Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

Chương 172: LÀM CHUYỆN BAO ĐỒNG, THÌ DỄ CHẾT TRẺ



“Phùng gia chủ, ông với Lý Đức Hiền, có quan hệ gì?”

Tôi cố nén sự sợ hãi trong lòng, cực lực bình ổn ngữ điệu.

Phùng Chí Vinh vốn đã rất tinh, rõ ràng là nhìn ra sự thay đổi thần sắc của tôi.

“Không có quan hệ gì đặc biệt, chỉ là anh ta có tiếng tăm, vậy nên lúc đó hạ táng mới tìm anh ta.”

“Nhà họ Phùng chúng tôi ngày thường cũng có phong thủy sư thân thiết, lúc đó, vừa hay vị đại sư kia có chút chuyện ngoài ý muốn, đã rửa tay gác kiếm rồi.”

Nói xong, sắc mặt của Phùng Chí Vinh cũng mất tự nhiên hơn nhiều.

Ông ta lại tiếp tục hỏi: “Bạch Hổ trộm xác là ý gì?”

Tôi nhíu chặt mày, im lặng một lát rồi mới trả lời: “Nước bùn ngấm qua quan tài, rễ cây đâm xuyên, mối trắng gặm xác.”

“Nhánh trưởng nếu có con cái sẽ đầu óc lú lẫn, què quặt tàn tật. Nhánh giữa chắc chắn sinh ra người gù. Nhánh út thì là người mù mắt, không thấy ánh mặt trời. Đây chỉ là ứng nghiệm trên người đàn ông, nếu đương sự là đàn bà thì sẽ càng hung dữ hơn.”

“Nữ giả Bạch Hổ, gia đạo sụp đổ.”

“Hiện giờ con dâu ông đã bị mối trắng đào xuyên phần mộ, cái chết của Phùng đại thiếu gia, chắc chắn có liên quan đến ngôi mộ Bạch Hổ trộm xác này.”

Tôi dứt lời xong, mặt của Phùng Chí Vinh đã thành một màu tái xanh.

“Nhưng nhà họ Phùng tôi và Lý Đức Hiền không thù không oán, hắn tại sao lại muốn hại nhà họ Phùng tôi?”

Tôi lắc lắc đầu, Phùng Chí Vinh còn không rõ, tôi làm sao mà biết được?

Ban đầu ngọn núi xây mộ tổ nhà Hứa Đức Sưởng là núi Quý, xác chết của Hoàng San San suýt nữa thì gặp chuyện, cho dù là lúc đi táng vào trong núi Sửu, đám mối trắng đó cũng vẫn như phát điên chạy theo đòi gặm xác chết cô ta.

Dùng thuật phong thủy đi cải mệnh hại người, thậm chí có thể làm được đến mức giết người không thấy máu!

hơn nữa huyệt Bạch Hổ trộm xác này nếu đã ứng nghiệm được một lần, rất nhanh sẽ lại xảy ra chuyện tiếp, không chừng còn sẽ hút tai họa lên người Phùng Chí Vinh.

Hít sâu một hơi, tôi tiếp tục mở miệng nói: “Phùng gia chủ, cứ tìm người đào mộ con dâu ông lên đã, ngoài ra, năm nay còn có ai chôn vào trong khu mộ viên này nữa không?”

Phùng Chí Vinh lắc đầu nói không có, đồng thời cũng hạ lệnh.

Vốn dĩ đã có một số thủ hạ đi theo sau chúng tôi, lập tức cũng có người đi tiếp tục gọi thêm người.

Một lát sau, liền có gần chục người vây lấy huyệt mộ của con dâu Phùng Chí Vinh, bắt đầu dỡ mộ đào đất.

Phùng Chí Vinh lại bất an nhìn tôi, hỏi tôi việc này giải quyết có nhanh không? Phải giải quyết như thế nào?

Tôi trả lời rằng phải xem tình trạng quan tài và xác chết ở trong mộ rồi mới biết.

Bạch Hổ trộm xác đã hóa sát làm loạn, thậm chí còn hại mạng người rồi, không phải chỉ tùy tiện chuyển mộ là có thể hóa giải được.

Cần phải trấn xác phá sát khí, còn bắt buộc phải chọn một nơi có huyệt nguồn tụ tập long khí để chuyển mộ qua, thì mới có thể diệt trừ hậu hoạn triệt để.

Phùng Chí Vinh không nói thêm gì khác nữa, mà cúi đầu, rõ ràng là đang suy nghĩ sự việc.

Tôi cũng chẳng hỏi thêm, mà nhìn chằm chằm vào ngôi mộ đang dần bị đào lên.

Dỡ bỏ gạch gỗ ở bên trên xong, lộ ra phần đất.

Mối trắng dày đặc chi chít, đã đào xuyên không biết bao nhiêu lỗ nhỏ ly ti trên tầng đất.

Ngoài ra, phần đất mộ này còn có chút ướt, giống như bị ngâm nước vậy.

Theo việc đất mộ bị đào ra ngày càng nhiều, vết tích ngấm nước ngày càng nhiều, cho đến cuối cùng thì đã thành thứ đất bùn ướt nhão nhoét.

Mười mấy phút sau, cuối cùng cũng đã thấy quan tài.

Bản thân đáng lẽ phải là quan tài gỗ màu đen, lúc này hóa ra lại là màu đỏ thẫm, toát ra từng tia từng sợi mùi máu tanh.

Càng khiến người ta nhìn mà phát hoảng nữa là, từ phần đất ở hai bên sườn quan tài quả nhiên có rất nhiều rễ cây mọc ra, đã đâm xuyên cả quan tài rồi!

đám mối trắng kia thuận theo lỗ hổng do rễ cây đâm xuyên tạo ra, chui vào bên trong quan tài.

Mí mắt Phùng Chí Vinh giật điên cuồng, trên trán cũng nổi đầy gân xanh.

Dù gì cũng là người từng kinh qua sóng to gió lớn, không đến mức quá thất thố.

Những người làm khác của nhà họ Phùng thì sợ hãi không nhẹ, hoảng loạn nhảy từ dưới huyệt mộ ra ngoài.

Ánh mắt Phùng Chí Vinh hung hãn, trừng mặt nhìn bọn họ một cái, mấy người ở phía sau mới sợ hãi lùi về.

“Mở nắp quan tài ra.” Tôi hạ giọng nói một câu.

“Mở quan!”

Giọng nói của Phùng Chí Vinh rõ ràng là uy nghiêm hơn nhiều.

Trong tiếng két két, cùng với việc quan tài bị mở ra, để lộ ra ngoài một cái đầu lâu trắng nhởn.

Nắp quan tài được khiêng xuông chỗ đất ở bên cạnh, tất cả những thứ trong quan tài đã có thể một phát thấy hết.

Trên bộ xương đầu lâu trắng nhởn, không biết bao nhiêu là mối trắng đang bò qua lại, đã sớm chẳng còn một tý chút máu thịt nào, hoàn toàn bị mối trắng ăn sạch.

Cái gọi là Bạch Hổ trộm xác, cũng là cách nói về cái này!

Nếu như người chết bình thường, sau khi chết bị nuốt mất xác chết, sẽ có oán niệm dâng lên, nếu như chết bất thường, thậm chí giống kiểu như Hoàng San San, bạch sát hóa huyết, thì sẽ càng kinh khủng hơn.

“Phùng gia chủ, bây giờ có thể nói một chút, con dâu ông chết như thế nào không?” Tôi hỏi.

Phùng Chí Vinh trầm lặng một chút, nói: “Ngộ độc thức ăn.” Tôi nhíu chặt đầu mày: “Ngộ độc thức ăn? Xác chết khi đó có gì bất thường không? Lúc hạ táng có phản ứng gì không?”

Không dừng lại, tôi lại bổ sung một câu: “Bây giờ bất cứ một câu nào mà Lý Đức Hiền từng nói, một chữ cũng không được tin, cứ nói tình hình với tôi trước đã, chúng ta giải quyết vấn đề Bạch Hổ trộm xác này xong, thì ông hãy đi xử lý những chuyện khác của nhà họ Phùng.”

Phùng Chí Vinh thở dài một tiếng, nói: “Trước đây Tường Lâu xách về một ít nấm rừng, nói là do bạn tặng, còn bảo Tiểu Yến hầm canh thuốc bổ, cho người trong nhà ăn.”

“Những người ăn canh thuốc hôm đó, đều có một chút triệu trứng ngộ độc thức ăn, chỉ có điều con bé bị nặng nhất, lúc đưa đi viện cấp cứu đã không trụ được nữa rồi.”

“Người mất rồi, Tường Lâu rất đau khổ, Tiểu Yến cũng coi như nửa đứa con gái của tôi, tôi cũng đau buồn, nhưng người đã đi rồi, chỉ có thể làm tang lễ tử tế.”

“Lúc đó xác chết của nó có chút kỳ dị, mọc lông đen!”

“Thêm việc vị phong thủy tiên sinh mà nhà họ Phùng chúng tôi quen đã rửa tay gác kiếm, mới vội vã tìm tới Lý Đức Hiền.”

Nghe đến hai chữ lông đen, trong đầu tôi vô thức hiện lên hai chữ, hắc sát!

Đây chắc chắn không đơn giản chỉ là trùng hợp, xác chết của Phùng Tường Lâu vừa lên bờ đã thành hắc sát.

Vợ hắn Tiểu Yến sau khi chết cũng thành hắc sát... Thêm việc tướng mặt của Phùng Chí Vinh, trong chuyện này chắc chắn có chiêu trò gì đó.

Trong lúc tôi suy nghĩ, Phùng Chí Vinh tiếp tục nói: “Lý Đức Hiền nhìn thấy xong, liền nói xác chết có dấu hiệu thành hắc sát, có điều khu mộ viên của gia tộc chúng tôi là một bảo địa phong thủy rất tốt, hắn còn chủ động nói người chỉ cần táng vào trong khu mộ viên, hắn lại chọn một vị trí thích hợp, là có thể trấn được sát khí, không ảnh hưởng đến nhà họ Phùng.”

Nói xong, sắc mặt Phùng Chí Vinh càng tím tái lại.

“Tôi đại khái nghe hiểu rồi, Phùng gia chủ ông phải đưa tôi đi xem khu bảo địa phong thủy mà ông định chuyển mộ qua xem có phù hợp không, tôi còn cần phải chọn cho ông một chỗ đất lành, ngoài ra, ông tìm người đi mời Trần mù, bảo chú ấy đưa ngao sói tới theo. Nói rõ với chú ấy, con dâu chú Tiểu Yến hóa hắc sát, nhưng đã bị Bạch Hổ trộm xác, giờ chỉ còn lại xương, đại bộ phận oán khí đều đã xâm nhập vào khí vận của khu đất phong thủy nhà họ Phùng.”

“Như vậy chú ấy mới sẽ nhận lời đến, chúng ta đi xem khu đất phong thủy thích hợp để chuyển mộ, nhỡ mà ở đây có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Trần mù mới trấn áp được.” Tôi trịnh trọng dặn dò Phùng Chí Vinh.

Phùng Chí Vinh gật gật đầu, bắt đầu sắp xếp người đi.

Còn tôi thì lấy Định la bàn ra, bắt đầu xác định xem huyệt mộ Bạch Hổ trộm xác này ở phương vị nào, kết quả tôi càng xem càng kinh hãi.

Bát quái có tám phương vị cát hung khác nhau, trong đó đối ứng với bát môn, Hưu Sinh THương Đỗ Cảnh Tử Kinh Khai.

Phương vị của bát môn này bắt đầu từ cung Khảm ở vị trí chính bắc, đi thuận theo chiều kim đồng hồ, chính bắc Hưu môn, đông bắc Sinh môn, chính đông Thương môn, đông nam Đỗ môn, chính nam Cảnh môn, tây nam Tử môn, chính tây Kinh môn, tây bắc Khai môn.

Hơn nữa, những phương vị này còn không phải cố định chết, trong những ngày khác nhau, còn sẽ từ các phương vị khác nhau mà mở đầu Hưu môn, mỗi một phương vị đều sẽ có biến động.

Theo như trên bia mộ, giờ chết của con dâu Phùng Chí Vinh, ngày cô ta mất mạng là ngày Tân Tỵ thuộc sáu ngày tông Tân.

Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm vào Định la bàn, tìm tới chỗ Tử môn phía chính nam.

Chính là đối ứng với phương vị của ngôi mộ này, không sai ly nào!

Trên trán tôi lại lần nữa rịn mồ hôi, lẩm bẩm nói: “Thuật phong thủy của lão Lý Đức Hiền này đúng là không yếu, Đinh Dậu táng núi Tỵ, ngày Đinh Tỵ táng Tử môn, Bạch Hổ trộm xác, xác hóa hắc sát, ngầm hợp tướng đại phá tiêu nhà diệt hộ. Phùng gia chủ, sợ là chúng ta phải cẩn thận rồi, Lý Đức Hiền, không phải chỉ làm bừa một chút đâu, lão tính hết nước đấy, muốn phá hoại nguyên cả nhà họ Phùng!” Tôi vừa dứt lời, đột nhiên điện thoại trong túi bất ngờ rè rè rung lên.

Sau khi lấy ra xong, tôi nhận cuộc gọi.

Đầu bên kia trước tiên im lặng mấy giây, rồi đột ngột truyền lại một giọng nói hơi có chút âm trầm, và còn tương đối quen tai.

“La Thập Lục, mày bây giờ còn trẻ măng, thuật phong thủy chẳng qua vừa mới nhập môn, mà đã toang toác như thế.”

“Chẳng lẽ không có ai dạy mày, đừng có làm chuyện bao đồng à?”

Mặt tôi lập tức biến sắc.

Vụt nhìn quanh bốn phía.

Bên cạnh tôi và Phùng Chí Vinh, còn có mười mấy người kia, đều đang bất an nhìn chúng tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào đám người đó, trong số này, tuyệt đối có kẻ là tai mắt!

Đồng thời, khớp ngón tay cũng bấm chặt lấy điện thoại, đầu kia tiếng nói của Lý Đức Hiền lại có thêm vài phần u ám: “Làm chuyện bao đồng, thì sẽ chết trẻ, ngoan ngoãn cút về thôn Tiểu Liễu nhà mày, nếu không, chuyện lần trước, tao sẽ tính sổ một thể với mày.”

Trong chốc lát, tôi cũng đã trấn tĩnh lại.

Đồng thời, trong lòng tôi cũng dấy lên một nỗi phẫn uất và tức giận.

“Lý Đức Hiền, chuyện lần trước, tính sổ với tôi? Ông hại người không ít, tính sổ cái kiểu gì?”

“La Thập Lục tôi tuy biết không nhiều, nhưng cũng chẳng ngồi yên cho ông dày vò tùy thích, ông định đến tìm tôi còn đúng ý tôi luôn, tôi cũng muốn tìm ông tính sổ đây!”

Nói xong tôi cạch một phát cúp luôn điện thoại!

Ban đầu ở nhà họ Cố, tôi bị Lý Đức Hiền nhục mạ không chỉ một lần hai lần, thậm chí tôi sửa bố cục phong thủy nhà họ Cố xong, còn bị Lý Đức Hiền đổi trắng thay đen.

Nếu không phải vì lão, khả năng Cố Khai Dương cũng chẳng đến mức đường cùng phải đi tìm mẹ Cố Nhược Lâm tái hôn...

Nghĩ đến đây, mắt tôi đều đã đỏ cả lên.

Sắc mặt Phùng Chí Vinh vô cùng khó coi, ông ta cũng sợ hãi nghi ngờ nhìn tôi, hỏi tôi làm sao vậy, sao Lý Đức Hiền lại có số điện thoại của tôi?

Tôi lắc lắc đầu nói: “Phùng gia chủ, chuyện này nói sau, trong nhà họ Phùng của ông, có tai mắt của Lý Đức Hiền, tôi nhìn ra vấn đề của khu mộ viên này, lão không nhịn được, nên nhảy ra, thậm chí còn không có ý định che dấu.”

“Lão, chắc chắn có chuẩn bị từ trước!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận