rõ ràng mới được.

Đương nhiên, giọng của tôi không lớn lắm, Chu Ngọc cách còn xa như thế, cô ta cũng chẳng nghe rõ được.

Từ Lệ Quyên liền không hỏi thêm mấy thứ này nữa, bà ta càng lo lắng nhìn sang Liễu Kiến Thụ.

Tôi bước lên phía trước, gọi một tiếng Kiến Thụ.

Liễu Kiến Thụ vẫn đờ đẫn mài dao, không đoái hoài gì đến tôi.

Chu Ngọc cũng bước đến bên cạnh, tôi bèn trực tiếp hỏi luôn: “Cô tên Chu Ngọc đúng không, tối qua hai người đã gặp phải chuyện gì? Một năm một mười kể cho tôi biết.”

Cô ta gật gật đầu, mím môi nhỏ giọng nói: “Tối qua chúng tôi không ra ngoài, Kiến Thụ tâm trạng vui vẻ, cộng thêm uống rượu, nên ‘làm’ đến tận gần sáng, vốn định ngủ một giấc rồi về.”

Trong lúc nói, rõ ràng tai cô ta đều có chút đỏ lên.

Tôi hơi nhíu mày lại, vốn còn tưởng là bọn họ buổi tối đã ở bên ngoài, rồi gặp chuyện.

Đương nhiên, tôi cũng không ngắt lời cô ta.

Chu Ngọc lại tiếp tục nói: “Vô duyên vô cớ, bên ngoài có người gõ chiêng, còn có người gọi cửa, Kiến Thụ liền đi mở cửa, tôi ghé qua khe cửa sổ nhòm ra ngoài một cái, người gõ cửa là một lão già, tuổi không trẻ tý nào.” “Lão ta còn bị què một chân, buộc cái cọc gỗ nữa. Tuổi lại còn già, nhìn trông ghê người lắm, tôi cũng chẳng dám nhìn nhiều.”

“Lão cứ liên tục nói gì đó với Kiến Thụ, tôi cũng chẳng nghe rõ, còn tưởng là Kiến Thụ quen lão, nên cũng không quản nhiều.”

“Nằm một lúc, đã sắp buồn ngủ rồi, thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng động, liền vội mặc quần áo chạy ra. Kết quả Kiến Thụ đã ngã lăn ra đất rồi...”

“Tôi liền vội đưa anh ấy về, trên đường anh ấy như bị mê sảng vậy, nói toàn những thứ đâu đâu, hình như là mấy câu ban nãy nói ấy...”

Lờ mờ, trong mắt Chu Ngọc còn có đôi chút sợ hãi và bất an.

Còn tôi thì nghe mà sống lưng lạnh ngắt.

Lão già què chân, dưới chân còn buộc cái cọc gỗ, hơn nữa còn đánh chiêng gọi hàng...

Người này, chẳng phải chính là đang nói đến lão già hôm qua nửa đêm đi gõ chiêng đám tang sao.

Tôi không nhìn thấy chi tiết, nhưng nghe Chu Ngọc nói thế, tôi liền biết lão là ai rồi...

Càng khiến lòng tôi ớn lạnh là, tôi vốn tưởng rằng lão già đó, là trợ thủ do thằng điên nhà họ Vương đưa tới.

Nhưng không ngờ, đấy hóa ra lại là lão góa!

Lão mới là kẻ nham hiểm, thằng điên nhà họ Vương trực tiếp tới tìm tôi, còn lão thì lại tìm người có quan hệ với tôi để hạ thủ!

Phải nói là thủ đoạn tàn độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận