Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 508: VÒNG HẠT XƯƠNG LY MIÊU

Tôi cười khổ, nói bảo chú Văn Tam đừng nghĩ những thứ không tốt lành này nữa, giúp tôi đi chuẩn bị đi.

Nếu như một mình lão không xong, thì gọi thêm Phùng Khuất, chung quy bọn họ đều đang đợi ở bên ngoài cả.

Lưu Văn Tam lúc này mới rời đi.

Quan tài của bố và ông nội tôi được đặt ở trong phòng để đồ đã được dọn dẹp sạch sẽ, tôi đi qua xem, hai cỗ quan tài vẫn hoàn chỉnh không bị tổn hại.

Kỳ thực an táng người già, quan tài tốt nhất là hợp thọ mộc.

Chỉ nói mỗi hợp thọ mộc, sợ là rất nhiều người đều không hiểu.

Đây cũng là vốn quan tài mà người già ở nông thôn chuẩn bị sẵn cho mình, người già lúc còn chưa qua đời, sẽ đóng sẵn quan tài đặt ở dưới hiên nhà.

Lấy hàm nghĩa trăm năm nhân sinh rồi cũng có ngày phải nhập thổ vi an.

Dưới hiên nhà có quan tài đúng thật không tốt lành, nếu như có hợp thọ mộc, thì ngược lại sẽ là đại cát, chủ nhà có thể nhìn thấu sinh tử, trên cơ bản sẽ không tác quái hóa sát.

Bố tôi chưa tới tuổi, ông nội tôi thì chết vì làm móng đường, hợp thọ mộc tất nhiên không thể chuẩn bị.

Quan tài của hai người liên tục bị đổi tận mấy lần, hai cỗ quan tài này cũng rất phổ thông, tôi đương nhiên không thể để hai người hạ táng một cách vội vàng qua loa được.

Đi ra khỏi phòng chứa đồ, tôi đến trước mặt Hà Thái Nhi, nói nhờ bà ta đưa tôi qua cửa hàng bán quan tài của thôn Liễu Hà một chuyến.

Trên cơ bản thôn làng lớn nhất định đều có cửa hàng bán quan tài, chỉ là chẳng mấy lộ ra trước mặt người ngoài thôi.

Hà Thái Nhi ngạc nhiên hỏi tôi: “Mày định đổi quan tài?”

Tôi gật gật đầu, nói bố và ông nội tôi đều đã hạ táng qua một lần, lần thứ hai này cũng coi là táng lại, tôi không thể nào để hai người họ vẫn dùng quan tài thông thường mà nhập thổ được.

Ông nội tôi còn đỡ, cũng coi như là xác lành không hóa sát.

Nhưng bố tôi từng hóa hắc sát, cần dùng quan tài trấn xác, đồng thời bố mất trong vòng một năm hai lần dời mộ, nếu không xử lý tốt, thì trong nhà sẽ còn chết người nữa.

Thần sắc Hà Thái Nhi trịnh trọng hơn không ít, gật gật đầu nói: “Cửa hàng bán quan tài tuy có, nhưng có một chỗ, quan tài tuyệt đối tốt hơn nhiều so với cửa hàng bán quan tài.”

“Dì đưa mày qua.” Nói xong, Hà Thái Nhi liền bỏ đồ trên tay xuống.

Ban đầu tôi còn chưa nghĩ ra chỗ Hà Thái Nhi nói là ở đâu, đợi đi đến cuối thôn, chỗ cổng vào thôn cũ, tôi liền biết, bà ta định đưa tôi đi tìm bà cụ Hà!

Lập tức tôi cũng nhớ ra, lần đó lúc đi vào trong rừng liễu có vòng qua phía sau vườn nhà bà cụ Hà, bên trong hậu viện có bày rất nhiều những thứ dùng cho tang lễ như lọ tro cốt, hình nhân, vòng hoa.

Tôi cũng chẳng nhìn căn phòng ở trong hậu viện, bây giờ nghĩ lại, trong đó chắc chắn cũng để không ít quan tài, những năm bà cụ Hà làm Thần bà, chắc từng tổ chức không ít tang lễ.

Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã đến căn nhà nhỏ của bà cụ Hà.

Lúc này ở đây đã hoàn toàn khác với lần trước.

Trong vườn đã chẳng còn cây, hàng rào cũng đã bị hoàn toàn dỡ bỏ, bà cụ Hà đang nằm trên ghế phơi nắng ở trong sân.

Nguyên bộ phục sức Thần bà, đeo không ít chuông nhỏ, một tay bà cụ còn nắm một cây gậy khóc tang, gõ nhẹ trên nền đất.

“Mẹ.” Hà Thái Nhi gọi một tiếng.

Bà cụ Hà mở mắt ra, bà cụ liếc tôi một cái, nhưng không hề ngồi dậy.

Hà Thái Nhi đi lại gần, khẽ nói rất nhanh về ý tứ của chúng tôi.

Nghe xong lời của Hà Thái Nhi, bà cụ Hà lại nhắm mắt lại, xua xua tay, Hà Thái Nhi lập tức dắt tôi ra hậu viện.

Vào đến nơi xong, tôi cũng hơi có chút kinh hãi.

Cái cây dương già mọc ở trong hậu viện đã bị chặt gãy, cứ thể đổ nằm trên đất, đến hơn một nửa còn vươn ra bên ngoài hậu viện.

Tầm mắt có thể nhìn thấy rừng liễu ở cách không xa, ban ngày ban mặt mà vẫn toát ra đầy hơi lạnh âm u.

Dây liễu lay động, cứ cảm giác như có người đang ở phía dưới nhìn trộm vậy.

Tôi vẫn còn nhớ, lần đó tôi chặt đứt đuôi của một con ly miêu hoa, kết quả lúc tôi đối phó với thằng điên nhà họ Vương thì nó vọt ra, cắn mạnh tôi một miếng!

Ly miêu thù dai, nham hiểm, rừng liễu này tôi chắc chắn không được vào trong nữa.

Hà Thái Nhi đẩy cửa căn phòng trong hậu viện, gian chính của hậu viện này rộng rãi, trên sàn đặt gần chục cỗ quan tài, mỗi một mặt tường còn có bốn cỗ, ở đây ít nhất cũng phải có gần hai chục cỗ quan tài.

Tôi tỉ mỉ nhìn từng cỗ quan tài một, cuối cùng chọn ra hai cỗ.

Từ trên chất liệu có thể phân biệt được, một cỗ trong đó dùng gỗ dẻ, cỗ quan tài này nặng sinh khí.

Lần đó ở Phị Phát Quỷ tìm ra xác chết của vị đại sư phong thủy kia, ông ta chính là dùng quan tài gỗ dẻ an táng xác chết, tôi dự định dùng cỗ quan tài này an táng ông nội tôi, hoặc giả cũng sẽ có khả năng vũ hóa.

Cỗ quan tài còn lại thì là gỗ xuân, loại gỗ này không dễ mục nát, cũng ít có mối mọt, dùng để an táng bố tôi là phù hợp nhất.

Hai cỗ quan tài to đùng, tôi và Hà Thái Nhi cũng chẳng vác đi được, bà ta liền vào trong thôn gọi người tới khiêng.

Trong thời gian này tôi bèn ở trong hậu viện đợi bà ta.

Vô duyên vô cớ, tôi cứ có cảm giác ở trong rừng liễu vẫn có một đôi mắt đang nhìn tôi.

Tôi quay lưng lại, không nhìn thêm vào rừng liễu nữa.

Chẳng mấy chốc, Hà Thái Nhi đã dẫn người về, trong đó cũng bao gồm cả Lý Nhị Căn.

Mọi người khiêng quan tài đi ra ngoài, lúc đi qua tiền viện, bà cụ Hà lại chẳng nằm tiếp nữa, mà đứng ở bên đường gọi tôi lại.

Còn chưa đợi tôi hỏi bà cụ có chuyện gì, bà cụ đã đưa cho tôi một chuỗi vòng hạt đeo tay, hạt vòng tròn màu trắng, được mài rất nhẵn.

Nhưng nắm trong tay lại toát ra một luồng khí lạnh không diễn tả nổi, thấm sâu vào tâm khảm.

Tôi vô thức rùng mình một cái.

“Mẹ... Mẹ cho Thập Lục cái thứ này làm gì?” Hà Thái Nhi mở miệng trước, thần sắc của bà ta tỏ vẻ nghi hoặc.

Bà cụ Hà ho mấy tiếng, cũng chẳng nói gì, mà quay người đi về nằm tiếp.

Tôi cũng bắt đầu thắc mắc, muốn hỏi, thì Hà Thái Nhi đột nhiên như có vẻ nghĩ ngợi quay đầu lại nhòm một cái, rồi bà ta liền đẩy tôi một phát, nói: “Cứ về đã, mẹ dì không muốn nói nhiều, dì Thái sẽ bảo cho mày biết đây là cái gì.”

Lời của tôi bị chặn lại, đi một mạch ra khỏi thôn cũ, lúc đã sắp về đến nhà của Lưu Văn Tam rồi, Hà THái Nhi mới bảo với tôi, hạt vòng của cái vòng này, được làm từ xương đùi của ly miêu đã chết.

Trong rừng liễu có không ít ly miêu, có một số con già đến mức lông tóc bạc trắng hết cả.

Hồi đó chuyện tôi và Lưu Văn Tam gặp ly miêu trắng cũng từng kể với bà ta, bà ta còn toát mồ hôi thay chúng tôi.

Nghe vậy, tay tôi liền hơi run cả lên, trong lòng cũng thấy phát hoảng.

Chuỗi vòng tay là dùng xương của ly miêu đã chết mài thành? Tôi lại còn cầm trên tay mân mê suốt nữa...

Tiếp đấy Hà Thái Nhi lại tiếp tục nói: “Ly miêu năm tuổi dài rồi, sẽ che mắt người, mẹ dì khả năng cảm thấy sẽ có ly miêu đi theo mày, vậy nên mới tặng cái thứ này cho mày. Có chuỗi vòng xương này, cái đám súc sinh đấy cũng sẽ chẳng dám làm loạn. Hơn nữa, nó còn có một loại công dụng kỳ diệu.”

Tôi hỏi Hà Thái Nhi là công dụng kỳ diệu gì?

Bà ta trịnh trọng trả lời là: “Phá tà.”

Tôi kinh ngạc, Hà Thái Nhi mới lôi một sợi dây mảnh màu đỏ đeo ở trên cổ ra, bên trên hóa ra cũng xâu một hạt xương tròn, trắng đến rợn người.

Hà Thái Nhi bảo với tôi, những năm nay bà ta chẳng mấy khi gặp quỷ quái, cũng chẳng có mấy thứ động chạm đến bà ta, chính là bởi vì cái hạt này.

Bà ta còn nhớ mang máng, hồi đó khi sông Dương sắp xảy ra chuyện, chắc là có thứ bẩn thỉu gì đó từng vào phòng bà ta, nhưng cuối cùng cũng bỏ đi.

Lập tức tôi liền không ngừng kinh hãi.

Đúng thật, lần đó trước khi sông Dương xảy ra chuyện, giấc mơ của tôi cũng từng dự báo Hà Thái Nhi khả năng sẽ có chuyện.

Thậm chí ban đầu tiên Mã Bảo Trung cũng từng nói Hà Thái Nhi sẽ treo cổ chết.

Nhưng điềm báo này lại không xuất hiện! Hóa ra là bởi vì trên người bà ta có đồ tự vệ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận