Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 848: CHÚNG MÀY GIỎI LẮM

Hai cái đầu người này, trong đó một cái đầu nữ chính là Mã Liên Ngọc, gò má teo tóp của ả, ít nhất có năm phần giống với Sơ bà, cái đầu còn lại bèn là thằng lùn đó.

Chỉ có điều tâm mày của thằng lùn, có một cái lỗ sâu hoắm, vị trí bên rìa còn có vết máu đã khô.

Cái lỗ này là do Trần mù dùng gậy khóc tang phá ra.

Lần đó lúc diệt thằng lùn này, lão lập tức nhanh tay nhanh mắt dùng luôn gậy khóc tang.

Đấy chính là nguyên nhân thằng lùn không thành phá xác, có thể bị mấy người Thẩm Cửu quật xác chém đầu.

Gậy khóc tang có thể phá tà phá vong, lập tức liền khiến thằng lùn hồn phi phách tán.

Đầu của thằng lùn chỉ toát ra vẻ chết chóc chứ không còn gì khác, bởi vì đây chỉ là một cái đầu người chết đơn thuần mà thôi.

Còn cái vẻ âm u mà thứ vô cảm và băng giá đó đem đến cho người ta, thì chính là tới từ Mã Liên Ngọc.

Tôi nhanh chóng rút ra một tờ Trấn sát phù đưa cho Thẩm Kế, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta đem phù dán lên trên đầu của Mã Liên Ngọc.

Tôi không thể nào để hở lưng mình cho một con phá xác khả năng lớn có vấn đề được, dùng Trấn sát phù khống chế lại trước, chính là tiên hạ thủ vi cường.

Mã Bảo Nghĩa chắc không ở trong gian chính, mà khả năng là đang ở trong hậu viện của nghĩa trang, trấn cái đầu này lại, chúng tôi liền có thể lập tức đi tìm y động thủ!

Thẩm Kế đón lấy giấy phù, linh hoạt sải bước lên trước, đang định tung người đem phù dán về phía cái đầu của Mã Liên Ngọc...

Thế nhưng đúng vào lúc này, trong phòng dường như vô cớ nổi gió.

Xẹt một tiếng, góc tường lại có nến bị châm cháy lên...

Đồng tử mắt tôi co mạnh lại, khóe mắt mới nhìn thấy ở góc tường có người...

Hơn nữa còn là hai người....

Một là một cái xác đứt đầu, chắc là xác chết của Mã Liên Ngọc, còn lại, thì là người mà chúng tôi đưa tới.

Hắn chắc vừa từ cửa sổ nhảy vào trong, đang vô cùng cảnh giác nhìn vị trí góc tường, cây nến đó đang leo lét cháy, bên trên ngọn lửa nến là cửa sổ, cũng là vị trí mà người này vào trong...

Hắn dùng sức lắc lắc đầu một phát, rồi lại ôm lấy ngực, sắc mặt mang vẻ hoảng sợ bất an.

Từ những vị trí khác cũng có người vào trong, sau khi bọn họ vào trong xong, biểu cảm đều trở nên gần giống với người này.

Đầu mày Thẩm Kế nhíu chặt, nhìn lướt mấy người đó một cái.

Cô ta ngừng động tác dán phù trong tay lại.

Tôi đột nhiên phản ứng lại, Thẩm Kế chắc không bảo bọn họ trực tiếp vào luôn trong phòng? Mà là vượt qua rào chống kỵ binh xong, lập tức bao vây khu nhà? Nhưng bọn họ lại vi phạm mệnh lệnh của cô ta mà vào trong?

Hồi tưởng lại thần thái và động tác của bọn họ vừa nãy, tôi lập tức liền nghĩ tới một khả năng.

