Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục

CHƯƠNG 910: ĐÀO MỘ, LỘT DA, HÌNH NHÂN

Tôi vốn còn có chút ngại ngùng.

Bởi vì Khương Manh mở miệng câu đầu tiên, là đặt tôi ở phía trước, đối với cô thị nữ Khương Manh này mà nói, cô ta biết đạo lý tôn ti, mà vẫn cứ làm thế này... Nếu không phải là cố ý, thì e rằng chính là bản năng.

Tôi vô thức muốn xem xem Thẩm Kế có biểu hiện gì.

Có điều còn chưa đợi tôi ngoảnh đầu qua, cửa sổ ghế lái phụ của xe đã đột nhiên mở ra.

Trong tiếng ho lẹc khẹc, lộ ra ngoài nửa khuôn mặt của Trần mù.

Lão một tay kẹp một điếu thuốc lá cuộn, ho đến mức như sắp ho cả phổi ra ngoài rồi, mà thuốc vẫn cứ rít không ngừng.

“Chú Trần?!” Tôi kinh ngạc, lên tiếng chào hỏi lão.

Trần mù lại rít một hơi thuốc, sau khi ho lục khục một hồi xong, mới gật gật đầu.

“Tiểu Hắc bị chú để lại ở nhà rồi, nó gần đây ăn xác chết quá nhiều, hình như đang biến hóa, ngày nào cũng ngủ gà ngủ gật. Hoa Cô cứ ngăn không cho chú ra khỏi nhà, chú không đem theo Tiểu Hắc, nó mới hơi thả lỏng một chút, không canh chú từng giờ từng phút nữa, chung quy Tiểu Hắc cũng cần một khoảng thời gian nghỉ ngơi và lột xác, vậy nên chú không đưa nó theo nữa.”

“Chúng mày sao đột nhiên lại trực tiếp tới Trần Thương luôn? Thập Lục, là mày không nhịn được nữa, hay đã phát sinh biến cố gì rồi? Hay là lão hiện thân rồi?”

Những lời này của Trần mù, đương nhiên là chỉ Trương Nhĩ!

Trong lòng tôi khẽ than, có điều tính toán nhìn xa trông rộng của Trần mù vượt xa tôi, lão cũng biết nhà họ Liễu đang làm gì, tôi và Lưu Văn Tam không về, qua Trần Thương trước thời hạn, lão có thể suy đoán ra những thông tin này, kỳ thực không hề kỳ lạ.

“Lão vẫn chưa xuất hiện, có điều cháu lại được nhắc nhở, cần cố gắng nhanh chóng lấy đồ của cháu về.” Tôi hít sâu một hơi, trả lời Trần mù.

Phùng Bảo và Phùng Quân kéo cửa xe ra, đồng thời ra hiệu cho chúng tôi lên xe.

Khương Manh cũng nhanh chóng lên trên ghế lái.

Chúng tôi nhanh chóng lên xe, Lưu Văn Tam uống hai hớp rượu, chép miệng một phát, nói Trần mù kỳ thực không cần thiết phải ra ngoài chuyến này, dù gì tuổi tác cũng lớn rồi, cứ chạy đi chạy lại, sợ sụn cả lưng.

Trần mù vứt bỏ đầu lọc thuốc trong tay, lạnh nhạt nói một câu: “Thập lục những ngày này thông minh lên không ít, có điều cái tính thối của mày vẫn không sửa được, tao sợ Trương Nhĩ lột lấy da của mày làm thành hình nhân người vớt xác. Dù sao cái đầu mày tuy vừa to vừa tròn, nhưng bản lĩnh tính toán thì lại chả tròn trịa được thế.”

Lưu Văn Tam: “....”

Trong lúc nói, Trần mù còn liếc kính chiếu hậu một phát, tôi chú ý đến ánh mắt lão nhìn là Lưu Văn Tam ở trong kính chiếu hậu, lão đột nhiên lại nói một câu: “Mày thiếu mất cái giỏ tre, có chuyện rồi?”

Sắc mặt Lưu Văn Tam trong nháy mắt liền tối sầm xuống.

Lão nhắm mắt lại, cũng không tiếp tục đùa giỡn, mà chỉ lạnh băng nói một câu: “Bọn tôi không chết người, cũng chẳng chết thứ gì, đừng hỏi nhiều, đừng kiếm chuyện.”

Lưu Văn Tam nói xong, lập tức nhắm mắt tu sạch chai rượu trong tay.

Lão đút tay vào ống tay áo, rồi cứ thế nhắm mắt dựa lên trên lưng ghế, không nói một lời.

Trong lòng tôi khẽ than, trước sau gì việc con quỷ nước già lựa chọn rời đi, cũng khiến trong lòng Lưu Văn Tam không khỏi để bụng.

Tôi ra hiệu cho Khương Manh lái xe xong, lại đơn giản trần thuật một chút về tình hình ở Hồng Hà với Trần mù.

Đương nhiên, tôi cũng chẳng có gì phải giấu giấu giếm giếm, về con quỷ nước già, về cha con Tưởng Bàn, về tất cả những suy đoán của tôi về sự việc này, thậm chí bao gồm cả quyết tâm đó của Thẩm Kế, tôi đều không hề tránh né.

Lưu Văn Tam thì chẳng tiếp tục mở mắt nói thêm nữa.

Thẩm Kế vẫn cứ cúi đầu, trong tay đang liên tục mày mò mai rùa và tiền đồng, chẳng mấy đếm xỉa đến tôi.

Sau khi tôi trần thuật hết toàn bộ sự việc xong, cuối cùng về chuyện liên quan đến Dương Thanh Sơn tới tìm tôi, tôi bèn không kể quá rõ ràng, chỉ nhắc qua loa đôi câu, tôi cần đi lấy Định la bàn về, không thể tiếp tục cho Trương Nhĩ thời gian nữa.

Sau khi Trần mù nghe hết xong, lão cúi đầu trầm tư một hồi lâu, cuối cùng lắc lắc đầu nói: “Cát về với cát, bụi về với bụi, thiên hạ bèn chỉ có một tên Viên Hóa Thiệu, y cướp thuật pháp của người khác đều sẽ giết người ta, cái kẻ ám hại Tưởng Bàn nếu đã không phải là y, chú cho rằng kẻ đó cũng sớm đã chết già, hoặc là chết ở nơi khác rồi, sự việc này của Tưởng Bàn, mày nghĩ nghiều cũng vô ích, giao cho người cần làm đi làm.”

Rõ ràng, ánh mắt của Trần mù đã quét qua Thẩm Kế.

Tôi gật gật đầu, biểu thị tôi tiếp nhận cách nói này của Trần mù.

Sau đó trong xe lại yên tĩnh hơn rất nhiều.

Qua khoảng chừng hai ba phút sau, tốc độ xe hơi chậm hơn một chút, Khương Manh thăm dò nhìn nhìn kính chiếu hậu, rồi mới nói: “La tiên sinh, Thẩm tiên sư, tôi vừa nãy đã liên lạc qua với trong tộc rồi, các trưởng lão biểu thị, để hai người dừng ở nội thành thành phố Trần Thương trước, dạo gần đây tộc Khương xảy ra ít chuyện phiền phức, các trưởng lão đang giải quyết. Liễu đạo trưởng sẽ ra ngoài tiếp ứng các anh, hơn nữa sẽ nói với các anh tình hình các anh muốn tìm hiểu.”

Tim tôi thót lại một phát, hỏi: “Tộc Khương xảy ra chuyện gì rồi?”

Khương Manh do dự một chút rồi nói: “Bãi tha ma táng đám phản đồ đó, bị trộm rồi, tất cả phản đồ những năm nay của tộc Khương, xác chết hung đồ toàn bộ đều bị đào ra, da của bọn chúng đều bị lột mất rồi...”

“Trong tộc có ba người thân phận không thấp, đột nhiên nửa đêm giết người, lúc bọn họ bị bắt đều đang trùm ba tấm da xác chết của phản đồ, thứ da đó rất kỳ dị... Trưởng lão nói là đã làm thành hình nhân, tôi cũng không hiểu, nhưng sự việc này chắc không đơn giản... Hơn nữa trưởng lão còn nói, có quan hệ tuyệt đối không nhỏ với người mà các anh muốn đối phó, bọn họ điều tra ra một số sự việc, mà người bị giết, và cả người có vấn đề, đều là những người liên quan từng điều tra những sự việc đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận