Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 169: ĐẠI NGHỊ LỰC!



Lão giơ tay lên rút trảm quỷ đao ra, rồi dẫm lại xác con quỷ nước lông trắng kia lên trên đầu trâu.

Tiếp đó lại để trảm quỷ đao xuống nước rửa sạch lại một lượt, lúc này mới run rẩy lật cái áo tiểu quái vải đay lên, từ vạt trong áo rạch xuống một mảnh vải lớn.

Tiếp đấy lại cắm chiếc trảm quỷ đao lên trên người con quỷ nước, rồi mò trong túi ra nửa chai rượu trắng, dùng miệng cắn bỏ nắp chai ra, rồi đổ rượu lên trên mảnh vải, cuối cùng lão vắt cuộn mảnh vải lại, dùng sức nhét vào bên trong vết thương trên vai trái!

Cảnh tượng này khiến tôi nhìn mà hãi hùng khiếp vía.

Như thế này phải đau đớn đến mức nào? Nhét vào bên trong vết thương, thậm chí bên trong còn có rượu...

Nhưng trong lòng tôi lại yên tâm hẳn, thậm chí còn mừng rơn lên được!

Lưu Văn Tam chỉ cần có thể trụ được đến lúc lên bờ, là tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện nữa!

Lúc này ở bên cạnh cầu tàu, đã có một chiếc thuyền rời khỏi bến, chạy hướng về phía Lưu Văn Tam.

Chỉ có điều sự vui mừng của tôi, không duy trì thêm được bao lâu.

Chỗ mà mụ đàn bà và lão già chết tiệt rơi xuống ban nãy, đám chết đổ tụ tập lại đó, đột nhiên giống như hoa sen lúc nở rộ, từ trong ra ngoài tản ra tứ phía!

Cảnh tượng này phát sinh quá nhanh, gần như chỉ trong chớp mắt, đã có đến phân nửa mặt sông, đều bị phủ kín!

Mặt tôi lại biến sắc lần nữa.

Đám chết đổ này, hóa ra đang quây về phía Lưu Văn Tam.

Ngoài ra, mấy con quỷ nước vốn đã định đánh bài rút lui kia, cũng lại lần nữa nổi lên trên mặt nước!

Có điều lần này, bọn chúng không im lìm giống như ban nãy nữa.

Gần như chỉ nhô lên một chút đầu, rồi đột nhiên lao vọt lên như tên bắn, đập về phía Lưu Văn Tam!

Trong lòng tôi thất kinh.

Cũng may phản ứng của Lưu Văn Tam cũng nhanh khác thường, vai phải giật một cái, liền rút trảm quỷ đao lên!

Lúc đao chém xuống, là một tiếng rú thảm thiết vút trời, quỷ nước đầu lìa khỏi thân!

Chỉ có điều khiến lòng tôi ngày càng nặng nề là.

Đây mới chỉ là sự khởi đầu...

Đám quỷ nước kia giống như phát điên lên lao khỏi mặt nước, đâm về phía Lưu Văn Tam!

Hai ba đao đầu tiên, lão còn có thể nhanh gọn chém chết hai con, nhưng số lượng của quỷ nước vượt xa con số mà lão có thể chống đỡ.

Tận mấy chục con quỷ nước, bỏ lại bảy tám xác chết trôi nổi trên mặt nước, còn lại toàn bộ đều để lại trên người Lưu Văn Tam hoặc ít hoặc nhiều vết thương, rồi chìm vào trong nước.

Đám chết đổ kia cũng hoàn toàn vây chặt lấy Lưu Văn Tam...

Tất cả những điều này, dường như đều đang đẩy đến một ngõ cụt!

Lưu Văn Tam tuy vẫn còn đứng, nhưng lão rõ ràng đã chẳng còn mấy sức phản kháng nữa...

Tôi trợn to mắt, nhìn chằm chằm xuống dưới mặt sông, tim như đập lỗi nhịp vậy, nghẹt đến mức không thở nổi.

Đây đã không còn là vấn đề bản thân Lưu Văn Tam có thể trụ được hay không nữa.

Mà là con sông Dương này, không muốn cho lão lên bờ!

Đầy một sông chết đổ này, đều muốn giữ mạng của lão lại!

Cũng vào lúc này, ở trên đầu trâu sắt, Lư Văn Tam đột nhiên cười lên.

Tiếng cười của lão ban đầu còn rất nhỏ, đến cuối cùng thành rất lớn! Lớn đến mức gần như khắp mặt sông đều vang vọng tiếng cười điên cuồng của lão.

Trong tiếng cười này, càng chứa đầy sự hung hãn!

“Sông Dương! Giỏi lắm sông Dương! Coi Lưu Văn Tam tao là Trần mù à?”

“Lão mù mới đi bảo với mày, cho thằng mù xuống nước, cô nữ lên bờ!”

“Con trai của Lưu Văn Tam tao đã lên bờ rồi! Dựa vào mấy con quỷ nước này của mày, dựa vào đám xác lâu năm với chết đổ này mà đòi giữ tao lại?”

Mắt Lưu Văn Tam phẫn nộ trợn trừng, lão vụt vung mạnh một phát trảm quỷ đao!

Cùng vào lúc này, tôi lại nhìn thấy trong đám chết đổ, đột nhiên lại vọt lên một con quỷ nước, con quỷ nước này lông tóc không giống như mấy con đen xì kia, cũng không giống như màu xám trắng của cái xác quỷ nước dưới chân Lưu Văn Tam, mà gần như là màu sắc nằm giữa hai màu này.

Hơn nữa nó còn nắm lấy thanh mã tấu ban nãy Lưu Văn Tam bị cướp! Mắt nhìn thấy nó định một đao chí mạng!

Chỉ có điều tốc độ phản ứng của Lưu Văn Tam quá nhanh!

Nỗi sợ hãi lớn và sự vùng vẫy điên cuồng trong ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Thêm vào việc xác chết đã lên bờ của Khổ Nhi, mang lại cho Lưu Văn Tam một thứ đại nghị lực!

Tôi càng cảm thấy, lúc này Lưu Văn Tam đã không còn dựa vào thân thể để hành động nữa, mà là dựa vào ý chí kiên cường để điều phối thân thể lão!

Một đao chém xuống, con quỷ nước đó đầu lìa khỏi xác!

Mã tấu cũng rơi xuống, đâm vào đỉnh đầu một tên chết đổ.

Lưu Văn Tam thở dốc rút thanh mã tấu lên.

Lão lại càng thở hổn hển gầm lên.

“Chết đổ không đổ oán không tan, xác nổi không nổi có người thân!”

“Ta là khách vớt xác sông Dương, chuyên đoạn hung sát ác quỷ hồn!”

Lần này, giọng của lão không thê thiết chói tai như lần trước nữa.

Mà toát lên một nỗi bi tráng!

Giây tiếp theo, bất chợt một tiếng gà trống gáy từ xa đến gần vọng lại bên tai!

Chân trời đột ngột lóe lên một tia sáng trắng như bụng cá.

Màn đêm trong chớp mắt như ngưng tụ tới cực điểm, cũng trong chớp mắt xuất hiện ánh sáng ban ngày!

Đám chết đổ trên mặt sông, cũng đột ngột nhanh chóng chìm xuống!

Tôi ngẩn người.

Tôi hóa ra đã quên mất việc thời gian đã trôi qua lâu như vậy...

Đã quá năm giờ, trời, đã sáng rồi sao?

Ngay lập tức, đám chết đổ kia toàn bộ đều tản ra... Trong đó còn xen kẽ mấy cái xác nổi cũng chìm xuống dưới mặt nước.

Chiếc thuyền kia cũng vừa lúc tới chỗ bên cạnh con trâu sắt, có hai người nhảy xuống dưới nhanh chóng đến gần Lưu Văn Tam, rồi vội vàng đưa lão lên trên thuyền.

Tất cả mọi việc đều vô cùng nguy hiểm, khả năng chỉ cần đợi thêm năm phút nữa.

Kể cả Lưu Văn Tam có thể trấn áp được chết đổ, trấn áp được xác nổi, thì đám quỷ nước bất chấp mạng sống kia cũng sẽ lại lần nữa đều xông cả đám lên công kích, bất kể chết bao nhiêu, cũng sẽ giữ Lưu Văn Tam lại!

Ánh bình minh phía chân trời, xua tan xác chết, cũng xua tan quỷ nước...

Tôi thở hổn hển, bịch một phát cũng ngồi bệt xuống đất, nhìn trừng trừng con trâu sắt trên mặt sông đó đến xuất thần, dường như nó cũng đang nhìn đối mặt lại với tôi vậy.

Cũng chẳng biết nhìn mất bao lâu, tôi ngửa đầu nằm ngửa ra, bầu trời trong tầm mắt tôi, từ đen dần dần chuyển thành ánh đỏ, ban mai hóa ra cũng có ráng đỏ đầy trời, giống như sóng nước vậy, tràn ngập cả trời không!

Tất cả những thứ này cũng không kéo dài bao lâu, mấy phút sau, liền dần dần tiêu tan, thay vào đó là ánh mặt trời ban ngày ấm áp.

Lờ mờ, bên tai nghe thấy tiếng rú còi của xe cứu thương.

Mép tôi nhếch lên một nụ cười, cuối cùng cũng không chống đỡ nổi sự mệt mỏi và căng thẳng của cả một đêm dài, mất ý thức, ngất đi...

.... ....

Cũng chẳng biết trôi qua bao lâu, đến khi tôi tỉnh lại, lỗ mũi có thể ngửi thấy mùi thuốc nước nồng nặc.

Mở mắt ra, là ánh đèn trắng hiền hòa.

“Chú Văn Tam! Dì Thái!”

Tôi từ trên giường ngồi bật dậy!

Trên người toàn là cảm giác đau buốt, đắc biệt là cẳng tay và một bên đầu.

“Lưu tiên sinh vẫn còn đang phẫu thuật, thương tích của anh ta tương đối nặng, Hà Thái Nhi đã tỉnh rồi, đang đợi ở bên ngoài phòng phẫu thuật.” Bên tai truyền lại tiếng nói của Phùng Khuất, còn lẫn chút nịnh nọt.

Tôi hít thở hồng hộc, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nhìn quanh bốn phía một cái, trong phòng bên chỉ có một cái giường bệnh của tôi, Phùng Khuất ngồi bên cạnh.

Tôi thở dốc hai phát, nhìn Phùng Khuất một cái, khàn giọng nói một câu cảm ơn.

Hoãn lại một hồi, tôi cũng nghiêng người xuống giường.

Quần áo trên người tôi đã được thay mới, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trong phòng bệnh một cái, lúc này hóa ra mới bảy giờ?

“Tôi ngủ bao lâu rồi? Hơn một tiếng? Hai tiếng?” Năm giờ là gà gáy trời sáng, lúc đó Lưu Văn Tam mới lên thuyền, tôi còn tưởng tôi hôn mê rất lâu nữa.

Phùng Khuất lại cười khổ một cái nói: “La âm bà, cậu đùa gì thế, cậu đã hôn mê hẳn một ngày một đêm rồi, bây giờ đã là ngày thứ hai rồi.”

Sắc mặt tôi cứng lại, cũng có vài phần hoảng hồn: “Thế chú Văn Tam chẳng phải rất nghiêm trọng? Đến giờ vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật?”

Phùng Khuất lúc này mới giải thích với tôi, vết thương trên người Lưu Văn Tam quá nhiều, thêm việc còn bị gãy xương, và cơ quan nội tạng dập nát, phải tiến hành rất nhiều ca phẫu thuật.

Bác sĩ đã nói rồi, ý chí của Lưu Văn Tam rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều phẫu thuật phải hoàn thiện, chỗ cần khâu quá nhiều, thời gian cũng kéo dài không ít.

Tôi nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó tôi bèn bảo Phùng Khuất đưa tôi qua bên ngoài phòng phẫu thuật xem xem.

Phòng bệnh của tôi với phòng phẫu thuật ở cùng một tầng, mấy phút sau, Phùng Khuất đã đưa tôi tới ngoài cửa phòng phẫu thuật.

Hà Thái Nhi đang nhoài người trước cửa phòng phẫu thuật, căng thẳng nhòm vào bên trong.

Nhìn bộ dạng này của bà ta, trong lòng tôi càng như dỡ được một tảng đá nặng xuống.

Sau đó cười cười nói: “Dì Thái, dì yên tâm, chú Văn Tam không cho dì cơ hội tìm thằng khác dắt đến thăm mộ chú ấy đâu.”

Hà Thái Nhi run rẩy quay người lại.

Lúc bà ta nhìn tôi, tròng mắt một phát liền đỏ lên, vội vàng bước đến trước mặt tôi, túm lấy cánh tay tôi, hóa ra lại định quỳ trước mặt tôi!

Tôi thì giật thót cả người, cũng hoảng cả hồn, vội vàng bảo bà ta đừng làm thế, đồng thời cũng vội dìu lấy tay bà ta.

Tôi cười khổ nói, Lưu Văn Tam là bố nuôi của tôi, bà ta cũng chính là mẹ nuôi của tôi, quỳ lạy tôi thì còn ra thể thống gì?

Hà Thái Nhi mấp máy môi, vẫn cứ nước mắt lưng tròng: “Thập Lục, may mà có mày, chứ nếu không...”

Tôi cười cười, nói rằng đâu phải nhờ vào tôi đâu? Tôi chỉ có mỗi cái mồm, há mồm ra nói, còn toàn phải dựa vào việc bọn họ có thể tự mình ra ngoài được, nếu như bà ta với Lưu Văn Tam không ra được, thì tôi sẽ day dứt cả đời.

Mắt nhìn Hà Thái Nhi còn định nói cái khác nữa...

Tôi vội lái sang chuyện khác, hỏi bọn họ ở dưới sông rốt cục đã gặp phải cái gì, tại sao xác chết của Khổ Nhi ra từ vị trí quẻ Tốn, còn bà ta lại bị đẩy ra từ vị trí quẻ Chấn?

Bạn cần đăng nhập để bình luận