Tôi hạ thấp giọng xuống, nói với Thẩm Kế: “Trấn ả ta lại trước, vừa nãy ả ta khiến những người còn lại trúng vong rồi, nên bọn họ mới vào trong, có điều trên người bọn họ có Áp trấn thần chú và những phù khác mà tôi đưa, vậy nên không kéo dài được bao lâu liền bị phá vỡ luôn, bọn họ đều đã tỉnh táo lại rồi.”

Tôi có thể khẳng định mình suy đoán không sai.

Thẩm Kế chằm chằm nhìn tôi một cái, cũng không tiếp tục lưỡng lự, lấy hơi tung người, bật một phát liền đến mái nhà bên trên, một tay huơ một phát, tờ Trấn sát phù đó liền dính chắc lên trên đỉnh đầu của Mã Liên Ngọc.

Lập tức từng đợt khói trắng bốc lên, trong tiếng động “xèo xèo!”, đỉnh đầu của Mã Liên Ngọc nhanh chóng bị ăn mòn, da thịt biến mất quá nửa, trong nháy mắt liền thành nửa cái đầu lâu...

Một luồng khí lạnh từ gan bàn chân lướt qua, tôi lờ mờ cảm giác bên tai truyền lại từng tràng gào thét như ẩn như hiện, bi thảm thê thiết, đau khổ tuyệt vọng...

“Đi!” Thẩm Kế khẽ nói, tiếp đó quay người liền định đi về phía hậu viện.

Thế nhưng đúng vào lúc này, trong tiếng “Rầm!” nặng nề, nắp của một cỗ quan tài lại một phát bắn bật lên!

Nắp quan tài đó đập mạnh lên vị trí hiên cửa, rồi lại là “Rầm” một tiếng, đập trúng cái đầu của Mã Liên Ngọc, mà lại còn là trực tiếp đập luôn tờ Trấn sát phù kia xuống.

Trong tiếng động “Rầm rầm!”, đầu của Mã Liên Ngọc và thằng lùn đều rơi xuống đất, cồng cộc vừa hay lăn ra đến bên ngoài nghĩa trang.

Dư âm màu máu của tàn dương nơi chân trời, chiếu lên trên nửa khuôn mặt một nửa đầu lâu một nửa da thịt tái xanh của Mã Liên Ngọc, trong âm u ánh lên vẻ kỳ dị, có huyết lệ từ trong tròng mắt ả chảy ra...

Âm thanh và động tĩnh này thực sự không nhỏ, Thẩm Kế rõ ràng ngừng động tác định đi lại, vô cùng cảnh giác gồng cứng hai tay, chiếc roi bị cô ta nắm chặt ở trong tay, đôi mắt lạnh lùng, chằm chằm nhìn vào cánh cửa đi ra hậu viện ở phía sau gian chính đó.

Chỗ đó có một cái rèm cửa cũ kỹ bẩn thỉu.

Chẳng biết từ lúc nào, vị trí phía dưới cùng của cái rèm cửa đó, đã xuất hiện một đôi giày vải.

Gió ở trong phòng rất yếu, rèm cửa gần như không hề nhúc nhích, nhưng đôi giày vải đó lại cho tôi áp lực rất lớn...

Mã Bảo Nghĩa?

Bốn xung quanh, mấy người dân thôn mà Thẩm Kế đưa tới đó, dần dần áp sát về phía vị trí cái rèm cửa...

Trong tay bọn họ đã phân biệt cầm binh khí lên.

Lúc trước sau khi bọn họ dùng binh khí đào giếng vàng xong, đều chú ý chấn chỉnh lại phù bằng vải trắng ở bên trên, tuy rằng có một số vải phù đã bẩn rồi, nhưng chỉ cần không bị rách, thì đều không ảnh hưởng đến hiệu quả của phù soạn.

Trong nháy mắt, đã có hai người đi tới trước tấm rèm cửa.

Bọn họ vụt giơ tay lên, chém thật mạnh xuống dưới một phát!

Phụp một tiếng, thanh đao trực tiếp liền đâm xuyên vào trong rèm cửa, chém mạnh xuống dưới!

Có điều giây tiếp theo, động tác của bọn họ lại khựng lại...

Hai cánh tay giống như bị thứ gì đó kẹp mạnh lại vậy, bọn họ rõ ràng đang giãy giụa, nhưng vẫn cứ không động đậy nổi, sắc mặt hai người đều trở nên đỏ gay, hơn nữa còn toát ra vẻ đau đớn.

Lập tức, mấy người phía sau cũng đều kinh sợ giận dữ nhanh chân lên trước.

Soạt soạt mấy tiếng, binh khí gần như đồng thời đâm hoặc chém vào trong rèm cửa, rầm một tiếng nặng nề, hai người chém đao vào trước trực tiếp bật ngược lùi sau.

Rầm một phát đập lên trên vách tường ở phía bên kia, bay ra ngoài đủ tận bảy tám mét, vừa vặn rơi xuống bên cạnh cái xác chết đứt đầu của Mã Liên Ngọc.

Mấy người còn lại cũng không hề đánh trúng, rèm cửa ào một tiếng đã hoàn toàn nát vụn rồi.

Chỗ cửa vào sâu hun hút, đôi giày vải kia đã biến mất không còn thấy nữa...

Trên đất không có vết máu, đại biểu cho kẻ đó không hề bị thương, mà là trực tiếp tránh được đòn đánh, tháo chạy rồi.

Mấy người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

Thẩm Kế lạnh giọng quát: “Đều ra ngoài tản ra, đừng để y chạy thoát!”

Trong lòng tôi thì lại rất nặng nề.

Thẩm Kế cho rằng kẻ đó sẽ chạy?

Nhưng nếu như kẻ đó chính là Mã Bảo Nghĩa, thì tôi ngược lại không cho rằng có khả năng này.

Tôi không tiếp xúc nhiều với Mã Bảo Nghĩa, nhưng y rất cứng, rất thẳng, đồng thời cũng rất dữ.

Chúng tôi trực tiếp lên thẳng nghĩa trang của y, vừa nãy còn hủy mất một nửa cái đầu của Mã Liên Ngọc, y không thể nào bỏ đi.

Cũng đúng vào lúc này, một tiếng hét thê thảm đột nhiên từ phía bên ngoài nghĩa trang truyền lại!

Mặt Thẩm Kế đột ngột biến sắc, quay đầu lao người ra phía ngoài nghĩa trang!

Tôi cũng theo sát phía sau, hai người rất nhanh đã đến trước cổng nghĩa trang.

Dưới ánh chiều tà, một tên đàn ông mặt chữ Quốc, đang một tay túm lấy cổ của một người dân thôn, móng tay của y gần như đều xuyên thấu vào trong cần cổ của người dân thôn đó.

Máu tươi đang rỉ ra ngoài, biểu cảm của người dân thôn kia vô cùng đau đớn, cơ thịt trên mặt cũng đang co giật, run rẩy, vặn vẹo, đôi tay hắn giãy giụa đi túm lấy tay phải của Mã Bảo Nghĩa, nhưng không có chút tác dụng nào.

Mã Bảo Nghĩa một tay ấn lấy tấm chiếu được cuộn lại, thân người y cũng đang run rẩy.

Trên khuôn mặt chữ Quốc, lại hơi có chút giống với mặt ngựa đó, toát ra toàn vẻ hung dữ, phẫn nộ, và còn cả sát khí lạnh lẽo.

“Chúng mày giỏi lắm, giỏi lắm đấy!”

Con mắt dài hẹp đó của Mã Bảo Nghĩa, trợn tròn lên, con ngươi giống như sắp nứt cả ra vậy!

[Tác giả có lời muốn nói]

Tiểu Hắc: La Thập Lục lâu lắm không mua gà cho ăn rồi, ta phải tìm cơ hội chén hắn thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận