Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 824: MẠNG NÁT RẺ TIỀN

Phùng Quân ngập ngừng muốn nói lại thôi, có điều hắn không nói thêm gì khác, chỉ dùng sức gật gật đầu, trả lời một chữ “Được”.

“Thu dọn một chút, chúng ta xuống núi, ba bốn ngày rồi, bọn họ chắc chắn đều lo lắng.” Tôi lại lần nữa mở miệng.

Phùng Quân vào trong lều cõng cái rương gỗ và bao tải lên, trọng lượng hai món đồ này không nhẹ, kể cả là dạng người có sức lực có thân thủ như Phùng Quân, mà trên trán hắn gân xanh vẫn đều gồ lên.

“Nếu không vác nổi... Thì chia hai lần?” Tôi nhíu mày nói.

Phùng Quân xua xua tay, cơ thịt trên mặt hắn đang co giật, trên cơ bản là nghiến răng rặn ra chữ.

“La tiên sinh, đây là vàng ròng với đồ sứ đấy, có thêm chừng này nữa, tôi cũng vác được, tôi còn chạy được ấy.”

Tôi: “....”

Phùng Quân lấy hơi, đi về phía dưới núi.

Tôi đi theo cùng xuống núi, kinh nghiệm bao lâu nay bảo với tôi, người chết vì tiền chim chết vì mồi, biểu hiện này của Phùng Quân nằm trong dự liệu của tôi, càng nằm trong phạm vi lẽ thường.

Lên núi chậm, xuống núi nhanh, chưa đến một giờ, chúng tôi đã tới chân núi rồi.

Phùng Quân cẩn thận đem rương gỗ và bao tải để vào trong cốp sau, tôi lên ngồi ghế lái phụ.

Lúc hắn quay lại lái xe, rõ ràng tay vẫn còn chút run rẩy, ổn định mãi một hồi, mới bắt đầu lái xe, có điều trên mặt hắn lúc nào cũng đều mang nụ cười hưng phấn.

Lúc này tướng mặt của hắn lại khôi phục bình thường, có điều nguy hiểm mà tướng mặt đó báo hiệu chắc chắn chưa tiêu tan.

Muốn sửa mệnh mà tướng mặt dự báo, nhất định sẽ phát sinh chuyện, hơn nữa tướng mặt có thể được Âm dương tiên sinh nhìn thấy, cũng chỉ là việc diễn ra trong nháy mắt đó thôi.

Phúc là do họa dẫn đến, họa là chỗ dựa cho phúc, sợ rằng đây cũng là nguyên nhân Phùng Quân có được Dị lộ tài vinh? Mệnh của hắn cả đời nguy hiểm, bôn ba nhiều, vô phận công danh, hôn nhân không mỹ mãn, cho dù là Dị lộ tài vinh, cũng sẽ đi kèm với hậu họa.

Thời gian trôi đi rất nhanh, chẳng mấy chốc chúng tôi đã vào trong thành phố, sắc mặt của Phùng Quân ổn định lại rất nhiều, rõ ràng đã điều chỉnh tốt bản thân, tài không lộ ra ngoài.

Hắn không hề trực tiếp đưa thẳng tôi về nhà họ Phùng, mà trước tiên qua nhà hắn, một căn nhà rách rách nát nát ở khu ngoại thành.

Lúc chuẩn bị xuống xe, hắn còn vô cùng cảnh giác nhìn bốn phía, xác định xung quanh không có người xong, mới cầm theo rương gỗ và bao tải xuống xe, bảo tôi ở bên ngoài đợi hắn chút, hắn lập tức ra ngay.

Tôi thì cũng chẳng nói thêm gì khác, Phùng Quân vào trong phải chừng nửa giờ đồng hồ, mới về lại trên xe.

Lúc này, cả người hắn đều thả lỏng xuống, nhe răng cười một cách buông thả phóng túng.

Vừa lái xe, hắn vừa nói: “La tiên sinh, cậu biết không, Phùng Quân tôi kiếp này mạng nát rẻ tiền, nhà họ Phùng cho ăn cho uống, tốt xấu gì cũng khiến tôi ngoài mặt vẻ vang, nhưng cái mạng này, vẫn cứ nát, nhiều năm trước vợ tôi chê tôi hèn, dắt con trai tôi theo người khác.”

“Hồi đó tôi vừa vào nhà họ Phùng, có làm gì cũng không kịp, mấy năm nay dẫu gì cũng lăn lộn được chút thành quả, cải thiện không ít, nhưng cô ấy vẫn không chịu quay về, ván này thì ổn rồi.”

“Chỗ tiền đó, đủ để cả nhà chúng tôi dựa cả đời rồi.”

Lúc nói lời này, bộ dạng Phùng Quân như trút được gánh nặng, trong mắt toàn là khát vọng đối với tương lai.

Tôi đột nhiên cảm thấy, tôi dường như đã nhìn thấu khát vọng này của Phùng Quân rồi, thứ hắn muốn, chẳng phải cũng là cuộc sống yên ổn sao? Cả nhà an tâm ở cùng với nhau, sống những ngày bình thường yên ả.

“Yên tâm đi, những thứ mà anh muốn không hề nhiều, giai đoạn này theo sát tôi, sau đó anh bèn có thể sống cuộc sống ổn định, thậm chí tôi kiến nghị anh rời khỏi nhà họ Phùng.” Tôi trầm mặc một hồi, mở miệng nói.

“Rời khỏi nhà họ Phùng?” Phùng Quân ngạc nhiên, hắn lập tức lắc lắc đầu, nói từng câu từng chữ một: “La tiên sinh, tôi có chết cũng không rời khỏi nhà họ Phùng, thằng tôi người nát mạng bèo, là nhà họ Phùng cho tôi cuộc đời mới, đi theo cậu, cậu không ghét bỏ, tôi mới lượm lặt được bao nhiêu tiền tài từ trên trời rơi xuống này, được cậu coi trọng, có thể theo cậu làm việc, tôi không những không rời nhà họ Phùng, mà tôi còn phải bán mạng cho cậu. Đây là mệnh lệnh gia chủ đưa cho tôi, cũng là cơ hội của tôi.”

Biểu cảm trên mặt Phùng Quân cực kỳ thành khẩn.

Tôi vẫn cứ nhíu mày, đang nghĩ xem nên làm thế nào để nói với Phùng Quân về vấn đề tướng mặt và mệnh số của hắn.

Thì Phùng Quân lại đột nhiên nhận được một cuộc gọi.

Hắn vừa lái xe, vừa nghe điện thoại, tôi liền không tiện nói thêm gì khác.

Chỉ trong đôi ba câu, tôi đã nghe ra được đây chắc là nhà họ Phùng gọi tới? Loáng thoáng nghe như là giọng của Phùng Bảo?

Mấy phút sau, cúp điện thoại, Phùng Quân mới hơi có chút hưng phấn nói: “La tiên sinh, tin tốt, sa bàn mà cậu cần, làm xong rồi.”

Tim tôi vụt đập đánh thịch một phát.

Tiếp đấy Phùng Quân lại tiếp tục nói: “Sau đó gia chủ liên hệ với người trên phương diện liên quan, sơ tán người ở xung quanh khu phố cũ. Trên cơ bản mấy con phố xung quanh đều trống trơn rồi, cậu định làm chuyện gì, nhà họ Phùng đều dốc sức phối hợp, gia chủ còn tìm nhà họ Thích, nhà họ Thích cũng dốc sức phối hợp. Lần trước cậu xử lý chuyện của sông Dương, với cả mấy chuyện lớn trong thành phố Nội Dương, cơ quan liên quan cũng đều rất phối hợp, tôi cảm thấy chắc là Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông?”

Tôi lắc lắc đầu, nín thở mãi một hồi, rồi mới nói: “Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió ác.”

“Có điều... Gia chủ bảo Phùng Bảo nhắn tôi một câu, bảo tôi chuyển lời cho cậu... Gia chủ nói trong khu phố cũ còn có rất nhiều người thường, những người đó sẽ không chết chứ? Cơ quan liên quan hỏi tương đối thận trọng. Số mạng người này không ít, ít nhất cũng cả trăm, là chuyện lớn đủ chọc thủng trời.” Phùng Quân tiếp tục dè dặt hỏi tôi.

Lời này của Phùng Quân, đúng thật là hỏi khó tôi rồi.

Đầu mày tôi nhíu chặt, tâm mày cũng dồn lại thành một đống.

Lập trận pháp phong thủy, dội tử khí vào trong, dùng tử khí làm tên, mô phỏng cách làm dùng Xuyên tâm long đối phó thôn Tiểu Liễu của Viên Hóa Thiệu để đối phó với Từ Bạch Bì, lão ta không có Âm thuật của ông nội tôi, nhất định sẽ không có cách gì chống đỡ.

Nhưng việc này có bất cập, bất cập chính là nguyên cả con phố cũ đều sẽ thành trung tâm của tử khí, giống hệt như thôn Tiểu Liễu hồi đó vậy...

Ông nội tôi dùng mạng sống chắn Xuyên tâm long, chứ nếu không người của thôn Tiểu Liễu sớm đã bị xung đột mà chết rồi.

Việc này, nhất thời khiến lời mà tôi vốn định nói với Phùng Quân, cũng hoàn toàn bị cắt ngang.

Lại cộng thêm hiện tại tôi định bảo Phùng Quân đi theo tôi để tránh tai họa, nên tôi không cần dây dưa thời gian đi giải thích, hiện tại mạng của những người thường trong phố cũ đó, mới là việc cấp bách trước mắt.

Chỉ là, tôi nhất thời lại chẳng nghĩ ra được phương pháp gì tốt hơn cả, bởi vì mạng sống của bọn họ, cũng là một mắt xích then chốt dùng để uy hiếp tôi của Từ Bạch Bì...

Nếu không phải là những người đó ngăn chặn, chúng tôi hoàn toàn có thể thử xông thẳng vào trong, trực tiếp động thủ với Từ Bạch Bì...

Cũng chẳng biết qua mất bao lâu, trong thời gian này tôi liên tục xuất thần, mãi cho đến khi Phùng Quân gọi tôi một tiếng La tiên sinh đến rồi, tôi mới hơi ổn định lại chút tinh thần, xuống xe.

Xe dừng ngay ở bên ngoài cổng nhà họ Phùng, Phùng Quân lại lên phía trước tôi đi vào trong.

Vào trong cổng chính của nhà họ Phùng, một phát tôi liền nhìn thấy trong đại viện, đặt một chiếc sa bàn cực lớn!

Vốn dĩ sân của nhà họ Phùng đã đủ lớn rồi, ít nhất cũng phải một hai trăm mét vuông, chiếc sa bàn này cũng đủ lớn, có điều rất đơn giản, bên cạnh còn có rất nhiều người đang thu dọn dụng cụ, rõ ràng là bọn họ vừa hoàn thành việc chế tác sa bàn chưa lâu.

Phùng Chí Vinh ở trong sảnh chính, Phùng Bảo, Trần mù, Lưu Văn Tam, Hà Thái Nhi đều có mặt.

Tôi chằm chằm nhìn sa bàn, cho dù khóe mắt nhìn thấy những người khác, nhưng giờ cũng chẳng có tâm trạng đi qua.

Trong sa bàn có một cây cờ phướn, vừa vặn cắm ở bên trên phố cũ.

Tôi mò lấy Dương Công Bàn ra, đang định bắt đầu xem chỉnh thể của kết cấu phong thủy.

Thì lúc này, người trong sảnh chính lại đi về phía tôi.

Mấy người họ đến bên cạnh tôi, Phùng Chí Vinh trước tiên trịnh trọng nói một câu: “La tiên sinh, chiếc sa bàn này, có thể đợi chút nữa rồi xem không? Thích Lan Tâm tiểu thư tới mấy ngày rồi, sự việc chúng tôi đã bàn bạc hòm hòm rồi, nhưng cô ta kiên trì muốn gặp riêng cậu, còn đòi đợi ở trong phòng cậu... Cậu xem, có cần đi gặp cô ta trước không?”

Rõ ràng, lúc Phùng Chí Vinh nói câu này, biểu cảm mà Hà Thái Nhi nhìn tôi đều có vẻ mất tự nhiên.

Tôi lập tức liền nghĩ tới, Thích Lan Tâm, chắc chắn là không yên tâm về những người khác, muốn nói với tôi về chuyện xác chết của Tưởng Bàn, hơn nữa đem chìa khóa tới cho tôi rồi.

[Tác giả có lời muốn nói]

Hôm nay bảng khen thưởng và bản lượng fan đều đứng top1, Chậm Chậm cảm kích vinh dự tối cao mà chư vị đạo hữu đã dành cho.

Ngoài ra nói một chút với chư vị đạo hữu, Ngụy Văn sẽ không viết thành dạng trường thiên mấy nghìn chương, bốn năm triệu chữ.

Không ai không muốn kiếm tiền, nhưng cần tôn trọng nội dung, tiến triển câu chuyện đã vượt 70%, tôi rất quý trọng mỗi một ngày tiếp theo.

[Giải thích từ dịch giả]

Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông: Trích từ Hồi 49 “Tam Quốc Diễn Nghĩa” của La Quán Trung, mang nghĩa tất cả mọi chuyện đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn thiếu điều kiện tiên quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận